Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 251: Cẩn thận khi quyết định




“Lên, đánh để ba mẹ hắn cũng không nhận ra cho tôi!” Lão Bạch gầm lên.

Lão Bạch cảm thấy Lý Phàm đang giả vờ, nguy trang như vậy sẽ nhanh chóng bị gỡ bỏ dưới nắm đấm của mình, đến lúc đó Lý Phàm chỉ có thể khóc lóc gọi mẹ cầu xin tha thứ.

Cố Thiệu Dũng và những người khác theo dõi Lý Phàm, chờ xem trò hay. Vừa nãy vì Lý Phàm mà họ bị đánh, những đòn này phải đánh lên Lý Phàm gấp trăm lần, ngàn lần mới được! Đám côn đồ lao tới, gậy bóng chày, ống thép đều lao tới như vũ bão, cùng nhau xông về phía anh.

Một gã đàn ông cường tráng phía sau lão Bạch cười nhạo nói: “Anh Bạch, chúng ta đánh cược một ván nho nhỏ nhỉ, xem thằng vô dụng này có thể chống cự được bao nhiêu giây?”

Đây là trò mà lão Bạch và mấy anh em thích chơi nhất, trước đây lão Bạch là người thắng nhiều nhất. Lão Bạch chép miệng, cười nói: “Tôi thấy tên này cũng hăng đấy, kéo dài ba phút không là vấn đề.”

“Này, anh Bạch coi trọng cậu ta quá rồi. Mặc dù những tên côn đồ này khả năng bình thường, nhưng cũng không phải chó mèo phổ thông, em thấy thằng phế vật này chống đỡ được cùng lắm một phút.”

“Một phút vẫn là nhiều, bắt đầu đếm từ bây giờ, thằng đó chắc chịu không nổi ba mươi giây, có trò chơi tên là Đàn ông qua được ba mươi giây, vừa hay phù hợp với thằng vô dụng này.”

Đám đàn em của lão Bạch lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm giờ.

“Nếu các cậu thua thì mỗi người mời tôi ăn một tháng đấy nhé! Lão Bạch nói với vẻ sâu kín.

“Không thành vấn đề, lần này chắc chắn em sẽ thắng.” Gã đàn ông lực lưỡng cầm điện thoại bấm giờ, trong lúc gã nói chuyện, hai tên côn đồ đã bị quật ngã, văng ra khỏi đám đông.

“Má nó, tên phế vật này tàn nhẫn quá, bị bao vây công kích thế mà vẫn đá văng người ta được”

Đám người lão Bạch đều nhìn Lý Phàm trong đám người, anh lao từ bên trái sang phải, chặn Đông giết Tây, hai tay cầm ống thép vừa giật được, anh như cá bơi trong nước bị đám côn đồ vây quanh, một mình áp đảo một nhóm côn đồ.

“Fuck! Thằng này thật sự là kẻ vô dụng sao? Võ công của hắn ngầu quá”

“Lần này coi như gặp phải kẻ mạnh rồi, chẳng trách bên kia không dám ra tay, chắc chắn là đã chịu thiệt nên mới nhờ chúng ta” Lão Bạch nghe hai thằng đàn em nói thì lòng thấy hơi bực bội, cau mày bảo: “Các cậu nhìn cho kỹ, chú ý điểm yếu và sơ hở của thằng nhóc này, để lát nữa chúng ta có cách đối phó.”

“Không phải chứ, tôi đoán cậu ta cũng chỉ mạnh được một phút thôi, lát nữa sức cùng lực kiệt chắc chắn sẽ phải quỳ xuống” Mặc dù bây giờ Lý Phàm thể hiện rất ngầu, nhưng đám đàn em của lão Bạch vẫn xem thường anh, mọi người đều là người học võ, đã từng trải sự đời, cũng hiểu sâu về võ thuật.

Đánh nhau là một việc rất hao tổn sức lực, mặc dù trong trạng thái căng thẳng về tinh thần, nhưng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, mà đó chỉ là cảm giác về tinh thần.

Rất nhiều người ngã xuống đột ngột trong lúc đang giao chiến, đó là do thể lực không theo kịp, khi thể lực suy kiệt trầm trọng thì dù tinh thần phấn chấn nhưng cơ thể cũng sẽ ‘say no.

Hiện tại Lý Phàm đang trong trạng thái đánh hết toàn lực, vậy nên đám đàn em của lão Bạch phán đoán thể lực của anh chắc chắn không chống cự được bao lâu nữa.

Cao thủ thật sự sẽ kiểm soát nhịp độ trận đấu và tiết kiệm năng lượng ở mức lớn nhất, để có thể chiến đấu lâu dài.

