Cậu Vương như đã nhìn thấy dáng vẻ bẽ mặt của Lý Phàm, nghĩ vậy anh không khỏi mừng thầm, nếu anh ta mất mặt, thì anh sẽ có cơ hội chế giễu anh ta.
Nghĩ đến đây, anh như đã nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Lý Phàm, anh khẳng định trong thẻ anh ta không hề có tiền, đến lúc đó để xem anh ta thu dọn tàn cuộc thế nào.
Cô gái bán hàng quẹt thẻ xong thì không hề có gì khác thường, ngược lại còn quẹt thẻ thành công, nên hóa đá tại chỗ, nếu không tận mắt chứng kiến, cô không dám tin đây là sự thật.
Chuyện này là sao, kết quả này khác hẳn với những gì cô nghĩ, nếu không chính mắt nhìn thấy, cô sẽ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nên rất kinh ngạc.
Cô chẳng thể ngờ rằng, lần này lại quẹt thẻ thành công, nên cả người ngây ngốc.
Giờ cậu Vương và người phụ nữ bên cạnh cũng hóa đá, kết quả này gần như đã nằm ngoài dự đoán của họ.
Lúc nhìn Lý Phàm, người phụ nữ khá xinh đẹp kia không quên ra sức nháy mắt, như muốn quyến rũ anh.
Nhưng Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì phớt lờ ngay, xem như không nhìn thấy gì.
Giờ người phụ nữ khá xinh đẹp kia rất bất ngờ, cô sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc về điều này.
Cậu Vương không nhịn được hỏi cô gái bán hàng để xác nhận lại: “Chuyện này là sao, chẳng lẽ cô thật sự quẹt thẻ thành công à?”
Cô gái bán hàng gật đầu, giờ cô cũng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, cô không ngờ Lý Phàm lại giàu như thế.
Vừa nghĩ tới thái độ của mình đối với Lý Phàm ban nãy, cô bỗng cảm thấy hối hận, không ngờ mình suýt chọc phải người có tiền, nghĩ đến đây, cô hận không thể tát mình một cái.
Cô gái bán hàng vừa hoàn hồn, đã lên tiếng xin lỗi Lý Phàm: “Xin lỗi anh, là tôi có mắt không mà thấy núi Thái Sơn, không nhận ra anh là khách VIP, mong anh đừng để bụng.”
Lý Phàm nghe xong thì trợn mắt nói: “Cô nói những lời vô dụng này làm gì?”
Cô gái bán hàng vội gói nhẫn kim cương lại cho Lý Phàm.
Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều vô cùng kinh ngạc, ban nãy họ cũng coi thường Lý Phàm, ai dè anh lại nhiều tiền như thế, giờ họ mới biết anh là con nhà giàu có ẩn mình.
Sắc mặt cậu Vương rất lúng túng, vội kéo bạn gái mình rời khỏi đây.
Lý Phàm chẳng hề để tâm, mà phớt lờ ngay, việc anh ta bỏ đi không liên quan gì đến anh, nên anh ta đi hay ở cũng chẳng có gì to tát.
Giờ cậu Vương rất đau đầu, khỏi phải nói trong lòng hối hận đến nhường nào, sớm biết thế này, anh đã không trêu chọc Lý Phàm.
“Em đừng nói chuyện này cho cô ấy biết.” Lý Phàm nhìn Trần Hiểu Đồng nói.
Tạm thời anh chưa muốn cho Cố Họa Y biết chuyện này, nếu để cô biết, chắc chắn cô sẽ trách anh tốn nhiều tiền như vậy, hơn nữa nếu cho cô biết trước, thì chuyện này chẳng còn bất ngờ nữa.
Trần Hiểu Đồng nghe xong thì gật đầu lia lịa, cô cũng hiểu rõ không được nói chuyện này ra ngoài, nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng rất ngưỡng mộ tình yêu này, cô không ngờ người bình thường khô khan như anh lại trở nên lãng mạn như thế.
Lúc Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng rời khỏi cửa hàng trang sức, thì có không ít du côn nhìn chằm chằm anh, bọn họ rất chuyên nghiệp, cố ý ngồi xổm gần cửa hàng trang sức nổi tiếng, đợi người mua đồ ra ngoài, sẽ bắt đầu ra tay..