Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 252: Quá mạnh!




“Nếu không thì sao?” Lý Phàm nhẹ giọng trả lời. Những tên côn đồ đã mất khả năng hành động, đối thủ duy nhất còn lại là lão Bạch và hai tên đàn em của ông ta.

Mặc dù võ công của ba người lão Bạch không yêu, nhưng cũng không được Lý Phàm để vào mắt. – Nếu thật sự đánh nhau, Lý Phàm có tự tin để chúng không chống đỡ được quá ba phút. Hai tên đàn em lão Bạch đã tiếng lên hai bước, đứng trước lão Bạch, tạo thành hình chữ phẩm với ông ta.

Đây là đội hình đứng mà ba người họ đã luyện tập từ lâu, từ khi họ bắt đầu luyện võ đã luyện như vậy, ba người họ phối hợp có thể nói là đã đạt trạng thái hoàn hảo. Chỉ là đám người lão Bạch chưa từng sử dụng đội hình ba người thực chiến, không phải không muốn sử dụng, mà là chưa có cơ hội sử dụng.

Cho dù đối mặt với sự truy đuổi của Binh vương, ba người cũng không cần dùng đến đội hình sát thủ này. Binh vương từng truy đuổi họ cuối cùng cũng bị ba người lão Bạch đánh tàn phế, bây giờ không rõ tung tích.

Nhưng lúc này, đối mặt với Lý Phàm, ba người lại ăn ý quyết định sử dụng đội hình ba người, như vậy mới có thể chiến đấu. Lão Bạch ném nửa điếu thuốc đang cầm trên tay xuống đất, sau đó nhấc chân dẫm nát tàn thuốc.

“Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất dày, bây giờ cậu đưa hai tay lên ôm đầu ngồi xổm dưới đất thì tôi còn có thể tha cho cậu một con đường sống, nếu không cậu chỉ có một con đường chết thôi.”

Lý Phàm không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng ngoắc tay với ba người lão Bạch. Lão Bạch híp mắt, biết chỉ có thể ra tay.

“Tự tìm chết!” Lão Bạch quát to một tiếng, như hổ rình mồi lao về phía Lý Phàm, hai tay linh hoạt đập vào ngực anh. Hắc hổ moi tim dù là chiêu thức phổ biến nhưng khi được lão Bạch sử dụng, nó lại như có cảm giác trở nên ảo diệu.

Tiếng gió thổi vù vù, hai tay lão Bạch như trở thành móng vuốt sắc bén, chỉ cần vồ được tới người Lý Phàm là có thể vồ được miếng thịt lớn.

Hai đàn em của lão Bạch đồng thời di chuyển, chúng từ trái phải bao vây Lý Phàm, tấn công anh từ một phía.

Một người đá vào hốc đầu gối Lý Phàm, người còn lại đâm vào cột sống anh. Chia ra kết hợp tấn công là chìa khoá của đội hình ba người, chúng tấn công cùng lúc, đều tiến và lui đồng thời, hoàn toàn trong tư thế lấy mạng đổi mạng, dù Lý Phàm đối mặt với ai, người bị anh đổi mặt đều sẽ liều mạng tấn công anh, tạo nên điều kiện cho hai người.

Lúc này lão Bạch đã sẵn sàng ra tay, liều lĩnh muốn khống chế Lý Phàm, giành cơ hội thắng hai tên đàn em.

Lão Bạch biết chỉ cần không chế được Lý Phàm, để hai tên đàn em đánh trúng chỗ hiểm trên người Lý Phàm, thì anh không chết cũng tàn phế, lúc đó có thể dễ dàng chà đạp anh.

Ánh mắt Lý Phàm càng ngày càng lạnh, nhiệt độ quanh thân lập tức giảm xuống mấy độ. Lúc trước khi đánh nhau, Lý Phàm chưa bao giờ nghiêm túc, nhưng lần này anh nghiêm túc thật.

Hai tay anh đổi vị trí, anh không lùi lại mà lao thẳng về phía lão Bạch như một con hổ.

Động tác lão Bạch đã nhanh, động tác của Lý Phàm còn nhanh hơn, hai tay anh tạo thành cái bóng trong không khí, không đợi lão Bạch phản ứng, tay phải anh đã đặt lên cổ ông ta.

Động tác tiến về phía trước của Lão Bạch khựng lại, sau đó cảm giác sợ hãi dâng lên, cúi đầu nhìn bàn tay đang túm cổ mình của Lý Phàm, lòng ông ta rối loạn.

