Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 111: Nịnh hót




Một số đại gia kinh doanh địa phương ở Hán Thành đang kính cẩn đứng ở cửa Hải Yến Lâu, chờ đợi Lý Phàm sắp tới.

Nghe nói lần này phải tiếp đãi Thiếu chủ của Long Môn, mấy vị đại ca thương giới này đều hưng phấn không chịu nổi.

Sản nghiệp mà bọn họ tham gia, có thể nói là phụ thuộc vào Long Môn, chỉ cần vị Thiếu chủ Long Môn này lộ ra một chút kẽ ngón tay, là đã đủ cho bọn họ ăn no tới lăn lông lóc rồi.

Nếu như có thể có được sự xem trọng của Thiếu chủ Long Môn, có thể hợp tác với Long Môn, thì chỉ e là gia sản sẽ tăng lên gấp bội.

“Nghe nói vị Thiếu chủ của Long Môn còn rất trẻ, lần này tôi đã sắp xếp con bé nhà tôi tới, hy vọng Thiếu chủ Long Môn có thể thích con bé nhà tôi.”

“Cũng không biết Thiếu chủ Long Môn có kết hôn chưa nữa, nếu như chưa kết hôn thì mấy đứa con gái nhà chúng ta có thể cạnh tranh một phen rồi.”

“Thiếu chủ Long Môn có kết hôn rồi thì cũng không vấn đề gì, có thể làm thiếp cho Thiếu chủ Long Môn đã là phúc khí của bọn nó rồi, lần này tôi không những đưa con gái tới, mà mấy đứa cháu gái và cháu gái ngoại cũng đưa tới.”

Mấy ông trùm thấp giọng nói chuyện, nếu như để người ngoài nghe thấy, chỉ e sẽ kinh ngạc đến rụng cả răng cho xem.

Cố Bội Sam và mấy người bạn thân đến Hải Yến Lâu, nhìn thấy mấy ông trùm thương giới của địa phương, đứng ở bên ngoài Hải Yến Lâu ngăn nắp chỉnh tề như học sinh tiểu học, trên mặt đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

“Đó là chủ tịch Hoàng Phúc Khánh của Đỉnh Thịnh Quốc Tế đúng chứ, tài sản cá nhân của ông ta là hơn 12 ngàn tỷ, ở Hán Thành chúng ta, là ông trùm thương giới nổi danh đó!”

Một cô bạn thân ở bên cạnh Cố Bội Sam, tràn đầy kinh ngạc!

Hoàng Phúc Khánh này, là nhà xí nghiệp top 1 top 2 của Hán Thành!

Tư sản 12 nghìn tỷ hơn, chen chân vào rất nhiều lĩnh vực!

Ở Hán Thành, cũng là nhân vật đại biểu!

“Mau nhìn kìa, chủ tịch Trương của tập đoàn Thịnh Thế cũng có mặt, có vẻ bọn họ đang đợi người, chắc không phải là đang nghênh đón vị phú nhị đại thần bí đó chứ.”

Nghe thấy tiếng thì thầm của đám bạn thân, ánh mắt Cố Bội Sam lập lóe một cái, trong lòng hoang tưởng nếu như có thể quen được với phú nhị đại thần bí đó, thì cuộc đời có thể trực tiếp đạt đến đỉnh cao rồi.

“Đừng nói nữa, chúng ta mau vào chuẩn bị đi, tớ phải dặm phấn lại.” Thanh âm õng ẹo của Cố Bội Sam thúc giục.

Mấy cô bạn thân lập tức cười lên, vây xung quanh Cố Bội Sam đi vào bên trong Hải Yến Lâu.

“Hi hi, Bội Sam, có phải là cậu có ý gì với vị phú nhị đại thần bí đó không? Nếu như cậu bò lên được giường của anh ta, nhất định đừng có phú quý lại quên nhau đó.”

“Có thể để bọn tớ cùng bò lên giường của anh ta là tốt nhất, đến lúc đó Bội Sam làm chị cả, chúng ta làm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, ha ha ha.”

