Nghe thấy giọng nói của Kiều Chính Long, Hoa Nhật Tâm hơi ngẩn ra một lúc, sau đó mặt đầy vẻ tươi cười.
Đám người cậu Tần, cậu Trương cũng đều tươi tỉnh, mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Đối với họ, có thể ở trước mặt Kiều Chính Long chào hỏi và chỉ đơn giản là nói đôi ba câu đã là chuyện vô cùng hãnh diện rồi.
Hoa Nhật Tâm đắc chí ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lý Phàm, hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói: “Hừ! Anh đợi chết đi, Kiều Chính Long ghét nhất là có kẻ mượn tên người khác. Những lời anh vừa nói mọi người đều nghe cả rồi.”
Lý Phàm nhìn Hoa Nhật Tâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, không biết thằng nhãi này lấy đâu ra tự tin và khí lực mà dám nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, Hoa Nhật Tâm tức tối trong lòng, cảm thấy ánh mắt của Lý Phàm chính là công khai khiêu khích.
Kiều Chính Long bước vào hội trường trong vòng vây của một nhóm đàn em.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Kiều Chính Long. Có rất nhiều người cũng tập trung hướng về phía cửa, muốn nói vài câu với Kiều Chính Long.
Sau khi đảo mắt qua một vòng, ánh mắt Kiều Chính Long dừng ở nơi Lý Phàm.
Khóe miệng nhếch lên, vừa định nở nụ cười lấy lòng, nhưng nhìn thấy trong mắt Lý Phàm lộ ra ánh mắt ngăn lại. Sau khi suy nghĩ đủ điều, Kiều Chính Long hiểu được Lý Phàm không muốn tiết lộ thân phận.
Ngẫm lại cũng phải, Lý Phàm có địa vị thân phận gì, nếu như để lộ ra ngoài, chẳng phải sẽ bị cậu ấm cô chiêu ở hội trường làm phiền, khi đó sợ là tất cả các cậu ấm đều muốn bợ đỡ Lý Phàm, tất cả các quý cô đều muốn leo lên giường của Lý Phàm.
Hoa Nhật Tâm nhìn thấy Kiều Chính Long nhìn Lý Phàm chằm chằm, trong lòng ngầm hiểu. Cảm thấy từ ánh mắt và vẻ mặt của Kiều Chính Long có thể đoán ra, Kiều Chính Long vốn không quen biết Lý Phàm.
Để cho Lý Phàm ban nãy còn khoác lác, còn dám nói là Kiều Chính Long mời tới, lần này vừa hay giáp mặt bóc trần anh ta, theo tính khí của Kiều Chính Long, sợ là trong phút chốc sẽ sai người giết chết Lý Phàm.
“Kiều tổng, xin chào, tôi là Tiểu Hoa, Hoa Nhật Tâm từ Công ty đầu tư Đỉnh Hâm.”
Hoa Nhật Tâm làm ra vẻ thân thiết, nói.
Kiều Chính Long ngẩng đầu ừm một tiếng: “Ừm.”
Mặc dù Kiều Chính Long chỉ đáp lại bằng giọng mũi, nhưng Hoa Nhật Tâm vẫn cảm thấy rất phấn khích, lập tức nói tiếp: “Kiều tổng, tên nghèo rớt kia không biết làm cách nào trà trộn vào được, sau khi bị tôi phát hiện và chất vấn, tôi hỏi nói khoác mà không biết ngượng, nói là anh đã mời hắn.”
“Anh nói chuyện này có tức không, tên lại dám lợi dụng danh tiếng của anh để lừa gạt trà trộn vào hội trường. Tôi thấy là, đói quá ăn vụng túng quá làm càn, muốn chui vào trộm thức ăn nguội lạnh. Không chừng còn muốn vừa ăn vừa mang đi, trộm ra ngoài thật nhiều.”
Hoa Nhật Tâm nói ra những lời đã nghĩ xong từ sớm, đồng thời đưa tay chỉ vào Lý Phàm.
Trong mắt cậu Tần và cậu Trương lộ ra sự phấn khích, kéo mối quan hệ với Kiều Chính Long nên cùng nói giúp Hoa Nhật Tâm:
“Tên nghèo rớt đó ăn mặc rách rưới thì đã đành, mà còn vô cùng ngạo mạn, nói được anh mời tới cũng không phải chuyện vinh dự gì, chúng tôi vừa nghe, liền vô cùng tức giận, đang muốn dạy dỗ tên nghèo rớt đó.”
“Hạ đẳng đúng là hạ đẳng, không chỉ không biết điều, mà còn kiêu căng ngạo mạn, thiếu phẩm chất. trận rồi ném ra ngoài, dám xem thường thể diện của Kiều tổng, đúng là tự chuốc lấy.”
Sau khi hai người hào hứng nói, nhìn thấy sắc mặt của Kiều Chính Long trở nên ảm đạm, trong lòng càng thêm vui sướng. Cho rằng lần này thực sự làm được việc, nói không chừng ngay sau đó có thể lôi kéo mối quan hệ với Kiều Chính Long, càng được Kiều Chính Long coi trọng.
