Cậu Tô nãm ở trên giường bệnh giống như chó chết, tuy trên người không có vết thương gì nghiêm trọng, nhưng không chịu được sự tổn thương đến từ tâm hồn.
Cậu Tô trước đó ở Tỉnh Thành uy phong tám phương, đến địa phương như Hán Thành lại liên tiếp bị Lý Phàm vả mặt, điều này khiến cậu Tô một chút cũng không thể nhịn được.
“Chú út, cháu muốn gọi người đến thu thập tên Lý Phàm đó, anh ta cho dù lợi hại như thế nào, đều nói hai tay khó địch lại bốn tay, đàn ông không đỡ được nhiều người, cháu không tin một trăm người không thu thập được anh ta, một trăm người không được thì năm trăm người, năm trăm người không được thì một nghìn người!”
Tính kế lâu dài gì đó, đối với cậu Tô mà nói hoàn toàn không tồn tại.
Thiên hạ không có mối thù nào để cách ngày, hôm nay có thù hôm nay phải báo, đặc biệt còn là thù lớn bị vả mặt.
Tô Văn Bân hút thuốc, khóe miệng hơi mấp máy vài cái, hình ảnh trong đầu xuất hiện đều là cảnh tượng Lý Phàm đánh lôi đài.
Dưới tay Sở Trung Thiên có thể có cao thủ như Lý Phàm, khiến trong lòng Tô Văn Bân tràn ngập kiêng ky.
Điều cấm ky nhất trên con đường này chính là giãm qua giới hạn, lần này Tô Văn bân đã coi như là giãm qua giới hạn rồi, hơn nữa lộ ra dã tâm đối với địa bàn của Hán Thành, nói không chừng Sở Trung Thiên tàn độc, sẽ cử người tàn nhẫn như Lý Phàm đến ám sát mình.
“Cháu nói cúng đúng, có điều điều động nhiều nhân thủ như vậy, chú không dễ ăn nói với người trong nhà, hay là cháu gọi điện gọi người tới, chú âm thâm sắp xếp một chút, đem nhân thủ lợi hại nhất điều tới cho cháu”
Chuyện điều động hàng trăm đến nghìn người từ Tỉnh Thành đến Hán Thành, đây không phải là một chuyện nhỏ, cho dù là Tô Văn Bân muốn làm, cũng phải báo cáo với mấy trưởng bối quản sự trong gia tộc, ngược lại thân phận của cậu Tô thích hợp đi làm hơn một chút.
Dù sao cậu Tô có thân phận người thừa kế của nhà họ Tô, mấy trưởng bối quản sự đó cũng đều rất cưng chiều cậu Tô, chỉ cần cậu Tô năn nỉ vài câu, đoán chắc sự việc sẽ thành.
Cậu Tô gật đậu, nhịn đau rút điện thoại ra, ấn một số điện thoại.
Sau khi nói mấy câu thì cậu Tô để điện thoại xuống, khóe môi vừa muốn nhếch lên lộ ra nụ cười thì bởi vì cơ mặt bị thương, mà đau đến mức hít ngụm khí lạnh.
“Xitl Đau quá, tên chó Lý Phàm này, lần này ông đây phải khiến anh ta phế hoàn toàn, đợi ông đây dẫn người tới vây anh ta, chắc chắn phải lớn tiếng nói với anh ta, tao nuôi vợ con nói” Hà Bân sững ra, sau đó phi nhanh tới, cố gắng lấy lòng.
“Sự quyết tuyệt này của cậu Tô thật bá khí, không chỉ muốn nuôi, còn muốn chiếm, nuôi con gái của anh ta lớn lên, sau này cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu Tô”
“Tên này, nói rất hợp ý tôi, tôi cũng là nghĩ như thế, nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích, thú vị rồi”
Thần sắc của cậu Tô dần dân dao động, trong đầu đã xuất hiện cảnh tượng không thể miêu tả ra được.
Tô Văn Bân khẽ cười, cầm điện thoại gửi tin tức đi.
“Được rồi, chú đã gửi tin cho Báo rồi, bảo cậu ta dẫn theo anh em có thể đánh nhất đến tìm cháu, đều nghe theo sự căn dặn của cháu”
“Cảm ơn chú út, chú út chú yên tâm đi, xử xong Lý Phàm cháu thuận tay giúp chú thu thập Sở Trung Thiên, sau này Hán Thành cũng là địa bàn của nhà họ Tô chúng ta rồi:
Trong lòng cậu Tô đã tính toán xong tất cả, lần này không chỉ muốn thịt Lý Phàm, có cơ hội thuận tay cướp lấy địa bàn của Hán Thành, cũng coi như thể hiện một chút thực lực của mình.
Tô Văn Bân đâu có nhìn không ra tâm tư của cậu Tô, cười nói: “Cháu nếu như có thể làm được, chú tự nhiên sẽ vì cháu mà nói chuyện trong cuộc họp của trưởng bối trong tộc, cháu cố gắng nghỉ ngơi, Tiểu Hà chăm sóc tốt cho nó”
“Chú Bân chú yên tâm đi, tôi chắc chắn chăm sóc tốt cho cậu Tô”
Hà Bân đứng dậy, tiễn Tô Văn Bân rời khỏi phòng bệnh, mắt dõi theo đến khi bóng lưng của Tô Văn Bân biến mất, mới quay lại phòng bệnh nói chuyện phiếm với cậu Tô.
