Hoàng Cảnh Sơn lấy điện thoại ấn gọi cho ba Hoàng Định Phát.
“Ba, ba mau đến nhà hàng Đường Tống, con vừa bị chú Hàn tát hai cái, ba phải tới làm chủ cho con!”
Hoàng Định Phát nghe thấy tiếng kêu khóc của con trai, trái tim lập tức bị treo lên, căng thẳng nói: “Con đợi chút, Hàn Lập Thành là bị điên rồi sao, ba bây giờ qua đó lý luận với ông ta!”
Chỉ có một đứa con trai độc nhất như vậy, Hoàng Định Phát đều luôn xem con trai giống như bảo bối, bản thân đều không nỡ chạm vào, đâu thể để cho người khác động tay với con trai.
Hoàng Cảnh Sơn cũng không dám nói ra sự thật, cho nên chỉ nói mình bị đánh, không có nói là vì sao mà bị đánh.
Cất điện thoại đi, Hoàng Cảnh Sơn cúi gằm mặt nói: “Ba tôi sắp tới rồi, chú Hàn chú nghĩ xem nên giải thích với ba tôi thế nào đi.”
Hàn Lập Thành mỉm cười ngồi bên cạnh Lý Phàm, cầm ấm trà rót trà cho Lý Phàm.
Không lâu sau Hoàng Định Phát chạy vào trong nhà hàng, sau khi ánh mắt quét một vòng, trực tiếp xông tới bên cạnh Hoàng Cảnh Sơn.
“Cảnh Sơn mặt mũi của con sao lại sưng rồi?”
“Ba, đều là bọn họ, chú Hàn và tên vô dụng đó cùng sỉ nhục con!”
Hoàng Cảnh Sơn chỉ vào Hàn Lập Thành và Lý Phàm, nói.
Lông mày của Hoàng Định Phát nhíu mày, mắt nhìn sang Lý Phàm, nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc bình thường, lập tức phớt lờ Lý Phàm, mà nhìn đăm đăm Hàn Lập Thành rồi suy nghĩ.
Hoàng Định Phát là quản lý của Hiệp hội đồ ăn và đồ uống, bởi vì vừa hay phụ trách quản lý công ty cung cấp dịch vụ ăn uống quy mô lớn như nhà hàng Đường Tống, cho nên mới có thể nắm giữ cổ phần trong nhà hàng Đường Tống ở Hán Thành.
“Thật là Hàn Lập Thành đánh con?”
Hoàng Định Phát hỏi.
“Thật, chú Hàn vừa vào đã tát con hai cái, đều không có hỏi đầu đuôi sự việc.”
Hoàng Cảnh Sơn trả lời, rõ ràng rất là ủy khuất và tức giận.
Huyết áp của Hoàng Định Phát vì tức mà tăng lên, chỉ vào mũi của Hàn Lập Thành: “Hàn Lập Thành! Ông có phải là không muốn sống, hay là cảm thấy Hoàng Định Phát tôi già rồi không lên được nữa phải không! Cũng dám động tay với con trai của tôi, ông lật trời à!”
“Còn cả tên nghèo nàn này là cái thứ đồ chơi gì, Hàn Lập Thành ông ra mặt vì tên rác rưởi này, động tay với con trai của tôi, có phải là đầu óc bị ngu rồi không!”
Hoàng Định Phát nghiêng đầu nhìn sang Hoàng Cảnh Sơn, chỉ vào Lý Phàm nói: “Tên nghèo kiết xác này sao lại trêu chọc con rồi, có phải mọi chuyện đều là bởi vì tên đồ chơi rác rưởi này không?”
“Chính là anh ta, chú Hàn chính là vì ra mặt thay anh ta mới đánh con, anh ta là con rể ở rể của nhà họ Cố, tên vô dụng ăn bám.”
Hoàng Cảnh Sơn trưng ra bộ dạng uất ức nói.