Lý Phàm vặn cổ lão Bạch, đồng thời tay trái vỗ mạnh vào ngực ông ta. Rắc! Tiếng xương gãy vang lên, lồng ngực đau nhói, lão Bạch cảm thấy xương sườn mình chắc chắc đã bị Lý Phàm đánh gãy mấy cái.

Hai tên đàn em của lão Bạch hoàn toàn thất bại, nhìn Lý Phàm dồn lão Bạch vào tường, mí mắt hai người giật điên cuồng. Con mẹ nó có còn là người không hả?

Lão Bạch luyện Kim Cương Công cũng không phải vô ích, thân thể rắn chắc như thép, không ngờ vẫn bị Lý Phàm dồn vào tường đánh cho hộc máu.

Cảm giác ớn lạnh từ bàn chân xộc thẳng lên não, hai đàn em lão Bạch nhìn nhau, lưỡng lự một lúc mới quyết định ra tay cứu lão Bạch. Nhưng lúc này lão Bạch đã bị Lý Phàm đánh thành vũng bùn, bị anh thản nhiên ném lên ghế.

“Ngồi đi, xem tôi xử lý chúng, để cho gia đình các người đoàn tụ” Lý Phàm cười khẽ.

Khoé miệng lão Bạch không ngừng chảy máu, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đau đớn, lão Bạch không thể đếm rõ người mình đã gãy bao nhiêu chiếc xương, cảm giác như xương cốt toàn thân đều đã bị Lý Phàm đánh gãy.

Người này quá tàn nhẫn! Lão Bạch đưa ra kết luận trong lòng. Hai tên kia cùng nhau đừng bước, hai chân khẽ run, trong lòng nảy ra ý nghĩ chạy trốn.

Hai người bọn họ không dám nghĩ sẽ đối kháng với Lý Phàm, đội hình ba người đã dùng, nhưng tư thế lấy mạng đổi mạng vẫn không phải đối thủ của Lý Phàm.

Vừa rồi thấy Lý Phàm hăng như thế, hai người biết mình gặp phải cao thủ rồi. Chúng xoay người, bỏ chạy! Nhưng vừa cất bước, Lý Phàm đã nhảy lên, đạp một đường ngang không trung, hai tên cùng nhau ngã nhào xuống đất.

Lý Phàm tiếp đất vững vàng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chúng. Hai tên đàn em lão Bạch phụt máu, dưới cú đá của Lý Phàm, bọn họ đã bị nội thương nghiêm trọng.

“Đại ca, chúng em sai rồi, chúng em cũng chỉ làm việc giúp người khác thôi, tất cả đều vì kiếm tiền nuôi gia đình, xin anh bỏ qua cho em.”

“Chúng em trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ tám tuổi, nếu không vì thiếu tiền thì ai lại làm chuyện này chứ?” Lý Phàm cười lạnh lùng, nhấc chân đá vào cổ hai người, cả hai lập tức hôn mê.

Sau đó Lý Phàm bước nhanh đến chỗ Cố Hoạ Y, cởi trói cho cô.

“Bà xã, em có sao không?”

“Em ổn” Cố Hoa Y lao vào lòng Lý Phàm, hai tay ôm chặt lấy anh.

Nhóm Cố Thiệu Dũng dần hồi phục sau cú sốc, không biết ai hét lên một tiếng ‘chạy mau mà nhóm Cố Thiệu Dũng giống như đám dã thú sợ hãi, lao nhanh ra ngoài, sợ rằng nếu chạy chậm sẽ bị bỏ lại làm con tin.

Cửa phòng họp không lớn chỉ có thể chưa được ba người một lúc, nhưng đám đông chạy trốn tập thể, cửa phòng bị tắc nghẽn chật cứng.

Cố Hoa Y nhìn cửa phòng họp bị chặn lại thì không khỏi bật cười, nhỏ giọng nói: “Họ thật ngốc”

“Ừm ngốc thật, bà xã, em chờ một chút, anh giúp họ ra ngoài có trật tự, lát nữa em về phòng làm việc nghỉ ngơi một lát, anh đi hỏi xem ai giở trò quỷ ở phía sau.”

Cố Hoạ Y khẽ gật đầu, buông Lý Phàm ra. Lý Phàm đi về phía đám người trước cửa phòng làm việc, anh tách đám người ra, nhìn bốn người kẹt ở cửa. Lý Phàm giơ chân lên đá văng người bị kẹt ở đó: “Có trật tự một chút, hoảng cái gì?” Chẳng ai để ý tới lời Lý Phàm, họ cầm đầu cắm cổ chạy ra ngoài. Ngay sau đó đám người đã chạy được ra ngoài, Lý Phàm dìu Cố Hoạ Y ra ngoài, về phòng làm việc của cô nghỉ ngơi.