Sắc đêm dần dần sẫm hơn, một cơn buồn ngủ ập tới, cậu Tô nghẹo đầu ngủ rồi, Hà Bân cuộn người ở sô pha cũng ngủ rồi.
Sáng sớm, Lý Phàm dậy từ sớm, bận làm bữa sáng cho cả nhà Cố Họa Y.
Vương Cẩn Mai thấy Lý Phàm bê đồ ăn sáng lên bàn, sắc mặt không thân thiện nói: “Cậu làm mấy cái lát bánh mì qua mặt ai hả, cộng thêm ít salad rau nước sốt thì bê lên rồi, cậu cho heo ăn à”
“Mẹ, sandwich đều làm như thế, con còn thêm cả thịt ức gà”
Lý Phàm có hơi bất lực mà giải thích.
“Hừ, đã thêm thịt ức gà thì như nào, cái này tôi ăn không quen, cậu không biết làm những thứ ngon lại có dinh dưỡng à, sữa đậu nành bánh quẩy tào phớ cậu không thể làm sao? Cần loại ăn bám như cậu có tác dụng cái rắm gì, cả ngày ở lì trong nhà, đều không biết làm món gì hợp khẩu vị một chút”
Cố Thiệu Huy nhíu mày, cũng có chút bất mãn nói: “Không phải tôi nói cậu đâu, cậu nếu thích mấy món tây này thì cậu tự làm mà ăn, chúng tôi vẫn là thích ăn bữa sáng truyền thống, làm lại cho tôi”
“Làm lại cái rắm, giờ đã mấy giờ rồi, đợi nó làm xong đều sắp đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn, nhìn thấy tên vô dụng này tôi không có khẩu vị gì hết”
Vương Cẩn Mai tức tối đứng dậy rời khỏi, Cố Thiệu Huy lườm Lý Phàm, cũng cùng rời khỏi.
Cố Họa Y kéo cửa phòng ra, nhìn thấy ba mẹ đều đã rời khỏi, lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ăn ngồi xuống.
“Ya, sandwich, đồ ông xã làm thật tuyệt”
Cố Họa Y giả bộ nói.
“Mau ăn đi, em hôm nay có phải là còn phải đến công ty làm việc không”
Lý Phàm thuận miệng nói.
“Ừm, vẫn là phải tới công ty xem xét, nếu không để người phía dưới làm bừa, vậy thì phiền phức rồi, phát hiện vấn đề vẫn phải kịp thời giải quyết thì tốt hơn, đợi qua những ngày bận rộn này rồi, em phải đến spa làm đẹp”
Phụ nữ đều để tâm đến nhan sắc của mình, cho nên những năm nay các spa làm đẹp, và các loại thẩm mỹ viện mọc ra như nấm, mọi người đều biết tiền của phụ nữ thích cái đẹp dễ kiếm nhất, tùy tiện tiêm filler gì đó, từng phút là có thể kiếm được mấy triệu đến mấy chục triệu.
Tâm thần của Lý Phàm khế động, bỗng nhớ tới mình hình như còn mua một spa làm đẹp, giờ đã qua một thời gian không có qua đó xem, chắc phải đi xem thử tình hình rồi, Cố Họa Y thấy Lý Phàm bần thần, dùng mũi chân chạm vào chân của Lý Phàm: “Nghĩ cái gì mà thẫn thờ như vậy”
“Tôi nghĩ em cũng xinh đẹp như vậy rồi, còn đi làm đẹp, đó không phải là khiến cô gái khác đều không có đường sống sao”
Lý Phàm nói đùa.
“Thôi đi, em sao lại không cho người khác đường sống chứ, anh là muốn bảo em không xinh đẹp hay là như nào”
“Vậy đương nhiên không phải, em càng xinh đẹp tôi càng vui”
Cố Họa Y lườm Lý Phàm, cuối cùng vui vẻ ăn sandwich, nói chuyện làm đẹp với Lý Phàm.
“Hiện nay người phâu thuật thẩm mỹ thật sự nhiều, đều không biết bọn họ nghĩ thế nào, cuối cùng đều chỉnh thành gương mặt cứng đờ gì đó, nhìn mà dọa người, không nói với anh nữa, nói nữa anh cũng không hiểu, em đi làm trước đây”
Cố Họa Y ăn sáng xong, vội vàng ra khỏi cửa đi làm.
Lý Phàm thu dọn một chút, bắt taxi đến thẳng spa làm đẹp, bật chế độ kiểm tra của ông chủ.
Hai mỹ nữ đón đứng ở cửa spa đón cửa, xa xa nhìn thấy bóng dáng của Lý Phàm thì trở nên căng thẳng.
“Người đó hình như là ông chủ của chúng ta”