*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quản lí bộ phận bảo vệ quyết đoán xin lỗi nhận tội.
Thấy tình hình thảm hại của anh Tích Lịch, trưởng bộ phận bảo vệ hối hận về lời chế giễu Lý Phàm ban nãy, bây giờ thấy mọi chuyện đã được xử lí xong, anh ta lập tức lên tiếng xin lỗi.
Mấy người quản lí nhắm vào Lý Phàm ban nãy cũng lên tiếng xin lỗi Lý Phàm.
“Anh Lý, anh xem cái miệng thối này của đám anh em tôi, ban nãy chúng chưa động não mà đã nói ra mấy lời đó, vẫn mong anh Lý tha thứ”
“Miệng tôi cũng thối, những lời chất vấn anh Lý ban nãy đều là những lời nói vô tâm mà thôi, mong anh Lý đừng để ý tới”
Vài nhân viên quản lí tuổi đã qua năm mươi liên tiếp gọi “anh Lý”, khiến Lý Phàm có chút khóc không được mà cười cũng không xong.
“Đều là chuyện nhỏ cả, mọi người có thể phối hợp với Họa Y làm cho xong việc là được rồi, những chuyện khác không cần để ý tới”
Lý Phàm rộng lượng nói.
Cố Họa Y đứng ở một bên lặng lẽ nhìn Lý Phàm, ánh mắt hiện lên tia sáng khác thường.
“Để bọn họ ở lại công xưởng làm việc liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”
Cố Họa Y thấp giọng hỏi.
“Không đâu, bọn họ đều thật lòng muốn thay đổi bản thân, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu”
Lý Phàm nói một cách chắc chắn.
Mọi người nhốn nháo một hồi, cái gì mà thật lòng chứ, chẳng có ai sẽ tin cả, mọi người đều không phải trẻ con nữa, chỉ nhìn bằng một mắt cũng biết, đám người đó bị đánh rồi mới ngoan ngoãn nghe lời.
Trong phòng bao của câu lạc bộ Kim Lăng, Cố Thiệu Dũng và Cố Tuấn Hào sắc mặt u ám ngồi ở một bên, đối diện hai người là một người đàn ông đầu trọc đeo một chiếc nhấn vàng lớn, một sợi dây chuyền vàng lớn, đang hút điếu xì gà.
Người đàn ông đầu trọc chính là anh Bưu có tiếng tăm ở đất Hán Thành, địa vị đứng chỉ dưới Sở Trung Thiên, Ngô Đạo Văn của Tứ Hùng ở Hán Thành.
Có thể nói, anh ta là người hung hãn nhất trong thế giới ngầm ở Hãn Thành.
“Đám người này của cậu đúng thật là quá vô dụng, chút chuyện cỏn con như vậy cũng làm không xong, bảo bọn họ ngăn cản việc sản xuất của công xưởng nguyên liệu mấy ngày, nhưng cậu xem xem bọn họ làm việc thế nào kìa”
Cố Thiệu Dũng đập bàn nói.
Thất bại của anh Hổ và anh Tích Lịch khiến Cố Thiệu Dũng sốt ruột không thôi.
Nếu còn không ngăn cản được việc sản xuất của xưởng nguyên liệu, địa vị của Cố Họa Y sẽ trở nên vững chắc hơn.
Anh Bưu nhả ra một vòng khói, lắc đầu nói: “Mấy người còn mặt mũi mà nói nữa à, chuyện này không thành là do tình báo của mấy người không chính xác, phía bên đó có cao thủ đó, hôm nay mười mấy tên đàn em của tôi lại phải tới bệnh viện rồi”
“Có cao thủ cái rắm, rõ ràng là người của cậu quá kém, ai cũng nói anh Bưu cậu là một nhân vật có máu mặt, chúng tôi mới tìm cậu làm việc, tốt xấu gì cậu cũng phải đáng tin chút chứ!”
Cố Tuấn Hào đen mặt nói.
“Anh Bưu tôi có lúc nào thì không đáng tin chứ, tình báo của mấy người không chính xác, khiến đám đèn em của tôi tổn thất nghiêm trọng, mấy người còn không biết ngại mà đến nói tôi”
Anh Bưu nói xong, trừng mắt nhìn hai ba con Cố Thiệu Dũng, sau đó đập tay phải xuống bàn: “Đàn em của tôi đã nói rồi, bọn chúng đều bị một người đánh bị thương, cao thủ có thể một chọi vài chục như vậy, mấy người nghĩ xem, lực chiến đấu phải mạnh đến mức độ nào: “Hơn nữa tôi cũng đã điều tra rồi, tên đó không.
những có sức chiến đấu mạnh mẽ mà bối cảnh phía sau cũng không tầm thường, giúp mấy người làm chuyện này, không chỉ đám đàn em của tôi chịu tổn thất, con mẹ nó tôi còn đắc tội với không ít người rồi đây: Cố Thiệu Dũng và Cố Tuấn Hào nhìn nhau, đều không nghĩ ra người mà anh Hổ đang nói đến là ai.
