Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1005: Anh Có Thể Thắng Tôi Sao






Thiên Vương cười nhạt, anh ta nghĩ chắc đầu óc đối phương có vấn đề, anh ta đã lắc ra được sáu điểm rồi, đối phương còn muốn thắng, tuy vậy nhưng anh ta cũng không tỏ ra khinh thường đối phương.

Dù sao thì con người có ước mơ vẫn rất tốt, chỉ có điều thực tế thì lại rất tàn khốc.

Anh ta không hề sốt ruột, đợi ta xem Lý Phàm sẽ thua như thế nào.

Nghĩ vậy, Thiên Vương khẽ nhếch mép, dáng vẻ như rất hài lòng với suy nghĩ của mình.

Tất cả mọi người đều im lặng lắc đầu, bọn họ đều cho rằng Lý Phàm quá tự tin, sự thật đã rõ như đinh đóng cột, rõ ràng là anh sẽ thua rất thê thảm, nhưng mà Lý Phàm vẫn nhất định muốn cược, vậy không phải tự tìm đường chết thì là gì?
Mọi người đều nghĩ rằng Lý Phàm tưởng tượng quá mức ngây thơ, nghĩ vậy nên vẻ cười khinh thường dần dần lộ ra trên gương mặt họ.

Trương Đức Võ thở dài, nếu đổi lại là ông, chắc chắn ông sẽ không tiếp tục chơi, đơn giản vì không cách nào tiếp tục được nữa, nhìn đã biết chắc là thua rồi.


Nhưng Lý Phàm lại không nghĩ vậy, đây chỉ mới được nửa đoạn đường, sao lại có thể coi như là thua được chứ.

Theo quán tính, Thiên Vương ngước nhìn Lý Phàm, nhưng không hiểu vì sao, bất ngờ anh có linh cảm không tốt, giống như bản thân anh sẽ thua đối phương.

Khi suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, anh liền lắc đầu xua tan đi, anh tự nhủ chuyện đó tuyệt đối không thể nào xảy ra được, đối phương sẽ không thể nào thắng ván này được, và bản thân anh chắc chắn sẽ không thể thua được.

Anh nghĩ rằng chắc là đối phương đang suy nghĩ theo lối kỳ quặc, đoán vậy nên anh thôi không suy nghĩ tiếp nữa.

Lý Phàm sau khi nhìn Thiên Vương, anh bèn cười, trong lòng nghĩ rằng Thiên Vương thật không biết sợ là gì, đã đến lúc này rồi, mà đối phương vẫn còn suy nghĩ như vậy, thật sự anh cũng không hiểu do đâu mà đối phương lại tự tin đến như vậy.

Lý Phàm vẫn bình thản nói: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ chơi với anh một chút.”
Thiên Vương hít một hơi sâu, anh hơi bất ngờ với thực lực mà Lý Phàm vừa bộc phát ra.

Sau khi Lý Phàm dừng lại, Thiên Vương nói với giọng châm biếm: “Sao, còn chưa chịu mở ra sao, hay là không dám mở ra?”
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lý Phàm không có gì trong tay, nên mới không dám mở ra.

Ngay đúng lúc này, Lý Phàm đưa tay làm động tác ra dấu hiệu xin mời, đồng thời lên tiếng nói: “Thực sự đúng là tôi không dám mở ra, vì bên trong đó thật sự rất bất ngờ, bằng không thì anh mở ra đi.”
Khi Thiên Vương nghe Lý Phàm nói vậy, anh liền bất ngờ, với những gì diễn ra trước mắt thì dù tốn thêm thời gian, anh cũng không thể nào lường trước được, nếu như không tận mắt chứng kiến, anh cũng không dám tin Lý Phàm sẽ nói như vậy.

Lúc này anh đoán chắc đối phương đang chơi đòn tâm lý, nhưng không dọa được anh đâu, anh hoàn toàn không để tâm đến, nghĩ vậy anh nhìn Lý Phàm cười nhạo và lên tiếng: “Anh muốn chơi với tôi, vậy cũng phải coi anh có cái bản lĩnh đó không đã.”
Lý Phàm khẽ cười nói: “Tôi có bản lĩnh đó không, đúng là chưa biết được, nhưng tôi chắc chắn anh không phải là đối thủ của tôi.”
Nghe vậy, Thiên Vương trong tức thời không nói được lời nào.

Sau khi Thiên Vương mở ra, anh thật sự bị bất ngờ, điều mà anh không thể ngờ tới chính là cả ba con xúc xắc đều là sáu điểm, thấy vậy, Thiên Vương đành cười nhạt: “Vậy cùng lắm là chúng ta ngang nhau thôi.”
Lần này anh cũng hồi hộp nuốt một ngụm nước miếng, bản thân anh cũng không ngốc, anh có thể nhìn ra được đối phương thật sự có bản lĩnh, anh cảm thấy may mắn khi không dùng đến tiểu xảo gian lận, không thì chắc chắn anh nắm chắc phần thua trong tay.

Lý Phàm thấy phản ứng của đối phương, trên mặt anh cũng để lộ ra vẻ mặt khinh thường, trong mắt anh, đối phương không khác gì là tự tìm đến cái chết.


“Anh muốn giở trò với tôi, vậy thì cũng còn phải coi anh có bản lĩnh đó không đã.” Lý Phàm cười cười và nói.

Nghe vậy Thiên Vương liền giật mình, đồng thời cũng cảm thấy thật không thể tin nổi, anh không ngờ rằng Lý Phàm sẽ nói như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy thắc mắc kỳ lạ.

