Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 24: Hoàn toàn bị mắc kẹt




Thương Mục Kiêu tựa như hung thần xoay người bước đi, ai nhìn cũng biết cậu ta chuẩn bị đi phá đám.

Cửa đóng lại, tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm số của Dương Hải Dương, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời, không biết có phải đang ăn cơm nên tắt chuông điện thoại không.

Không đoái hoài đến việc dọn dẹp bàn ăn, tôi cầm chìa khóa xe đuổi theo Thương Mục Kiêu ra khỏi cửa. Lúc xuống lầu, tôi phát hiện cậu ta còn chưa kịp đi, chỉ vừa đội mũ bảo hiểm lên moto.

"Sao anh lại xuống đây?" Cậu ta nhìn tôi ngạc nhiên.

"Anh đưa em đi."

Biết rằng xác suất gần như bằng không, tôi vẫn có một ý nghĩ ngây thơ rằng tôi có thể thuyết phục, ngăn cậu ta lại.

Cậu ta liếc nhìn xe tôi, không có mấy hứng thú, bỏ kính bảo hộ xuống, nói: "Xe anh chậm quá." Không đợi tôi đáp lại gì, cậu ta liền nhấn ga phóng đi mất trên chiếc máy nặng nề màu trắng xanh.

Tôi vừa gọi cho Dương Hải Dương vừa lái xe đuổi theo. Nhưng Thương Mục Kiêu đi tốc độ cực kỳ nhanh, lạng qua lạng lại linh hoạt trong dòng xe cộ, biến mất trong nháy mắt.

Trước đây, tôi có nghe Dương Hải Dương nhắc đến địa điểm cầu hôn, đó là một nhà hàng của một người bạn của cậu ấy. Người bạn này từng là phù rể cho Dương Hải Dương với tôi. Tôi nhớ mang máng cậu ấy có mở một cửa hàng Pháp cao cấp ở trung tâm thành phố.

Cố nhớ lại địa chỉ trên danh thiếp, sau khi biết mình nên đi đường nào, tôi dùng tốc độ nhanh hơn bình thường xuyên phố đi hẻm, không ngừng tăng tốc, nhưng cũng không thể đuổi kịp Thương Mục Kiêu.

Từ xa nhìn thấy cậu ta đỗ xe ở cổng nhà hàng, nhảy xuống xe, hùng hổ đẩy cửa. Xe phía trước xuống xe chậm chạp, tôi bấm còi hai ba lần thúc giục, bên kia cũng từ từ nổ máy.

Bất chấp việc có bị phạt hay không, tôi cũng tấp xe vào lề đường.

Vừa xuống xe tôi liền thấy Chu Ngôn Nghị đang dựa vào cửa nhà hàng hút thuốc, có một cô gái đứng bên cạnh, dường như là người yêu.

Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta thẳng lưng, dập tắt điếu thuốc trên tay theo quán tính.

"Giáo sư Bắc?"

Tôi cau mày nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"

"Dạ..." Chu Ngôn Nghị sửng sốt, "Ăn cơm?"

"Ăn xong chưa?"

"Không, hôm nay không bán, bị bao hết rồi."

Dương Hải Dương cũng đầu tư quá nhỉ, bao hết toàn bộ nhà hàng.

"Vậy sao hai người còn chưa đi?" Tôi bắt đầu đuổi người, kẻo sau này cậu ta lại nhúng tay vào khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp.

Hai người nhìn nhau, Chu Ngôn Nghị liếc nhìn nhà hàng, vẻ mặt có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng rời đi.

Ngay sau khi cậu ta đi, tôi lập tức bước vào nhà hàng, không cần sự hướng dẫn của người phục vụ, đi theo tiếng cãi vã kịch liệt, tôi tìm thấy ba người họ.

Thương Mục Kiêu đứng chắn trước mặt Thương Vân Nhu, còn Dương Hải Dương thì bị bạn cậu ấy níu chặn lại, sắc mặt mấy người đều không tốt lắm. Trên mặt đất có rất nhiều thủy tinh rơi vãi, hoa hồng bị mọi người hoảng loạn giẫm dưới chân, nát bươm, không còn gì đẹp nữa.

"Má nó mày chưa chịu thôi à?" Dương Hải Dương chỉ vào mũi Thương Mục Kiêu mắng, "Chuyện này liên quan gì đến mày? Mày muốn cái gì?

