Câu nói của Vương Kim Hải khiến mọi người nhớ đến Lý Phàm và Cố Họa Y bị mọi người lãng quên.
Vương Tông Hằng nhìn về phía Lý Phàm bằng ánh mắt oán hận, cười khẩy: “Sao hai người không biết tự giác vậy, không biết chủ động đi đến tặng quà mừng thọ cho ông nội sao, đừng nói hai người ghi thù rồi nhé”
Cố Họa Y lập tức tay chân luống cuống, không phải vì không muốn tặng quà mừng thọ, mà là thật sự chưa chuẩn bị, cũng không mang quà mừng thọ theo. Dù trước đó Lý Phàm trấn an cô, nói đã có chuẩn bị rồi, nhưng Cố Họa Y không tin lắm.
Bây giờ bị người nhà họ Vương nhắc đến chuyện mừng thọ, Cố Họa Y hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Cố Họa Ý, Vương Tông Hằng càng cười vui vẻ hơn: “Ha ha, đừng nói hai người hoàn toàn không chuẩn bị gì nhé?”
Cố Họa Y lúng túng cúi đầu xuống, không biết nên trả lời thế nào, mấp mấy môi một lúc lâu, cuối cùng bất chấp tất cả nói: “Cháu quên mang theo quà mừng thọ, thật sự rất xin lỗi”
Cổ Họa Y vừa nói xong, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn Cố Họa Y và Lý Phàm bằng ánh mắt khác thường. Vương Cần Mai và Cố Thiệu Huy cũng bối rồi, hai người ngây người ra, trong lòng vô cùng rối loạn.
Ngày quan trọng như vậy, quà mừng thọ quan trọng như vậy mà lại quên mang theo!
Lời này nói ra ngoài ai sẽ tin chứ, sau này mấy người thân bạn bè sẽ nhìn cả nhà mình bằng ánh mắt gì đây!
Trong lòng Cố Thiệu Huy đang điên cuồng gào thét. Đầu óc Vương Cần Mai trống rỗng, không nghĩ ra được gì nữa.
“Ha ha ha.”
Vương Tông Hằng cười ha ha: “Các người đến để tấu hài à, tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội mà các người lại nói quên mang quà, con mẹ nó, ai tin chứ, hai người tưởng người nhà họ Vương bị ngốc sao!”
“Tên vô dụng Lý Phàm kia không chú ý đến thì thôi đi, Họa Y, dù gì cô cũng là cháu ngoại ruột của ông nội, lúc trước ông nội thương cô như vậy, không ngờ cô lại quên chuẩn bị quà mừng thọ cho ông nội, thật sự không còn gì để nói”
Vương Tông Thành châm dầu vào lửa.
Vương Tông Hằng muốn sỉ nhục Lý Phàm và Cố Họa Y, còn Vương Tông Thành thì muốn dời sự chú ý giúp ba mình, không thể để Vương Tông Huyền tiếp tục làm ầm ĩ được nữa.
Hai người mang mục đích riêng, nhưng đều nhằm vào Lý Phàm và Cố Họa Y.
Chu Thúy Hoa cười duyên hai tiếng, khinh bỉ nhìn Cố Họa Y: “Họa Y à, chúng ta đều là cháu ngoại của ông ngoại, lúc trước ông ngoại có thứ gì tốt đều cho chị trước, chị ăn đủ rồi chơi đủ rồi mới đến lượt tôi, theo lý mà nói quà mừng thọ của chị phải tốt hơn của tôi mới đúng, nhưng không ngờ chị còn chẳng chuẩn bị
“Có một vài người vô ơn thế đó, có lẽ trước khi đến hai người này đã tính toán kỹ rồi, chỉ muốn gây chuyện trong tiệc mừng thọ của ông ngoại, chứ bình thường ai mà làm chuyện vô sỉ như thế được”
Hàn Chí Đức hùa theo.
Vương Lam xụ mặt xuống: “Như thế thật không ra gì, Họa Y, cháu thật sự khiến người ta thấy thất vọng, cháu làm vậy có biết ông ngoại cháu sẽ đau lòng không? Cháu làm thế có giống một con người sao! Nếu biết trước các người như thế thì tôi đã không đi đón cả nhà các người rồi!”
Vương Kim Hải mừng thầm trong lòng, thầm hoan hô vì kế như thần của mình khi nãy, cảm thấy lần này nhà anh cả không khoe khoang được nữa rồi, tất cả sự chú ý đều tập trung lên Lý Phàm và hy rồi.
Bốp!
Vương Kim Hải hưng phấn trong lòng đập bàn một cái, quát to: “Cố Họa Y, Lý Phàm! Hai người muốn làm gì, trước đó gây sự thì thôi đi, bây giờ còn không có cả quà mừng thọ, hai người có còn là người không? Có phải hai người nghèo đến mức không thể mua được thứ gì không hả?”