Lý Phàm liếc nhìn ba con Hoàng Định Phát, lắc đầu khinh thường, trong lòng nghĩ, đây quả nhiên là có ba nào thì con nấy, đều là một đôi không có đầu óc.
Hoàng Định Phát thất thần sắc khinh thường trên mặt của Lý Phàm, tức giận quát lên: “Cậu cái tên vô dụng chuyên ăn bám còn dám đụng vào con trai của tôi, cậu có phải là không biết chữ chết viết như nào không, Hoàng Định Phát tôi ở Hán Thành cũng tính là nhân vật có sức ảnh hưởng! Con trai của tôi không phải là người tùy tiện để cho tên rác rưởi nào đó có thể bắt nạt.”
Sau đó, Hoàng Định Phát ngoảnh đầu nổi giận với Hàn Lập Thành, quát lên:
“Hàn Lập Thành, ông cũng nên cho tôi một lời giải thích, ông nếu không thể cho một lời giải thích khiến tôi hài lòng thì đừng trách Hoàng Định Phát tôi không nhận người anh em là ông, sau này nhà hàng Đường Tống của các ông cũng đừng kinh doanh nữa, tôi khiến các ông mãi mãi dừng kinh doanh.”
Hàn Lập Thành cười lạnh rồi đứng dậy: “Anh Hoàng, con trai của ông đã gây ra đại họa ông đều không biết, lúc này ông còn bao che cho con trai của ông, tôi thấy ông mới là không biết chữ chết viết như nào.”
“Ha ha, ông còn dám ở đây nói chuyện giật gân, ông cho rằng Hoàng Định Phát tôi sẽ bị dọa sợ à, ông có bản lĩnh khiến tôi chết, tôi bây giờ gọi điện cho Hiệp hội đồ ăn và đồ uống, ngày mai nhà hàng Đường Tống của các ông sẽ phải đóng cửa!”
Hoàng Định Phát tự cho rằng đã túm được điểm yếu của Hàn Lập Thành, có quyền của Hiệp hội đồ ăn và đồ uống trong tay, không sợ Hàn Lập Thành không cúi đầu, lần này nói không chừng có thể mượn cơ hội lấy được nhiều hơn một chút cổ phần của nhà hàng Đường Tống.”
“Hoàng Định Phát, ông thật sự muốn xé rách mặt sao? nhà hàng Đường Tống chúng tôi cũng không phải là doanh nghiệp cung cấp dịch vụ ăn uống nhỏ gì đó.”
Hàn Lập Thành tức giận nhìn Hoàng Định Phát, mày kiếm dựng lên theo khi bầu không khí thay đổi.
“Ha ha, khi ông đánh con trai của tôi thì đã xé rách mặt với Hoàng Định Phát tôi rồi, bây giờ là lúc Hoàng Định Phát tôi tìm hai người tính sổ rồi! Hay là hai người quỳ xuống để con trai của tôi vả mặt, con trai tôi đánh tới khi hài lòng rồi thì tôi sẽ tha cho hai người.”
Hoàng Định Phát nói, hoàn toàn không để Hàn Lập Thành vào trong mắt.
Hàn Lập Thành tức giận đến mức sắp không thở nổi.
Hoàng Cảnh Sơn đã bật cười, tức giận mắng Lý Phàm: “Phế vật, thấy sự lợi hại của gia đình tao rồi chứ, thật tưởng rằng mày là nhân vật trâu bò gì đó sao, ngay mai chỗ này sẽ đóng cửa dừng kinh doanh, phải đền tiền mỗi ngày, mày đợi bán mông mà đền đi, ha ha ha.”
Lý Phàm cười rút điện thoại ra, sau đó gọi điện cho Tiền Phúc.
“Có một quản lý của Hiệp hội kinh doanh đồ ăn và đồ uống sủa trước mặt tôi.”