Cậu ấy bình thường là một người chồng tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác và hiếm khi tức giận, chỉ có Thương Mục Kiêu mới có thể khiến cậu ấy tức giận như thế này.

"Dĩ nhiên là chưa. Nếu anh vẫn quấy rầy chị tôi, vấn đề này sẽ không bao giờ kết thúc."

Thương Mục Kiêu đẩy Thương Vân Nhu sang một bên, bước tới nắm cổ áo Dương Hải Dương, chủ nhà hàng bị kẹp ở giữa không thể không khuyên can.

"Sau này cùng là người một nhà mà, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện."

Vừa dứt lời lần đầu tiên hai người này thống nhất ý kiến, gần như đồng thanh nói: "Ai là người cùng nhà!"

Vừa thấy tình hình không ổn, tôi vội vàng tiến về phía trước tìm cách tách họ ra.

"Hải Dương, đừng hấp tấp!"

Mấy người ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.

Dương Hải Dương là người hoàn hồn đầu tiên, khó tin nói: "Bắc Giới, sao cậu lại ở chỗ này?"

Tôi vô thức nhìn Thương Mục Kiêu, phát hiện cậu ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt vô cùng xa lạ, như thể chưa từng quen biết tôi, cũng như thể giờ khắc này mới nhận ra tôi.

Chúng tôi nhìn nhau hai giây rồi cậu ta thu về ánh mắt đang đặt trên người tôi, không nói một lời giáng một cú đấm vào Dương Hải Dương.

Khung cảnh thật hỗn loạn.

"Hải Dương!" Thương Vân Nhu chạy tới chen vào giữa Dương Hải Dương và Thương Mục Kiêu, dùng thân mình che cho Dương Hải Dương.

Dương Hải Dương bị đấm một cú, càng tức giận hơn, nhưng vì có Thương Vân Nhu, cậu ấy không xông ra ngay lập tức, chỉ tiếp tục kéo Thương Vân Nhu ra phía sau, ngăn không cho cô đứng chắn ở giữa, đồng thời cẩn thận đề phòng Thương Mục Kiêu lại tiếp tục ra tay.

Thấy Thương Mục Kiêu động thủ, tôi cũng hoảng, nắm lấy cánh tay cậu ta, giọng điệu vô thức trở nên nghiêm trọng.

"Thương Mục Kiêu, em phá đủ chưa!"

Cậu ta không biểu cảm quay đầu nhìn, ánh mắt chậm rãi dời trên mặt xuống bàn tay tôi, sắc bén như một con dao nhỏ.

Trong phút chốc, tôi sinh ra ảo giác rằng máu thịt của tôi đang bị cậu ta lóc sạch.

Cậu ta lạnh mặt vung tay lên một cách thô bạo, tôi không thể nắm lấy cánh tay cậu ta nữa.

Thương Mục Kiêu thoát khỏi tôi, đang định tiếp tục gây rắc rối cho Dương Hải Dương, Thương Vân Nhu đã cầm ly rượu từ đâu đập mạnh xuống đất, chất lỏng màu tím vương vãi khắp sàn giống như máu đặc.

Động thái này khiến tất cả mọi người có mặt đều hoảng sợ, vài người khựng lại động tác, nín thở nhìn cô.

Thương Vân Nhu hai mắt đỏ hoe, môi mọng mím chặt, giẫm giày cao gót mấy bước đến trước mặt Thương Mục Kiêu, giơ tay giáng một cái tát.

"Thương Mục Kiêu, chị cũng có cuộc sống riêng của chị mà, em thật quá đáng!"

Nước mắt lưng tròng, cô quay lại nắm tay Dương Hải Dương, bước nhanh ra khỏi nhà hàng. Để lại một mớ hỗn độn đầy trên đất và một con chó con thất hồn lạc phách.

Lượng thông tin trong vài phút ngắn ngủi này là quá nhiều, ông chủ nhìn Thương Mục Kiêu, rồi nhìn tôi, mặt hoang mang mơ hồ.

Thương Mục Kiêu cúi đầu, trên mặt hằn lại vết tay đỏ, đứng bất động, dường như đã bị chị gái làm cho choáng váng.