“Chúng tôi thật sự không biết phía bên đó có cao thủ, cao thủ mà anh nói là ai” Cố Tuấn Hào hỏi “Người đó là anh Lý, mấy người có thể không biết sao?”
Anh Bưu nhíu mày nói.
“Anh Lý? Chẳng lẽ là Lý Phàm, mẹ nó, đấy là một thẳng vô dụng, anh Bưu, anh đang kể chuyện cười với vẻ mặt nghiêm túc đó à?” Cố Tuấn Hào vỗ bàn hét lên.
Cố Thiệu Dũng giữ Cố Tuấn Hào lại, nhìn vào anh Bưu, nói: “Thế nên cậu sợ rồi? Không dám tiếp tục ra tay với bọn họ nữa?”
“Sợ? Hahaha, tôi thật sự không biết chữ sợ viết như thế nào, mấy người muốn tôi tiếp tục ra tay có đúng không?” Anh Bưu cười nói.
“Đúng vậy, tôi vẫn mong tiếp tục tiến hành hợp đồng của chúng ta” Cố Thiệu Dũng nói.
“Vậy trước hết phải nộp viện phí cho đám đàn em của tôi đã, ngoài ra còn phải thêm tiền, anh Lý đó không phải người bình thường, đối phó với anh ta cần phí chút tâm tư, nói không chừng còn phải phái ra tên đàn em hang đầu của tôi, đây là một khoản phí không nhỏ đâu”
Đòi tiền là mục đích mà anh Bưu đến lần này.
Dù sao có bao nhiêu anh em cần phải nuôi dưỡng, phải đòi đú số tiền thì mới có thể nuôi dưỡng đàn em được, hơn nữa còn phải tiếp tục tuyển người mở rộng địa bàn”
Bây giờ tuổi tác của đám người Sở Trung Thiên đều đã lớn rồi, anh Bưu đã lờ mờ có chút muốn bành trướng, muốn thay thế đám người Sở Trung Thiên.
“Nói, cân bao nhiêu tiền, con số chín tỉ đồng ý với cậu lúc trước đã không phải một con số nhỏ rồi, hi vọng cậu đừng có mà được voi đòi tiên” Cố Thiệu Dũng bình tĩnh nói “Hừ hừ, tôi cũng không phải kiểu người được voi đòi tiên, các anh em biết, anh Hổ tôi là một người có chữ tín nhất”
Anh Bưu nói rôi giơ năm ngón tay ra, lác qua lắc lại trước mắt Cố Thiệu Dũng: “Mười lãm tỉ, tuyệt đối không đòi quá của ông một xu nào”“
“Anh đang ăn cướp đấy à, đối phó một mình Lý Phàm mà anh đòi thêm sáu tỉ nữa!”
Säc mặt Cổ Tuấn Hào vô cùng khó coi, anh ta nói Cố Tuấn Hào cảm thấy, anh Bưu đang nhân cơ hội đế đòi thêm tiên!
Thậm chí, Cố Tuấn Hào còn nghi ngờ, hai lần thất bại lần trước đều là đàn em của anh Buu diên kịch, chỉ để bây giờ có thế đòi giá cao hơn.
“Cảm thấy đt, mấy người có thế tìm người khác, xem xem người khác có dám nhận vụ làm ăn này của mấy người không, bây giờ trên toàn Hán Thành này cũng chỉ có mình anh Bưu tôi đám nhận mà thôi”
Khí thế của anh Bưu vô cùng mạnh mẽ, anh ta giơ ngón tay cái lên chỉ vào mặt mình.
Cố Tuấn Hào nhìn Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Dũng cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi nghiến răng nói “Được, nhưng lần này cậu nhất định phải thành công, nếu thất bại tôi sẽ không đưa một xu nào cả!”
“Hừ hừ, yên tâm đi, nếu thất bại tôi cũng không còn mặt mũi đòi tiên mấy người nữa, nếu đã bàn bạc xong, tôi đi trước đây, xong chuyện chúng ta sẽ gặp lại”