“Thiếu chủ cậu đợi một chút, tôi lập tức bảo hội trưởng của Hiệp hội đồ ăn và đồ uống qua xử lý.”
“Ừm.”
Lý Phàm nói xong một câu đơn giản thì cúp máy.
Hàn Lập Thành nhìn Lý Phàm với ánh mắt khâm phục, trong lòng nghĩ không hổ là người có thể khiến chủ tịch Tống đều sợ hãi, gọi điện đều bá khí như vậy, một cuộc gọi thì sắp khiến Hoàng Định Phát quỳ rồi sao?
“Phì!”
Hoàng Định Phát nhổ bãi nước bọt, nghẹo cổ liếc nhìn Lý Phàm.
“Đồ thỏ đế khá biết diễn, ở trước mặt tôi giả vờ cái rắm, còn dám nói ông đây sủa, ông đây sẽ khiến cậu quỳ ở cửa từ từ sủa!”
Hoàng Định Phát là bị lời của Lý Phàm chọc giận rồi, nhiều năm như vậy còn không có ai dám không cung kính với mình như thế.
Mí mắt của Hoàng Cảnh Sơn giật giật, nhìn dáng vẻ khi Lý Phàm gọi điện, có hơi quen thuộc, hình như trước đó không lâu Lý Phàm chính là gọi điện như thế.
“Ồ, vậy ông phải làm tốt tâm lý chuẩn bị.”
Lý Phàm khẽ mỉm cười nói.
“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái trứng của cậu, cậu tưởng cậu là ai, Hoàng Định Phát tôi ở Hán Thành vẫn chưa có từng sợ ai, cho dù là nhân vật trâu bò như Ngô Đạo Văn, nhìn thấy tôi đều phải gọi một tiếng anh Phát!”
Hoàng Định Phát tự thấy mình tốt, căn bản không có ý thức đến chuyện sắp xảy ra, còn ở đó không ngừng nói khoác về bản thân.
“Nhưng phàm quán ăn uống nào mở ra ở trên đất Hán Thành thì đều phải qua tay của Hoàng Định Phát tôi phê chuẩn, bọn họ gặp tôi đều phải cẩn thận, người gọi tôi là Hoàng gia cũng không phải là không có, tên nghèo hèn như cậu từng thấy thế giới như này chưa, cậu nếu mở nhà hàng, cũng phải gọi tôi là ông!”
“Còn cả Hàn Lập Thành, ông giờ vây cánh cứng cáp rồi phải không, kinh doanh của nhà hàng Đường Tống tốt rồi thì ông muốn dứt ra bay đi có phải không, đã quên trước đây lấy lòng tôi quỳ liếm tôi như nào rồi sao? Lần này không cho ông chút sắc mặt để nhìn lại thì ông không biết sự lợi hại của tôi!”
“Còn nữa chủ tịch Tống đó của các ông cũng không phải là thứ gì, bủn xỉn như shit, ông trở về nói với ông ta, nếu còn muốn mở nhà hàng Đường Tống ở Hán Thành thì đưa cho tôi ít cổ phần, nếu không quán của các ông ở Hán Thành, một ngày cũng đừng mơ mở cửa được!”
Hoàng Định Phát tức giận chỉ trích còn nhổ nước bọt, giống như bản thân trở thành chúa tể của thế giới này, có thể nắm giữ tính mạng của tất cả mọi người.
Hàn Lập Thành không nói lời nào nhìn Hoàng Định Phát, ánh mắt đó giống như nhìn một tên ngốc.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không tin tôi có thể khiến nhà hàng Đường Tống của các ông đóng cửa sao? Sáng mai trên cửa của các ông sẽ bị bán giấy niêm phong!”
Hoàng Định Phát còn đang gầm rú, đã duy trì mười phút.
Đột nhiên, phía cửa vào, truyền đến một tiếng gầm trầm thấp!
“Khẩu khí thật lớn, Hoàng Định Phát ông tính là cái cọng hành gì!”