Bất ngờ Lý Phàm đập mạnh xuống bàn, một con xúc xắc bất ngờ nứt ra, mà mặt bị nứt ra là mặt một điểm, nếu tính luôn điểm số đó thì đồng nghĩa Lý Phàm nhiều hơn một điểm.

Mọi người xung quanh liền dụi dụi mắt theo quán tính, họ không tin vào mắt mình, sau khi nhìn thấy phần xúc xắc của Lý Phàm nhiều hơn một điểm, mỗi người bọn họ đều tặc lưỡi, đồng thời cảm thấy kỳ lạ không thể nào tin được.

Tất cả bọn họ đều không nhịn được đồng loạt đưa ngón tay cái về phía Lý Phàm, chiêu này của anh quá lợi hại, chỉ với chiêu này của anh, bọn họ tin Lý Phàm thực sự là cao thủ.

Tất cả mọi người đều bị giật mình, ban đầu họ đều nghĩ rằng Lý Phàm chỉ là một tay chơi mới không kinh nghiêm, nhưng ai ngờ, đối phương lại thật sự là một cao thủ.

Thiên Vương chết trân ngay tại chỗ, anh không tin vào mắt mình, sau khi anh kiểm tra qua lại nhiều lần, tức thời nghiến răng nói: “Đây không thể nào là thật được, kết quả này không được tính, không được tính.”
“Chỗ của các anh không có quy định như vậy.” Lý Phàm cười và nói.

Thiên Vương sửng sốt, anh không ngờ Lý Phàm sẽ nói như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh cũng không dám tin là thật, anh nhất thời tức đến nỗi không nói thêm được lời nào.

Thiên Vương không ngờ Lý Phàm lại có thể suy đoán chuẩn xác đến như vậy, điều này khiến cho anh không còn biết đường nào mà lường, nghĩ đến nghĩ lui, cả buổi anh vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người xung quanh sau khi nghe Lý Phàm nói, tất cả mọi người đều theo quán tính nhìn về phía Thiên Vương, tựa hồ như đang muốn nói, có phải là anh thua không nổi không hả.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Thiên Vương theo thói quen đưa tay quẹt mồ hôi hột đang lấm tấm trên trán, điều anh sợ nhất chính là bị người khác chỉ trích, khi anh nhìn thấy nhiều người chỉ trích mình như vậy, phút chốc anh không cách nào bình tĩnh được nữa.

Đối với anh đây hoàn toàn không thuận lợi, điều này khiến cho anh cảm thấy đầu óc như quay cuồng, lúc này anh đang không biết phải làm thế nào, anh hoàn toàn không biết phải xử lý như thế nào.


Lý Phàm nhìn Thiên Vương và nói: “Tôi biết ý định của anh là gì, nhưng với tình hình trước mắt, tôi kiến nghị anh nên nhìn nhận rõ thực tế đi.”
Thiên Vương biết lúc này tuyệt đối không thể nhận thua được, một khi đã nhận thua, không biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào, tuy nghĩ vậy, nhưng Thiên Vương đành nghiến răng chấp nhận bỏ cuộc.

Anh biết đối phương không phải tay vừa, nếu đã như vậy, thôi thì chỉ còn biết nhận thua, dù sao thì bản thân anh cũng đuối lý.

Thiên Vương nhìn thoáng qua đồng bọn của anh, hiện trên người anh không có nhiều tiền như vậy, giờ chỉ còn cách đụng đến tiền của Đại Long Vương mới được, bản thân anh cũng biết Đại Long Vương vốn không khác gì con tỳ hưu, tiền chỉ có vào chứ không có ra.

Nếu anh muốn lấy tiền, thì đồng nghĩa với việc đối nghịch với Đại Long Vương, nhưng hiện anh lại không còn tiền, đột nhiên anh nghĩ ra một cách, đó chính là đi cầu cứu chị của anh.

Theo quán tính, anh liền chạy đến trước mặt người phụ nữ có sức hấp dẫn vô hạn, ngay khi anh vừa mở miệng định nói, người phụ nữ đó đột nhiên lên tiếng: “Em thật đúng là vô dụng, người như vậy mà em còn không thắng nổi.”
Lúc này sắc mặt của Thiên Vương vô cùng ngượng ngùng, anh cũng chỉ muốn giúp, nhưng anh có thể làm gì được, chủ yếu là vì Lý Phàm thật sự quá lợi hại.

“Chị, em gặp phải cao thủ rồi, chị giúp em xử lý đi.” Thiên Vương vội vàng lên tiếng nói.

Người phụ nữ nghe được bất ngờ sửng sốt vài giây, sau đó lạnh lùng nói: “Gặp được đối thủ thì gặp được đối thủ đi, còn vòng vo cái gì nữa.”
Thiên Vương cười trừ, anh không ngờ sự việc lại diễn biến thành thê thảm như vậy, anh rối bù hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

Anh vốn biết tính người chị này của mình, nếu chọc giận đối phương thì anh hoàn toàn không có khả năng ứng phó, nên anh đành nói nhỏ nhẹ mềm mỏng, với hy vọng đối phương có thể cứu anh một lần.

Khi người phụ nữ nghe anh nói xong, bèn đứng dậy và nói: “Được, chị có thể cứu em lần này.”
Nghe được phút chốc mắt Thiên Vương sáng ngời, anh phấn khích không gì diễn tả được, đối với anh mà nói, chỉ cần chị anh ra tay, chắc chắn sẽ thành công..