“Dù hai người không có tiền chuẩn bị quà mừng thọ cũng phải nói ra chứ, bậc cha chú là chúng tôi còn có thể không giúp đỡ sao? Nhưng hai người nhìn chuyện mình làm đi! Đây không phải là làm mất mặt nhà họ Vương chúng ta sao!” Vương Kim Sơn nhíu chặt mày nói.
Vương Tông Huyền hơi bực bội, không biết nguyên nhân trước sau của chuyện này, cũng không tiện lên tiếng. Sắc mặt ông cụ Vương trở nên cực kỳ u ám, tức đến mức muốn đánh chết Lý Phàm.
Nhưng tiệc mừng thọ đã bắt đầu, ông cụ Vương cũng không tiện nổi giận trước mặt mọi người, hơn nữa làm lớn chuyện này sẽ chỉ khiến nhà họ Vương trở thành trò cười thôi, cho nên ông cụ Vương định tạm thời làm lắng xuống chuyện này, đợi truy cứu sau.
Vào lúc ông cụ Vương chuẩn bị dẹp yên chuyện, quản gia ngoài cửa vội chạy vào.
“Chúc mừng ông cụ, chúc mừng ông cụ Trên mặt quản gia là nụ cười kích động.
Ông cụ Vương bực bội nhìn quản gia, thầm nghĩ ông đây có gì mà chúc mừng, tiệc mừng thọ tốt đẹp bị hai kẻ phá hoại làm rối lên hết, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là trò cười cho cả thiên hạ.
Quản gia đang kích động, cũng không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của ông cụ Vương và mọi người, lấy một tấm danh mục quà tặng ra đọc.
“Ông cụ, có khách quý tặng quà đến chúc thọ cho ông, để tôi đọc danh sách quà mừng thọ cho ông” Quản gia hắng giọng, đọc bằng giọng cao vút: “Một bộ bốn tượng thần phúc lộc thọ bằng vàng ròng”
“Một đôi san hô đỏ Đông Hải”
“Một đôi Ngọc Như Ý phúc như Đông Hải làm từ ngọc Hòa Điền”
“Một đôi vật trang trí làm bằng phỉ thúy mang ý nghĩa giàu sang phú quý..” Danh sách quà tặng thật dài khiến quản gia đọc mười phút mới xong, nghe tên những thứ quý giá trong danh mục quà tặng, mọi người đều sợ ngơ ngác.
Phải gần gũi thân thiết, giàu sang phú quý đến mức nào mới có thể tặng quà mừng thọ như thế chứ! Quà mấy người thân cháu trai cháu gái của ông cụ Vương tặng cũng không bằng một phần trăm số quà trong danh sách này nữa. Mọi người có cảm giác cảnh trước mắt như một bộ phim, như đang xem phim quyền thần cổ đại tổ chức tiệc mừng thọ nhận được vô số quà tặng vậy. Mấy người Vương Kim Sơn, Vương Kim Hải đều vô cùng khiếp sợ, ai cũng ngạc nhiên không thể khép miệng, không nghĩ ra ai lại tặng quà nhiều như vậy.
Giá của những thứ trên danh mục quà tặng gộp lại chắc cũng hơn mấy tỷ, người có thể tặng cho ông cụ Vương mấy tỷ quà mừng thọ, Vương Kim Sơn có vắt hết óc cũng không nghĩ ra. Vương Kim Hải cực kỳ ngạc nhiên, đảo mắt quan sát khách khứa xung quanh, cảm thấy những quan lại quyền quý có quan hệ tốt với nhà họ Vương trên cơ bản đều ở đây, không thể nào có người chơi sang như vậy được.
Mấy người Vương Tông Hằng cũng giật mình đến mức không thể ngậm mồm, ai cũng đoán là ai tặng quà mừng thọ phong phú như thế. Các khách khứa ngạc nhiên nhìn nhau, nhỏ giọng dò hỏi, đều muốn biết là ai tặng quà đến. Ông cụ Vương ngơ ngác một lát, sau đó cảm thấy thể diện vừa mất khi nãy đã tìm về được rồi.
Chỉ với nhiều quà tặng quý giá như thế, ông cụ Vương đã cảm thấy tiệc mừng thọ của mình hôm nay là đứng đầu Hán Thành, tiệc mừng thọ của người khác chắc chắn không nhận được nhiều quà quý giá như thế.
Ông cụ kích động đứng lên, nhìn chằm chằm quản gia hỏi: “Quà mừng thọ ai tặng thế, khách quý kia ở đâu, còn không mau đi đón, để tôi cảm ơn khách quý một chút.”
Quản gia cúi người nói: “Là cậu Lý sai người đưa đến”