Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 168: Có đáng giá không?




“Xông lên! Báo thù cho các anh eml”

“Đánh chết thằng khốn đó đi, dám hỗn láo với anh Sói sao?”

“Còn dám nói không biết anh Bưu nữa, hôm nay.

phải dạy cho nó một bài học!”

Một đám đàn ông cao to lực lưỡng gào thét xông về phía Lý Phàm, bàn tay cầm gậy sắt vung vẩy trông rất khí thế.

Cố Họa Y thấy cảnh này thì mặt mày tái mét lại, cô quay lưng đi không dám nhìn tiếp nữa.

Đám người Cố Bằng Phi ai nấy đều che mặt lại, sợ sẽ trông thấy cảnh máu me khủng khiếp.

Tuy rằng lúc nãy Lý Phàm đã phô bày sức mạnh của mình, nhưng hai đấm khó lòng địch lại bốn tay, huống gì tên Sói kia dẫn theo cả mười mấy tay đấm lão làng cường tráng.

Mọi người đều biết đám người của tên đó toàn là những tay già đời trong giới anh chị, chắc chắn cũng thuộc dạng cừ khôi, khác xa với mấy đám côn đồ đầu đường xó chợ.

“Toi rồi, có lẽ lân này sẽ có người chết đó, chúng.

ta phải làm sao đây?”

“Nếu dính tới chuyện giết người thì chắc nhà máy phải ngừng hoạt động mất, chúng ta chết chắc rồi”

“Đều tại tên Lý Phàm kia, cứ thích sắm vai anh hùng làm gì không biết, giờ thì ngon rồi, muốn chết thì tự đi mà chết một mình, mắc gì phải liên lụy chúng ta chứt Đám người Cố Bằng Phi luôn mồm oán than, nếu có án mạng thật thì chuyện này thật sự phiền to rồi.

Anh Sói đang đứng bên kia la hét kêu gọi đám đàn em của mình xông lên, nhưng chính anh ta lại rụt đầu đứng sau cùng, không dám tiến lên phía trước nửa bước.

Đám người kia vây kín xung quanh Lý Phàm, đám đàn em ở vòng trong liên tục bị văng ra ngoài, đám bao vây ở bên ngoài cũng liên tục xông lên bù vào.

chỗ trống.

Tiếng kêu la của bọn họ càng lúc càng trở nên thảm thiết, tên Sói kia cũng dần nhận ra có điều gì đó sai sai, những tên bị đánh văng ra ngoài toàn là đàn em của gã thôi, hơn nữa càng lúc càng nhiều người bị văng ra ngoài.

“Trời ạ, chuyện quái gì vậy? Cả đám người mà đánh không chết tên đó, chẳng lẽ nó là con gián sao?”

Anh Sói kinh ngạc nói.

Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng bao vây ẩu đả nào kỳ quái như vầy, theo như kinh nghiệm của gã thì trong những tình huống như thế này, người bị đánh rất hiếm khi có thể chịu đựng được hơn nửa phút.

Ầm!

Một tên tay chân bị đánh ngất văng đến bên chân của anh ta, cùng lúc đó đám người vây xung quanh Lý Phàm cũng mau chóng tản ra.

Những tên đàn ông lực lưỡng may mắn chưa bị hạ đang nhìn Lý Phàm bằng một ánh mắt chứa đầy sự khiếp sợ.

“Mày đừng đến gần tao… Mày mà bước lại đây tao sẽ… sẽ…

“Kiếp trước anh ta là Tôn Ngộ Không à? Sao lại ức hiếp người khác như vậy chứ, một đám chúng ta mà còn không đánh lại được!”

“Chắc tên này đang mở hack rồi, nếu không thì sao có thể một mình đánh bại cả đám chúng ta được chứ, chúng ta đông thế cơ mà!”

Một đám tay sai cao to lực lưỡng đang nằm bệt ra đất như ngả rạ, những tên còn đứng được thì đều bị thương.

Lý Phàm nhướn mày rồi quay về phía đám côn đồ kia ngoắc ngoắc tay: “Các người kém cỏi thật đấy, tôi vân chưa đã ghiền đâu, lên tiếp nào!”

“Còn cái tên mà Sói gì đó nữa, không phải anh là tay đấm cừ nhất trong bang sao, mau để tôi xem thử xem khả năng của ông đến đâu”

Anh Sói nuốt khan, ánh mắt gã nhìn Lý Phàm như đang nhìn thấy một sinh vật lạ.

Thoáng chốc anh ta đã quyết định xong, đánh nhau chắc chắn sẽ thua, tốt hơn hết là nên mau chóng chạy thoát thân.

Anh Sói vứt cây gậy sắt thật mạnh về phía Lý Phàm, ngay sau đó liền quay người chạy trốn.

Lý Phàm cười khẩy một tiếng rồi đưa tay chụp.

lấy chiếc gậy sắt đang lao tới, sau đó anh lại vứt nó về phía tên Sói đang toan chạy trốn kia.

“Nằm xuống đó! Hôm nay đám các người sẽ không ai thoát được hết!”

Cây gậy sắt bay vụt về phía anh Sói rồi nên vào lưng tên đó một cách đột ngột, khiến gã loạng choạng rồi nằm liệt ra trên mặt đất.

“Cái lưng của tao, mau tới đỡ tao lên!”

Anh Sói đau đớn gào lên.

Mấy người còn lại hoảng sợ nhìn Lý Phàm, trốn cũng không xong mà ở lại cũng chẳng ổn.