Trong lòng Kiều Chính Long muốn cố gắng lấy lòng Lý Phàm, không ngờ lại bị đám thế hệ giàu có đời thứ hai có mắt như mù này làm xáo trộn. Chuyện này nếu Lý Phàm trách cứ xuống thì ai gánh nổi.
Chưa kể, Kiều Chính Long chỉ là Tứ Hùng ở Hán Thành, dù Kiều Chính Long là Tứ Hùng của cả nước, cũng gánh không nổi cơn thịnh nộ của Lý Phàm!
Ánh mắt Kiều Chính Long phẫn nộ như sắp có “Cậu dẫn đầu?”
Nhìn thấy Kiều Chính Long tức giận, Hoa Nhật Tâm hết sức vui mừng, liếc Lý Phàm một cái, gật đầu thật mạnh nói: “Tôi là người đầu tiên phát hiện, sau đó kịp thời bắt hắn lại tiến hành gặng hỏi.”
Bách!
Kiều Chính Long tát vào mặt Hoa Nhật Tâm một bạt tai, Hoa Nhật Tâm bị tát xoay vòng tại chỗ, mặt đờ đẫn, lấy tay che mặt nhìn Kiều Chính Long.
Cậu Trương, cậu Tần cùng sao Kiều Chính Long lại tát Hoa Nhật Tâm.
“Hai người các cậu cũng tham gia?”
Kiều Chính Long hỏi cậu Trương và cậu Tần một cách ảm đạm.
Cậu Trương và cậu Tần, lòng lạnh như băng, tuy rằng không biết tại sao, nhưng bọn họ biết mối họa này hoàn toàn không thể gánh nổi.
“Chúng tôi bị… bị Hoa Nhật Tâm mê hoặc. Đều là cậu ta dẫn đầu, chúng tôi lúc đầu không nguyện ý.”
“Đúng vậy, chúng tôi không đẳng, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ. Chúng tôi vô cùng phản đối cách làm của Hoa Nhật Tâm.”
Cậu Trương và cậu Tần cố gắng lách mối họa đi, thế nhưng Kiều Chính Long cười lạnh lùng, dùng hai tay tát cả hai người cùng lúc.
“Coi tôi dễ gạt có phải không?”
Kiều Chính Long lạnh lùng cười nói.
“Không, không phải, chúng tôi sai rồi, chúng tôi biết sai rồi.”
Cậu Trương và cậu Tần sắp khóc, vốn định đi theo Hoa Nhật Tâm diễu võ dương oai, nào nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy.
Hoa Nhật Tâm che mặt, nhìn Lý Phàm đang thản cam lòng.
“Kiều tổng, anh đánh tôi tôi nhận, nhưng dù sao anh cũng phải nói cho tôi biết tại tôi, mà không phải kẻ nghèo rớt hạ đẳng kia!”
Bách bách bách!
Kiều Chính Long hung hăng tát cho Hoa Nhật Tâm một trận, lạnh giọng nói: “Cậu ăn nói với tôi kiểu gì đây? Không biết chữ chết viết thế nào à?”
Cả người Hoa Nhật Tâm phát lạnh, lúc này mới nhớ tới Kiều Chính Long có thân phận, địa vị gì. Vừa rồi bản thân nói chuyện kiểu đó với Kiều Chính Long, đúng thật là muốn chết.
“Tôi, nhìn Hoa Nhật Tâm bằng ánh mắt dữ tợn.
Hoa Nhật Tâm có cảm giác sợ sắp tè ra quần: “Không nên vô lễ với anh.”
“*** mẹ! Chỉ là vô lễ với tôi à, mắng người của Kiều Chính Long tôi hơi bị nhiều đấy và sai lầm lớn nhất của cậu là thiếu tôn trọng anh Lý!”
Kiều Chính Long nói xong quay lại, trên mặt đắp đầy nụ cười nịnh nọt, khom người nói với Lý Phàm: “Anh Lý, người phụ trách phục vụ anh; đều là sai sót của tôi đã dẫn đến sự cố ngoài ý muốn này. Xin anh hãy trách phạt tôi thật nặng.”
“xầm xì!”
Tất cả mọi người đều thở ngược, phát ra âm thanh lớn, khó mà tin được tư thế thấp kém của Kiều Chính Long vào lúc này.
Hai bên má Hoa Nhật Tâm giật giật, cảm thấy giác quan giờ phút này đã nát bấy, cảm giác nát đến mức không đối xử cung kính với Lý Phàm như vậy!
Lý Phàm chỉ là một hạ đẳng nghèo rớt hơn phế vật, sao có thể khiến Kiều Chính Long đối đãi như vậy!
Hoa Nhật Tâm tức giận, gào thét trong lòng. Sự sỉ nhục và phẫn uất trong lòng đan xen vào nhau, cảm thấy hiện thực hoang đoàng.
“Tại sao, tại sao lại như vậy! Kiều tổng, có phải anh đã nhầm lẫn!”