Con chó trung thành không sợ bất kỳ kẻ thù nào, nhưng nếu chủ nhân cùng với kẻ thù đánh nó, thì còn nghiêm trọng hơn bất kỳ cuộc tấn công nào. Nó sẽ không bao giờ phản kháng, chỉ cụp chặt đuôi mà rên ư ử, và có lẽ đến chết nó cũng không hiểu tại sao những người mà nó yêu quý lại đối xử với nó như vậy.

Đây có lẽ là tình trạng hiện tại của Thương Mục Kiêu.

"Đi thôi." Tôi đến bên cạnh cậu ta, vốn định muốn kéo tay nhưng lại sợ bị cậu ta hất ra, do dự một lúc tôi đành thôi.

"Chị ấy chưa bao giờ đánh em như vậy..." Giọng cậu ta bình tĩnh đến bất ngờ, sửng sốt nhiều hơn là buồn bã, "Hôm nay chị ấy lại đánh em chỉ vì một người đàn ông mới quen một năm."

Đó không phải là người đàn ông bình thường, đó là người yêu của cô ấy. Và chẳng phải cậu gây sự trước sao?

Dương Ấu Linh từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, Bắc Nham tuy nghịch ngợm nhưng lại bị mẹ quản lý nghiêm ngặt nên tôi không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những đứa trẻ ương bướng. Bất ngờ phải đối mặt với một đứa trẻ ương bướng lại còn quá tuổi như Thương Mục Kiêu, tôi cảm thấy không biết phải giải quyết thế nào.

Đánh không lại, khuyên không nghe, dỗ dành thì chẳng biết phải dỗ thế nào, thật sự khó mà.

Tôi còn đang vặn não tìm lời an ủi, cậu ta lại không cần tôi an ủi, thậm chí không thèm nhìn tôi, cứ thế xoay người bước ra khỏi nhà hàng.

Cong ngón tay lại, kìm nén ý muốn gọi cậu lại, tôi ngượng ngùng gật đầu với ông chủ: "Xin lỗi anh, đã làm lộn xộn nhà hàng của anh như vậy."

Ông chủ vội vàng nói không cần áy náy đâu, ngày mai anh ta sẽ yêu cầu Dương Hải Dương đền bù toàn bộ tổn thất.

Tạm biệt ông chủ, đi ra ngoài tìm một vòng, Thương Mục Kiêu đã rời đi mất dạng.

Một tấm vé phạt y như rằng được kẹp trên xe tôi, tôi gấp tờ giấy lại cất vào ví, định bụng sẽ tính hết lên đầu Dương Hải Dương, hôm nào bắt cậu ấy chi trả mới được.

Vốn tưởng rằng Thương Mục Kiêu sẽ không muốn gặp tôi trong thời gian ngắn, thậm chí trong lòng đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất, không ngờ lúc về nhà lại nhìn thấy chiếc moto của cậu ta đậu ở tầng dưới.

Tôi lo lắng thấp thỏm đi lên lầu, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Thương Mục Kiêu đang dựa vào cửa, trên tay cầm một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lam, chăm chăm nhìn một điểm trên trần nhà đến thất thần.

Nghe thấy tiếng thang máy lên đến tầng, cậu ta cử động, như một pho tượng sống lại.

Thu sau tính sổ. Bốn từ lớn hiện lên trong đầu tôi.

(* thành ngữ TQ, ý bảo chờ cơ hội trả đũa sau đó)

Cậu ta rõ ràng biết mã khóa cửa, nhưng không vào, rõ ràng là đang đợi tôi ở đây.

Tôi lặng lẽ mở cửa, lần lượt bước vào nhà với cậu ta.

"Anh đã biết lâu rồi phải không."

Bàn tay bật đèn dừng lại, tôi quay đầu nhìn về phía sau, Thương Mục Kiêu đứng trên thảm trải sàn ở lối vào, không đóng cửa, cũng không có ý định đi vào. Ánh sáng trắng lạnh lẽo đánh vào trên mặt khiến cậu ta trông lạnh nhạt lạ thường.

"Dương Hải Dương là bạn học cấp hai của anh. Anh biết chuyện cậu ấy và chị gái em từ lâu, nhưng anh không nghĩ rằng anh có nghĩa vụ phải nói với em chuyện đó."