Đám người Cố Bằng Phi đứng cách đó không xa đã ngây ra như phỗng, không thể ngờ rằng kết cục sẽ như thế này.

”Gì mà đỉnh vậy! Đám đó đông vậy mà cũng đánh lại được luôn sao?”

“Có phải tôi bị hoa mắt rồi không? Chẳng lẽ thế giới này thật sự có siêu nhân sao? Tên Lý Phàm này không phải là rác rưởi thật à?”

“Biết đâu người ta chỉ giả bộ làm một tên rác rưởi vậy thôi, cao thủ thường im hơi lặng tiếng mà, trưởng đội bảo vệ đâu? Mau đưa người tới giải quyết chuyện này!” Cố Bằng Phi vội nói.

Lúc này thì trưởng đội bảo vệ mới hoàn hồn lại, vội vàng gọi đội bảo vệ xông lên giúp Lý Phàm một tay để giải quyết đám kia.

Nghe thấy những lời Cố Bằng Phi nói thì Cố Họa Y mới dám nhìn về phía Lý Phàm.

Thấy đám người đang nằm la liệt trên đất, sau đó lại nhìn Lý Phàm đang đứng thẳng một cách hiên ngang, Cố Họa Y cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cô đã tường trông thấy cảnh Lý Phàm giải quyết đám người của anh Hổ nên cũng không thấy quá ngạc nhiên, đối với Cố Họa Y thì anh Sói và anh Hổ gì đó cũng tầm tầm như nhau cả thôi, cô thấy hai người đó cũng chẳng có nhiều khác biệt gì.

Nhưng trên thực tế thì năng lực của đám người anh Sói này bỏ xa đám côn đồ đầu đường xó chợ của anh Hổ kia.

Trông thấy nhóm bảo vệ kia tiến tới, Lý Phàm bắt đầu đảm nhiệm vai trò chỉ huy tạm thời: “Lấy hết gậy sắt của bọn họ đi, bảo bọn họ ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu, còn mấy tên đang nằm trên đất kia thì vác qua một bên đi, cho hai người đi lái xe của bọn họ vào trong xưởng Dựa theo lời chỉ huy của Lý Phàm, đám người anh Sói chẳng mấy chốc đã bị đàn áp và gom lại một chỗ trên mặt đất.

Anh Sói năm sấp trên mặt đất, chật vật nhìn về phía Lý Phàm.

“Người anh em, anh mạnh thật, mẹ nó đúng là mạnh thật, tôi thật sự phục anh sát đất. Nhưng lẽ ra anh nên thả chúng tôi chứ, sao lại định bắt chúng tôi làm con tin vậy?”

“Anh cũng có chút chất xám đó chứ, không uổng công công nuôi não rồi, các người tới địa bàn của tôi gây sự, dù sao thì tôi cũng phải đòi đại ca của các người chút phí gọi là bồi thường chứ. Yêu cầu này cũng đâu quá đáng đâu nhỉ, hi vọng cái mạng quèn của ông anh đây sẽ đổi được chút tiền”

Anh Sói nghe vậy thì chợt im bặt, lòng hoảng hốt tột độ, mẹ nó nếu lỡ anh Bưu tức quá không chịu trả tiền chuộc bọn họ ra thì biết sao đây?

Cố Họa Y bước nhanh đến bên cạnh Lý Phàm, sau đó cô kéo lấy anh rồi ngắm nghía từ đầu đến chân: “Anh có bị thương không? Ban nãy sao anh nóng nảy vậy chứ?”

“Anh đâu có nóng nảy gì, hoàn toàn là nhờ năng lực của mình để đè đầu cưỡi cổ bọn họ đó, không cần lo lắng đâu, ba cái chuyện cỏn con ấy mà: Lý Phàm cười nói Cố Họa Y bỉu môi nhìn anh, đoạn cô lắc người rồi nói: “Càng ngày em càng không hiểu rõ anh”

“Ai da! Ui ui! Cánh tay anh hơi đau đó, vừa nãy lỡ trúng đòn của đám kia, tự nhiên bây giờ thấy đau quá, hay em xoa cho anh đi” Lý Phàm làm bộ đau đớn nói “Đáng đời”

Cố Họa Y trợn mät nhìn anh, nhưng tay cô cũng đã kéo lấy tay anh: ‘Đau ở đâu? Em tìm thuốc bôi cho anh nha?”

“Không cần bôi thuốc, em cứ xoa cho anh là được, hình như cả người anh đều thấy hơi đau đó Cố Họa Y đưa tay nhéo phần thịt mềm trên eo.

Lý Phàm rồi xụ mặt nói: “Nó chuyện đàng hoàng với em xem nào, đừng có vờ vịt nữa.”

Đừng nhéo mà, anh mới vừa lập công to đó!”

Lý Phàm tươi cười nói “Hừ, sau này đừng sính anh hùng nữa, nếu anh gặp chuyện gì thì Xuyến Xuyến sẽ đau lòng lắm”

Cố Họa Y cúi đầu nói khẽ.

Lý Phàm nảm lấy tay cô rồi cười nói: ‘Anh tự biết điểm dừng mà, mấy tên này cứ để anh giải quyết cho, em tiếp tục đi xem xét việc sản xuất trong công xưởng đi Cố Họa Y gật đầu nói: ‘Vậy anh cẩn thận nha, em vào trong xưởng xem thứ việc sản xuất thế nào Trông thấy Cổ Họa Y và nhóm người Cổ Bảng Phi đã rời đi, Lý Phàm lấy điện thoại ra gọi cho Sở Trung Thiên.

“Điều tra anh Bưu cho tôi.”