Tần Tuyết Hàn si mê nhìn bóng lưng chàng trai trong video, nói: “Hoàng tử dương cầm này nhất định là một anh chàng đẹp trai, tôi đã quyết định, tôi phải tìm một bạn trai là người như anh ấy.”
Nghe vậy, Lý Phàm thầm bật cười, nếu Tần Tuyết Hàn biết người đó là anh, đây không phải biến thành tỏ tình với anh sao?
“Cô không sợ đó là sát thủ bóng lưng sao?” Lý Phàm chợt hỏi.
Tần Tuyết Hàn trừng mắt, cười khổ nói: “Bầu không khí tốt như vậy, anh cũng không cần phá hư ảo tưởng của tôi với hoàng tử dương cầm được không, nhưng tôi có thể khẳng định hoàng tử dương cầm chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.”
Lý Phàm không còn gì để nói, cũng lười nói tiếp.
Ngay lúc này, nhân viên phục vụ lại đi tới, nói với Tần Tuyết Hàn: “Thưa cô, có một anh bảo tôi giao thứ này cho cô.”
Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn theo bản năng nhận lấy, khi mở ra xem, cô phát hiện bên trong là một cái nhẫn kim cương, kiểu bất ngờ này chẳng những không khiến cô vui vẻ mà còn dọa cho cô giật mình.
Tần Tuyết Hàn cười nói: “Có phải đưa sai người rồi hay không?”
“Không, nhẫn kim cương này vốn thuộc về em.” Một âm thanh rất từ tính vang lên, sau đó một thanh niên hào hoa phong nhã mặc tây trang đi ra, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Khuôn mặt còn rất đẹp trai, ánh mắt có vẻ quyến rũ.
Nghe thấy âm thanh này, Tần Tuyết Hàn lập tức cau mày, cô không quay đầu lại nói: “Trần Cường, tôi cũng đã nói rồi, anh đừng tiếp tục dây dưa tôi nữa.”
Nghe vậy, Trần Cường có vẻ xấu hổ, anh ta thật vất vả dùng phương thức ngầu nhất xuất hiện, thế mà chỉ đổi được thái độ đó của Tần Tuyết Hàn, trong lòng anh ta có chút xấu hổ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Tuyết Hàn, tôi biết em không thích tôi, nhưng mà chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.” Trần Cường miễn cưỡng nở nụ cười, định lần nữa xoay chuyển Tần Tuyết Hàn, để Tần Tuyết Hàn cho mình một cơ hội.
Tần Tuyết Hàn lắc đầu nói: “Trần Cường, anh đừng có u mê không tỉnh như thế nữa, tôi không hề có ý gì với anh, hơn nữa tôi đang ăn cơm, tôi không hi vọng bị quấy rầy.”
“Vậy có thể để tôi ngồi cùng không?”
Trần Cường chẳng những không rời đi, mà còn cười pha trò.
Vẻ mặt Tần Tuyết trở nên lạnh lùng, dứt khoát từ chối yêu cầu của Trần Cường.
Trần Cường không hề để ý, trực tiếp đi vào chỗ ngồi của Lý Phàm, hừ một tiếng: “Nhóc con, còn không nhường chỗ cho tôi, ở chỗ này chiếm vị trí làm gì?”
Nghe đối phương nói vậy, Lý Phàm tức giận bật cười, anh đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người không biết xấu hổ như thế, chỗ này cũng không phải vị trí của đối phương, dựa vào cái gì bảo anh nhường.
Trần Cường theo bản năng ngồi xuống, định hất Lý Phàm ra, nào ngờ, Lý Phàm lại không hề nhúc nhích.
Lý Phàm chỉ khẽ động một chút, Trần Cường thiếu chút nữa ngồi không vững, ngã thẳng xuống đất.
Sau khi thấy thế, không ít người xem náo nhiệt không khỏi bật cười lớn.
Trần Cường nghiến chặt răng, gần như muốn chửi thề, anh ta chưa từng bị đối xử như vậy, cảm thấy hết sức khó chịu.
Anh ta đứng lên lạnh lùng nhìn Lý Phàm, nhưng nghĩ tới nữ thần của mình ở chỗ này, anh ta cố gắng nén giận.
“Này cậu, cậu là trợ lý của Tuyết Hàn phải không?”
Trần Cường biết Lý Phàm là bạn Tần Tuyết Hàn, anh ta nói như vậy là cố ý hạ thấp Lý Phàm.
Tần Tuyết Hàn cau mày nói: “Anh ấy là bạn tôi.”.