Một đám con gái nói nói cười cười, không có chút tự trọng nào cả.

Đám người Cố Bội Sam đi vào Hải Yến Lâu không lâu sau, thì một chiếc xe Bentley lái tới, chậm rãi ngừng ở cửa.

Thảm đỏ trải ra, vệ sĩ mặc đồ vest chỉnh tề đứng ở hai bên.

Hoàng Phúc Khánh của tập đoàn Đỉnh Thịnh Quốc Tế còn chưa đợi xe ngừng lại hoàn toàn thì đã sải bước đi ra ngoài rồi, trên mặt toàn là ý cười, giành mở cửa xe cho Lý Phàm trước.

Những người còn lại trễ một bước, lập tức trong lòng tràn đầy hối hận, cảm thấy mấy năm nay sống trong nhung lụa quá nhiều rồi, trình độ tiếp đãi kém đi rất nhiều.

Trên mặt Hoàng Phúc Khánh toàn là nụ cười, tay ấn trên tay nắm cửa hàng ghế sau của chiếc Bentley, chậm rãi mở cửa xe ra, sợ động tác quá mạnh, làm kinh động đến Lý Phàm ở bên trong xe.

Lý Phàm khẽ gật đầu với Hoàng Phúc Khánh, lập tức khiến đáy lòng Hoàng Phúc Khánh mừng rỡ, nụ cười trên mặt như đóa hoa hồng nở rộ, kích động đến đỏ cả cổ.

“Thiếu chủ, mời ngài xuống xe.”

“Ừm.”

Lý Phàm phát ra một giọng mũi, sải bước xuống chiếc xe Bentley.

Bởi vì đến quá vội, Lý Phàm không có thay quần áo, Lý Phàm lúc này vừa xuống xe, đám người Hoàng Phúc Khánh nhìn quần áo của Lý Phàm thì liền cảm thấy có chút quáng mắt.

Nếu như không phải do Lý Phàm ngồi chiếc Bentley của Long Môn tới thì đám người Hoàng Phúc Khánh sẽ tưởng Lý Phàm là mạo danh Thiếu chủ Long Môn rồi đó.

Khóe môi Hoàng Phúc Khánh mấp máy một hồi, lời muốn nói không nói ra được, sợ nói không hay sẽ đắc tội Lý Phàm, thế là quay đầu nhìn mấy ông trùm bản địa ở đằng sau, dùng ánh mắt giao lưu với nhau.

Hoàng Phúc Khánh: Bữa tiệc bây giờ đang thịnh hành mặc quần áo không chỉnh tề sao? Chúng ta ăn mặc chỉnh chu như vậy, có phải là không khớp với Thiếu chủ Long Môn không.

Chủ tịch Trương: Thiếu chủ mặc như vậy, tuyệt đối là để dẫn đầu trào lưu thịnh hành, chúng ta nên theo bước Thiếu chủ mới đúng.

Chủ tịch Lý: Đúng đúng đúng, chủ ý này rất hay, chúng ta mau kêu người đưa quần áo tới, nhất định phải phối hợp với Thiếu chủ mới được.

Lý Phàm cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một cái, rồi lại nhìn đồ hiệu quốc tế ở trên người đám người Hoàng Phúc Khánh, lập tức lộ ra nụ cười tự giễu, hỏi: “Có phải quần áo tôi mặc….”

Không đợi Lý Phàm nói xong, Hoàng Phúc Khánh vội vàng nói: “Gu ăn mặc của Thiếu chủ thật là quá ngầu, tuyệt đối dẫn đầu xu hướng thịnh hành, tôi thấy các show thời trang quốc tế năm nay có rất nhiều kiểu trang phục thời trang tựa tựa như đồ của Thiếu chủ vậy đó.”

Chủ tịch Trương không cam chịu tới sau, hùa theo nói: “Là mấy lão già như bọn tôi không theo kịp trào lưu rồi, nhưng hôm nay chúng tôi cũng muốn đứng đầu trào lưu với Thiếu chủ, đợi lát nữa sẽ cho người đem đồ tới, chúng tôi cũng cảm nhận mị lực của thời trang quốc tế với Thiếu chủ một chút.”

Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là vỗ không thủng được, thủ đoạn nịnh hót của đám người Hoàng Phúc Khánh đều không thấp, lúc này sử dụng hết tất cả mánh của mình để nịnh hót, khiến cho Lý Phàm nghe rất thoải mái.

Nhưng đối với sự nịnh hót như vậy, Lý Phàm nghe nhiều rồi, không có nói gì hết.

“Như vậy à, vậy bảo người đưa thêm mấy cái mặt nạ tới là được rồi.” Lý Phàm mỉm cười nói.

Vốn dĩ anh cũng không muốn show mình quá nhiều trên bữa tiệc như thế này.

Đám người Hoàng Phúc Khánh sững sờ, trong đầu liền nảy ra cảnh tượng vũ hội hóa trang, hình như nước ngoài rất thịnh hành vũ hội hóa trang.

“Xem ra chúng ta OUT rồi, thư ký Lý, mau bảo người đưa mặt nạ tới, hôm nay làm một bữa tiệc hóa trang.” Hoàng Phúc Khánh nói với thư ký ở bên cạnh.

“Mang mặt nạ lên để tăng thêm cảm giác thần bí, hơn nữa ngoại trừ mấy người chúng ta ra, thì không ai biết Thiếu chủ chính là vị khách thần bí đó hết, như vậy càng dễ cho Thiếu chủ nhìn thấy suy nghĩ thật sự của đám người tham gia bữa tiệc, thật là cao minh cực kỳ.”

“Đúng là như vậy, mấy người chúng ta nếu như trực tiếp tham gia bữa tiệc với Thiếu chủ, chỉ e ngoại trừ nịnh hót tâng bốc thì sẽ không nghe thấy gì khác nữa.”

“Nếu như Thiếu chủ đi vào đám người như vậy, sẽ được thật sự nghe thấy suy nghĩ và ý kiến của đám người, chúng ta so với Thiếu chủ, thủ đoạn và suy nghĩ kém đến 8000 cây số lận.”

Đám người chủ tịch Trương không tiếc hơi sức mà nịnh hót.

Lý Phàm nghe mà trong lòng cười thầm, trong lòng nghĩ mình chỉ là không muốn trực tiếp đối diện với Cố Bội Sam thôi, nếu như trực tiếp ngả bài với Cố Bội Sam, thì có trời mới biết nhà họ Cố sẽ xảy ra biến động gì, vẫn là ẩn giấu thân phận tốt hơn.

Dù sao, anh còn rất nhiều chuyện phải làm.

Chí ít phải phòng bị thủ đoạn của Long hậu.

Nhìn thấy trên mặt Lý Phàm lộ ra nụ cười mê người, đám người chủ tịch Trương càng tâng bốc thả ga hơn, đều cảm thấy sự nịnh hót của mình đã khiến Lý Phàm vui vẻ.

Rất nhanh thư ký liền đưa quần áo và mặt nạ tới, đám người Hoàng Phúc Khánh rất nhanh liền thay quần áo bình thường vào.

Cái gọi là người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, không có quần áo hàng hiệu quốc tế, thay lên bộ quần áo bình thường, đám người Hoàng Phúc Khánh lập tức trở thành những ông chú trung niên bóng dầu bình thường.

Lý Phàm cầm một cái mặt nạ màu trắng thuần trên tay, sau đó chỉ vào những mặt nạ còn lại nói: “Chủ tịch Hoàng Phúc Khánh đeo Trư Bát Giới, chủ tịch Trương đeo Sa Tăng….”

Cầm lấy mặt nạ Trư Bát Giới, Hoàng Phúc Khánh sờ sờ cái bụng bự nhô ra của mình, cười ha ha mà nói: “Bát Giới được, Bát Giới là từ thay thế của phúc khí, Thiếu chủ thật sự quá tốt với tôi.”