Đương nhiên lão Bạch hiểu ý đám đàn em, nhưng nhìn Lý Phàm càng đánh càng hăng, lòng ông ta không khỏi cảm thấy có lẽ chàng trai trước mặt không đi theo con đường bình thường.

Tất cả đều vì ánh mắt vừa nãy của Lý Phàm, ánh mắt đó khiến lão Bạch có cảm giác khó tả, nói không nên lời.

“Cẩn thận khi làm gì đó, chính là nói hai cậu đấy, đặt ở vị trí của cậu ta, có thể làm được như cậu ta không?” Lão Bạch nói xong thì chỉ xuống đất, đã có hơn chục tên côn đồ nằm dưới đất, tất cả đều ôm ngực rên rỉ, còn chẳng có sức gượng dậy. Hai tên đàn em do dự một hồi rồi lắc đầu, cảnh tượng như này chắc chắn hai người không làm được, đánh chết cũng không làm được, đánh không chết cũng không làm được.

Cố Hoạ Y mở to mắt nhìn Lý Phàm, lo lắng anh sẽ bị thương. Mặc dù cô đã được thấy Lý Phàm một mình đánh bại cả nhóm vài lần, nhưng trong lòng cô vẫn không kìm được lo lắng.

Nhìn đám côn đồ lần lượt bị Lý Phàm đánh bay ra ngoài, lòng Cố Hoa Y mới bình tĩnh hơn một chút. Đám người Cố Thiệu Dũng đã nhìn đến mức ngây người, mắt ai cũng trợn to như quả trứng gà, miệng há to đến mức gió thổi lồng lộng. Họ không thể tin được nhìn tình huống trước mắt, sao Lý Phàm lại đánh nhau giải thể?

Đây có còn là thằng nhóc vô dụng bị mọi người nhục mạ, mắng chửi thường xuyên không?

Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng chuyển thành lửa giận, đám Cố Thiệu Dũng cảm thấy Lý Phàm đánh giỏi như vậy thì sao không tới cứu họ sớm hơn, sao không tiêu trừ những mối hoạ vô hình sớm đi?

Tất cả đều là lỗi của Lý Phàm, việc Lý Phàm làm đã khiến mọi người bị liên luy! “Mấy tên cặn bã này, vừa nãy lúc đánh chúng ta mạnh mẽ lắm mà, sao khi đánh Lý Phàm lại kém thế?” Cố Thiệu Dũng nói một cách hằn học.

Hai tay Cố Thiệu Phong khẽ siết thành nắm đấm: “Đánh chết Lý Phàm luôn thì tốt, đánh chết tên vô dụng này, về sau sẽ không gặp nhiều tai hoạ nữa, hắn nên chết sớm hơn mới phải!” Cố Tuấn Hào hai mắt đỏ ngầu, trong lòng thầm cầu nguyện, mong đám côn đồ mau chóng giết chết Lý Phàm, đừng để tên vô dụng này thắng.

Nhưng sự thật lại trái với mong ước, khi họ muốn Lý Phàm bị đánh chết ngay tại chỗ thì anh đã đá vòng tròn, quét sạch sáu tên côn đồ cuối cùng đang bao vây anh.

Lý Phàm đứng tại chỗ, mặt không đỏ, thở không gấp, nhìn lão Bạch bằng ánh mắt lạnh lùng. Lão Bạch đặt hai chân đang vắt chéo xuống, ngồi ngay thẳng, cơ bắp toàn thân dần căng cứng, khí thế toàn thân dần tích tụ, giống như một con hổ đang tiến vào trạng thái chiến đấu.

“Một phút năm mươi hai giây, tốc độ này thật sự đáng ngờ, lần này chúng ta đều cược thua.” Đàn em của lão Bạch giờ đồng hồ bấm giờ trên điện thoại lên, lòng thầm kinh ngạc.

Hàng chục tên côn đồ dày dặn kinh nghiệm, thậm chí còn không tồn chống đỡ được ba phút dưới nắm đấm của Lý Phàm. Kết quả này hơi bất ngờ, ngay cả lão Bạch cũng hơi ngạc nhiên.

Ông ta tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình đối mặt với tình huống vừa rồi của Lý Phàm, lão Bạch cảm thấy dù mình có thể xử được những tên côn đồ kia thì cũng phải chịu thương tích nặng nề.

Nhưng Lý Phàm, trên người anh không có một vết thương, có thể nói là một sợi lông cũng không bị động tới.

Cảnh tượng như vậy khiến lòng lão Bạch dâng lên cảm giác bất lực, dường như mọi chuyện đã đi lệch hướng, thần vận mệnh dường như đã âm thầm thay đổi kịch bản của lão Bạch, đổi thành kịch bản của Lý Phàm.

“Lý Phàm, cậu thật sự khiến người khác bất ngờ đấy, nhưng cậu cho rằng như vậy là có thể cứu được vợ cậu ư?”