Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1099






Lý Phàm giải quyết xong người kia, đám người muốn bắt Sở Linh đi đều ngơ ra, bọn họ liều mạng ra tay với Lý Phàm.

Lý Phàm đương nhiên không để ý đến, mỗi lần ra tay đều khiến người khác không kịp phòng bị, rất nhanh đám người kia đã không kiên trì nổi nữa, lúc đám người đó nhìn thấy Lý Phàm, sắc mặt đều lộ ra vẻ giận dữ.

Hiện nhiên là đang oán giận đối phương cản trở bọn họ.


Nếu đối phương không cản trở bọn họ, có lẽ bọn họ đã chẳng có chuyện gì rồi.

Lý Phàm không chút dao động, như là đang nhìn một đám ngu ngốc.

Sở Linh thấy Lý Phàm, trong lòng lập tức cảm thấy an toàn, cô ta tin rằng chỉ cần có Lý Phàm ở đây, cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì hết.

Giải quyết xong đám người kia, Lý Phàm cười nói: “Cô không sao chứ.”
Lý Phàm lắc đầu.

Đột nhiên, một tên bị Lý Phàm đánh gục lấy súng ra, chuẩn bị nhắm bắn Lý Phàm.

Lý Phàm đương nhiên phát giác được điều này, nếu đã như vậy, đương nhiên anh sẽ không để đám người kia đắc thế, anh vòng tay lại đánh tên kia, khiến anh ta ngất đi.


Mà đúng lúc này, quản gia đi tới, ông ta biết nhiệm vụ mà Sở Trung Thiên giao cho mình, nhanh chóng khiêng đám người kia ra ngoài.

Lúc Sở Trung Thiên quay về, nhìn thấy một màn trước mắt, ông ta ngơ ra, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin là thật, ông ta cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả này.

Một lúc lâu sau ông ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cảm giác mọi thứ đều vượt quá sức tưởng tượng của mình.

“Lợi hại thật đó.” Sở Trung Thiên vô cùng kinh ngạc.

Ông ta cho rằng Lý Phàm rất bình thường, ai ngờ được, Lý Phàm lại lợi hại đến vậy.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin là thật, ông ta mới chỉ rời đi một lúc mà đã xảy ra chuyện như vậy rồi.


Sở Trung Thiên nhàn nhạt nói: “Cậu muốn ra tay với tôi, vậy cũng phải xem cậu có cái bản lĩnh này hay không, có điều trong mắt tôi, tôi tin rằng cậu chắc chắn có thể.”
Lý Phàm lại làm như không nhìn thấy, trực tiếp làm ngơ, nói với Sở Trung Thiên: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, vẫn nên bình tĩnh chút, nếu không mọi chuyện sẽ đều trở thành vấn đề.”
Lý Phàm lựa chọn làm ngơ, anh biết trong lòng Lý Phàm đang nghĩ điều gì, anh nhàn nhạt nói: “Được rồi, nên bình tĩnh thì vẫn phải bình tĩnh, nếu không chuyện này sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Sở Trung Thiên gật đầu, không phủ nhận, ông ta tin rằng Lý Phàm đến đây chắc chắn là một chuyện tốt, quả nhiên ông ta đoán không nhầm, có Lý Phàm ở đây, cho dù có xảy ra chuyện gì ông ta cũng không cảm thấy sợ hãi.

Sở Trung Thiên thở dài nói: “Không ngờ người của nước Anh Đào lại đến trả thù nhanh như vậy, có điều cứ như vậy thì cũng là một cách tốt.”
Lý Phàm cũng không phủ nhận, anh cũng biết người của nước Anh Đào đến trả thù rất nhanh, nhưng anh đã nghĩ ra được một cách tốt hơn, nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu đã như vậy, thì khiến bọn họ không còn đường lùi.”
Sở Trung Thiên nghe vậy, không kìm được mà cảm thấy kính phục bởi dũng khí của Lý Phàm, ông ta không ngờ Lý Phàm lại đoán đúng.”.