Sau khi xác định, ông ta vội đưa tay về phía Lý Phàm, khiêm tốn xin lỗi: “Cậu Lý, xin lỗi cậu, cháu trai tôi có thể đã đắc tội cậu, xin cậu đừng để bụng”
Lý Phàm nghe xong thì cười khẩy: “Ông bớt đi, cháu trai ông không cho tôi vào, ông không biết chuyện này sao?”
Ông ta nghe xong mà lau mồ hôi lạnh, ông ta không ngốc, đương nhiên nhìn ra được Lý Phàm đã giận.
Người thanh niên sững sờ, đây là tình huống gì? Sao cậu lại có thể khách sáo với một người bình thường như Lý Phàm vậy? Lòng hắn dâng lên dự cảm không lành, chẳng lẽ hắn thực sự động đến nhân vật lớn sao?
Hắn bất giác nhớ lại những lời cậu vừa nói, bạn của ngài Thiên chẳng lẽ là Lý Phàm?
Hắn nuốt nước miếng, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, lần này hắn chết chắc rồi.
Hắn biết rõ ngài Thiên là ai, không ngờ hắn lại động đến bạn của ngài Thiên, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Ông chủ buổi đấu giá dưới tình thế cấp bách vô thức nhìn về phía thanh niên kia, việc đã đến nước này, ông ta chỉ đành bán cháu mình, ông ta không dám tưởng tượng hậu quả của việc động đến ngài Thiên, vì thế tức giận mắng cháu mình: “Có phải có chuyện như vậy không?”
Thanh niên kia giật mình, sợ hãi không nói nên lời, ấp úng gật đầu bảo: “Vâng, đúng là như vậy ạ?
Ông chủ kia lại cho hắn một cái tát nữa, lần này hắn không phàn nàn gì, đừng nói là một cái, cho dù mười cái thì hắn cũng chịu.
Dù sao hắn đã động đến ngài Thiên, các bộ phận trên cơ thể bị cắt bỏ cũng không phải không có khả năng, bị tát là còn nhẹ.
“Cậu Lý, tôi sai rồi, tôi có mắt không tròng, cậu nên nói sớm chứ” Người thanh niên gãi đầu cười gượng.
Lý Phàm lườm hắn, nhìn hắn như đang nhìn tên ngốc, anh nói: “Dù tôi nói cũng chưa chắc cậu đã tin.” Thanh niên kia cười gượng, nhất thời không nói nên lời, anh nói có lý, cho dù anh nói cũng chưa chắc hẳn đã tin.
Mà nhân viên bảo vệ vừa chế giễu Lý Phàm thấy vậy cũng bất giác toát mồ hôi lạnh, xong rồi, ngay cả cháu trai ông chủ cũng bị cho một bài học, anh ta chỉ là bảo vệ quèn, lần này chết chắc rồi.
Lý Phàm nhìn ông chủ buổi đấu giá, lãnh đạm bảo: “Ông xử lý chuyện này đi.”
Ông chủ buổi đấu giá sững người, ông ta biết Lý Phàm đang xem biểu hiện của mình, nếu ông ta biểu hiện không tốt có lẽ bản thân ông ta cũng bị liên luy:
Ông ta không còn cách nào khác, đành phải đẩy cháu trai của mình ra, ông ta lạnh lùng nói với hắn: “Bắt đầu từ hôm nay, mày không được tới buổi đấu giá nữa, lập tức rời khỏi đây ngay”.
Ông ta làm vậy cũng là để bảo vệ cháu trai mình.
Người thanh niên nghe thấy điều này thì rất cảm động, hắn cũng nhìn ra được cậu đang bảo vệ mình.
Lý Phàm thấy vậy cũng không có phản ứng gì, anh cũng biết chuyên người phải có lòng khoan dung, nếu đã vậy anh cũng không so đo nhiều nữa.
“Cậu Lý, nếu cậu thấy xử lý vẫn chưa ổn thoả thì tôi sẽ trừng phạt nó lần nữa.”
Ông chủ không quên xin ý kiến của Lý Phàm.
Lý Phàm thờ ơ đáp: “Vậy là được rồi”
Ông chủ buổi đấu giá và người thanh niên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã nhận ra rằng Lý Phàm không muốn so đo với mình nên cũng đã yên tâm, nếu anh thật sự muốn làm cho ra nhẽ thì bọn họ cũng tiêu đời.
Nhất là người thanh niên kia, anh ta cảm thấy như mình vừa được tại qua nạn khỏi vậy, cảm giác ấy khiến Lý Phàm thấy thoải mái vô cùng.
Lý Phàm thấy thế cũng không nhiều lời nữa, anh quay qua nhìn tên bảo vệ kia rồi nói với vẻ thản nhiên: “Lúc này chẳng phải anh không tin sao? Giờ thì đã tin chưa?”
Khuôn mặt tên bảo vệ kia run run, quả nhiên anh ta không thể thoát khỏi vụ này, anh ta luống cuống nói: “Tôi biết sai rồi, tôi có mắt mà không có trong, ngài quyền cao chức trọng xin đừng so đo với kẻ thấp hèn như tôi, xin đừng chấp nhặt với tôi.”.