Sát thủ vốn là những kẻ hành động vào ban đêm, Mèo Rừng biết với thực lực của mình sẽ không phải là đối thủ của Diệp Thanh, thế nên anh ta lựa chọn con đường đúng đắn nhất của sát thủ là tìm cơ hội trong bóng tối rồi giáng cho Diệp Thanh một đòn trí mạng.
Dường như anh ta rất tự tin vào kỹ năng ám sát của mình, anh ta chắc chẩn là mình có thể vượt cấp. gi ết chết Diệp Thanh.
Ha ha.." Diệp Thanh nở nụ cười, giữa hai ngón tay xuất hiện một cây châm bạc, tay anh run lên, châm bạc hóa thành một tia sáng lạnh lẽo lao vút về phía một chiếc ô tô đang đậu trong góc tối.
"Phập...”
Chiếc châm bạc xuyên qua cửa sổ xe, để lại một lỗ kim nhỏ rồi lại đâm xuyên qua cửa sổ xe bên kia.
"A..."
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Mèo Rừng trốn ở phía sau chiếc xe hoảng sợ trợn trừng mắt, vẻ mặt khó tin ngã về sau.
Chuyện này sao có thể?
Sao anh ta lại phát hiện ra mình đang trốn ở đằng sau xe chứ?
Phải biết rằng, nơi anh đang trốn hoàn toàn ngược lại với nơi mà Diệp Thanh đã lắc mình!
Hơn nữa sau khi châm bạc của tên kia phóng từ khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể xuyên qua hai cửa sổ ô tô, còn có thể đâm vào đầu anh với tốc độ và lực cực mạnh như thế, chuyện này sao có thể chứ?
"Tôi nói rồi, đối mặt với thực lực tuyệt đối, không có bất kỳ yếu tố nào còn tác dụng nữa, giờ đã tin chưa?" Không biết Diệp Thanh đã chạy tới trước mặt
Mèo Rừng từ khi nào, anh trưng ra vẻ mặt tươi cười nhìn anh ta.
"Tin rồi" Cho dù anh ta có không muốn thừa nhận thì sự thật đã ở trước mắt, nếu không thì Mèo Rừng cũng không tin.
"Cậu có thể yên tâm đi tìm vợ của mình rồi!" Diệp Thanh thản nhiên nói
"Tao có thể hỏi một vấn đề cuối cùng được. không?"
"Vấn đề gì?”
"Rốt cuộc mày là ai?" Trước khi tắt thở, Mèo Rừng hỏi một câu cuối cùng trong cuộc đời mình.
Diệp Thanh mỉm cười, ngồi xổm xuống bên tai Mèo Rừng, nhỏ giọng nói một câu.
Cũng không biết rốt cuộc là anh đã nói gì, nhưng Mèo Rừng vốn đang trợn trừng mắt với vẻ mặt chết không nhâm mắt thì lại chậm rãi nhảm hai mắt lại, cơ thể vốn đang căng thẳng cũng hoàn toàn thả lỏng đi.
Vẻ mặt sợ hãi và tức giận dần dần biến mắt, thay vào đó là mỉm cười, là sự bình tĩnh, thậm chí còn có. một chút hưng phấn.
Như thể được chết ở trong tay Diệp Thanh là một vinh hạnh vô cùng to lớn.
Điều này sao có thể?
Rốt cuộc Diệp Thanh là ai?
Diệp Thanh không nhìn Mèo Rừng thêm nữa, anh đi về phía chiếc BMW của Tiếu Oánh Ức.
Diệp Thanh liếc nhìn Tiếu Oánh Ức vẫn đang năm sấp trên ghế không dám ngẩng đầu lên, hành động của người phụ nữ này thật sự khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Diệp Thanh hơi buồn cười nói: Xong rồi! Không sao nữa rồi”
Nghe thấy giọng nói của Diệp Thanh ở đẳng sau, lúc này Tiếu Oánh Ức mới ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người dậy, sau đó nhìn Diệp Thanh hỏi: "Giải quyết xong hết rồi?"
"Ừ..." Diệp Thanh khẽ gật đầu, tuy rằng cặp đôi nhà mèo kia lợi hại, nhưng như vậy vẫn còn kém xa anh, giết bọn họ cũng không đáng để anh vui mừng.
"Anh biết ai là kẻ đã thuê sát thủ tới không?”
Bị sát thủ để mắt tới không phải là loại cảm giác tốt lành gì, cô cảm thấy nhất định phải tìm cho ra kẻ chủ mưu, sau đó giải quyết hết, nếu không sau này sát thủ thường xuyên tới tìm cô gây rắc rối thì cuộc sống bình thường của cô trôi quá thế nào được đây?
"Anh không hỏi!" Diệp Thanh lắc đầu, anh hiểu rõ tính cách của cặp đôi mèo đó, bọn họ là những kẻ chuyên nghiệp, muốn khiến bọn họ bán đứng kẻ phía sau là chuyện không thể nào, anh sẽ không phí sức để làm những chuyện vô ích.
Hơn nữa nếu Diệp Thanh đoán không nhầm thì đôi mèo đó đã nhận nhiệm vụ ám sát thông qua web đen, chỉ e là chính bọn họ cũng không rõ người thuê mình là ai
"Sao anh lại không hỏi chứ?" Tiếu Oánh Ức cau mày hỏi.