"Anh không nghĩ sao?" Thương Mục Kiêu cười gằn, chỉ vào đống đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn "Anh biết hôm nay hắn ta cầu hôn nên cố tình giữ em ở đây ăn tối sao? Em còn nghĩ anh làm tất cả những điều này là em đó. "

Nửa câu đầu tôi thừa nhận, nửa câu sau thì không.

Cậu ta nói như vậy, giống như đang buộc tội tôi tính toán hết tất cả mọi thứ và hoàn toàn không có tình cảm thực sự với cậu ta vậy.

Nhưng nếu ngay từ đầu tôi đứng về phía Dương Hải Dương, đầy thành kiến ​​với cậu ta, thì làm sao tôi có thể không cố chấp trước sự dụ dỗ mà lại đồng ý kết giao với cậu ta vô điều kiện?

"Em bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện..." Tôi đã quen với cách giao tiếp của người lớn, bình thản bình tĩnh, điều kiện tiên quyết là tránh cãi vã.

Nhưng Thương Mục Kiêu không đồng ý với quan niệm của tôi, cậu ta sẽ luôn gây ồn ào và gây rắc rối, cậu ta sẽ không kiềm chế cảm xúc của mình, cũng như không để ai khác kiềm chế bản thân.

"Em lại như một thằng ngu hỏi anh có muốn làm đá quý của em không, anh nghĩ có buồn cười không? Cuối cùng dù là anh hay chị em, cũng đều là đá quý của người khác, chưa bao giờ thuộc về em. Còn tôm lột vỏ cho em ăn, ai thèm đâu cơ chứ?" Cậu ta nổi điên, hoàn toàn mất kiểm soát, bất ngờ ném chiếc mũ bảo hiểm trên tay ra, tình cờ trúng cái giá ba chân đặt kính viễn vọng của tôi.

Rầm một tiếng, chân kính đổ sập, kính thiên văn rơi xuống đất, thấu kính vỡ vụn, thị kính văng qua một bên, chết tức tưởi.

Chiếc kính thiên văn này là thứ đầu tiên tôi mua cho mình lúc vừa mới đi làm, bằng ba tháng tiền tiết kiệm lúc ấy. Mặc dù nó chỉ là dòng rẻ tiền của các loại kính thiên văn, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, dùng đã bao nhiêu năm, cũ rồi cũng muốn đổi, nhưng lại không nỡ đổi.

Không ngờ được, nó sẽ bị phá hủy trong tay của Thương Mục Kiêu như thế.

Ông bạn già chết không rõ ràng, tôi cảm thấy tiếc hận, nhìn Thương Mục Kiêu, giọng cũng lạnh đi.

"Nếu không thể bình tĩnh nói chuyện thì đừng nói chuyện. Em trở về đi."

Cậu ta tức giận, tuy không còn cáu kỉnh như trước nhưng sắc mặt vẫn không tốt. Nghe tôi nói thế, cậu ta không suy nghĩ gì nữa, đóng sầm cửa lại đi ra ngoài, tiếng đóng cửa làm tôi rung cả màng nhĩ.

Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt một lúc lâu, rồi quay người lại và từ từ đến bên kính viễn vọng đổ sập xuống, vuốt ve nó rồi bắt đầu thu dọn đống hỗn độn.

"Thằng nhóc hư hỏng, dám làm hỏng kính thiên văn của mình..." Đặt cái mũ bảo hiểm xuống bàn cà phê, càng nhìn càng tức giận. Không đánh được Thương Mục Kiêu nên đành phải lấy nó ra trút giận. Tôi búng tay lên kính bảo hộ, phát ra mấy tiếng "bốp bốp" rất to rõ.

Búng một lúc, tôi cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng vừa bước vào nhà bếp, nhìn thấy một nửa thức ăn còn trên bàn, trong đầu tôi tự động hiện lên mấy lời ngốc nghếch của Thương Mục Kiêu.

Không thèm thì không thèm. Bọc màng bọc thực phẩm, tôi ném tôm bóc vỏ còn lại vào tủ lạnh.

Haiz, vốn không thể đi chu du thế giới, chỉ có thể ngắm các vì sao thông qua kính viễn vọng, nhưng bây giờ thì tuyệt rồi, bây giờ tôi hoàn toàn bị mắc kẹt.

Bởi chiếc xe lăn này, bởi sát tinh Thương Mục Kiêu kia.