Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1110






Cậu Trương nghe xong thì ngồi phệt xuống đất, kết quả này với anh ta mà nói là quá đau đầu, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nếu không phải mắt thấy tai nghe thì anh ta không dám tin đó là lời nói thật.

Cậu Trương buồn bực nghĩ, chuyện quái quỷ gì thế này, sao kết quả lại khác một trời một vực với tưởng tượng của anh ta chứ.

Anh ta vẫn tưởng Lý Phàm chỉ là một kẻ bình thường, vậy mà không ngờ đối phương lại có năng lực như vậy, nếu anh trai không nói cho anh ta biết thì anh ta đã ngu ngốc đi tìm Lý Phàm để gây chuyện rồi.


Chỉ sợ đến lúc đó, có thêm vài cái mạng cũng không đủ chết nữa.

Anh trai cậu Trương tức giận liếc đối phương, anh ấy thực sự rất chán đối phương, lúc này rồi mà thằng em trai của mình vẫn còn khờ dại như vậy, anh ấy không hiểu nổi em trai mình lấy đâu ra dũng khí nữa.

Cậu Trương biết mình suýt chút nữa là gặp rắc rối rồi, anh ta muốn mua một vài thứ để tặng Lý Phàm, anh ta lo lắng nhất lúc này là Lý Phàm sẽ không bỏ qua cho mình.

Cậu Trương nói: “Anh, em biết rồi, em sẽ không gây chuyện nữa đâu, em sẽ đi xin lỗi anh ta.”
Anh trai cậu Trương nghe xong thì rất hài lòng với sự giác ngộ của em trai mình, đồng thời nói: “Đừng quên nịnh bợ anh Lý vài câu đấy, phải nịnh bợ cho đàng hoàng vào và cũng đừng quên nhắc tới anh.”
Cậu Trương gật đầu rồi cũng không nói gì thêm.

Lúc này Lý Phàm đang đi trên đường, anh vừa đi ngang qua một cửa hàng trang sức và nhìn thấy một món trang sức trong cửa hàng nên bất giác ngừng lại, mua cái này tặng cho Cố Hoạ Y cũng không tồi.


Lý Phàm nghĩ Cố Hoạ Y mấy ngày này vẫn luôn đợi mình nên trong lòng có chút áy náy, anh muốn làm gì đó để bù đắp cho Cố Hoạ Y.

Nghĩ vậy, Lý Phàm liền bước vào cửa hàng trang sức.

Khi các nhân viên trong cửa hàng trang sức nhìn thấy Lý Phàm thì đều tỏ vẻ khinh thường, ai nấy đều không ưa gì Lý Phàm.

Lý Phàm nhận ra điều này không cũng không nghĩ gì, vì anh sớm đã biết được sẽ có màn này diễn ra.

Một cô nhân viên trong số họ đi tới mỉm cười nói với Lý Phàm: “Anh ơi, không phải là anh đi nhầm chỗ đấy chứ?”
“Tôi không đi nhầm?” Lý Phàm ngẩn người, trong lúc nhất thời anh chưa hiểu được ý tứ trong câu hỏi của cô ta.”
Lúc này, nhân viên bán hàng mới lên tiếng: “Chỗ chúng tôi là cửa hàng trang sức nổi tiếng ở Hán Thành, những thứ được bán ở đây đều có giá khởi điểm từ 300.000.000.”
Cô nhân viên này hiển nhiên là đang khinh thường Lý Phàm, sau khi quan sát cách ăn mặc của Lý Phàm cô ta đã ấn định rằng Lý Phàm vô tình vào nhầm chỗ chứ không tin anh là kẻ có tiền.


Lý Phàm nghe đến đó cũng đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của cô nhân viên, tuy người ta coi thường mình nhưng anh vẫn không lấy làm bận lòng mà chỉ hỏi: “Tôi vào xem thôi cũng không được sao?”
Cô nhân viên bán hàng bĩu môi, cô ta đã nói rõ ràng vậy rồi mà không ngờ Lý Phàm lại không thức thời mà rời đi nên cô ta chán chả thèm nói nữa, dù gì trong cửa hàng cũng không có quy định đuổi khách.

“Vậy thì không được sờ linh tinh, chỉ được nhìn thôi.” Cô nhân viên bán hàng nói tiếp: “Chỉ được nhìn trong năm phút thôi, hết năm phút phải đi khỏi đây.”
Lý Phàm nghe xong thì hết biết nói gì, chẳng phải chỉ là một cửa hàng bình thường thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, nhưng anh cũng lười chửi, cô nhân viên này đúng là mồm mép tép nhảy.

Lý Phàm nhìn một vòng xong thì chú ý vào một chiếc nhẫn kim cương, anh suy nghĩ một hồi, hình như sau khi kết hôn, anh chưa bao giờ tặng cho Cố Hoạ Y chiếc nhẫn kim cương nào giống vậy.

Lúc đó anh đã mượn nhẫn, dù mọi chuyện đều suôn sẻ nhưng tình hình khi ấy rất là xấu hổ, Lý Phàm vẫn luôn ôm ấp hy vọng sẽ bồi thường cho Cố Hoạ Y một hôn lễ hoàn mỹ..