Chiếc cúp vô địch như tác phẩm điêu khắc từ khối băng này có ý nghĩa rất lớn với cậu ta, nhưng với tôi nhiều nhất nó cũng chỉ là một... cái chặn giấy.
Đây là vinh quang của cậu ta, thanh xuân của cậu ta. Tôi thích những ngôi sao, nhưng sao tôi thích là những vì sao trên bầu trời đêm, xa xôi không thể với tới, không thể nắm bắt được chứ không giống như thế này, một trang trí phẩm khoa trương, rực rỡ đến chói mắt khảm trên bệ...
Tôi không nên có nó.
"Thầy có thích không?"
Thương Mục Kiêu cúi người, vì muốn cho tôi xem ngôi sao trên cái bệ, khuôn mặt của cậu ta cách tôi rất gần, gần đến mức tôi không cần cố gắng cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá vương trên tóc cậu.
Có thể là do thi đấu, hôm nay cậu ta không đeo khuyên bên tai phải. Cái nốt ruồi nhỏ xíu đặc biệt bắt mắt, nó đung đưa trước mắt tôi, lay động tâm trí tôi còn hơn cả ngôi sao kim cương trên bệ.
Đầu ngón tay khẽ cong lên, tôi nhìn cậu ta, khóe môi cứng đờ nói: "Cảm ơn cậu. Vất vả rồi."
Vẻ mặt cậu ta đột nhiên dịu đi, nụ cười tươi xen lẫn một chút tự mãn: "Em biết thầy sẽ thích nó mà."
Thế thì cậu giỏi rồi, tôi còn không biết là tôi thích nữa cơ.
Thương Mục Kiêu nói chuyện với tôi về trận đấu tối nay, khi nói đến đoạn Quỷ Sáu Mắt lật xe, trên mặt cậu ta không có chút sợ hãi nào, chỉ tràn đầy hưng phấn. Cậu ta thật sự yêu thích môn thể thao này, thật sự thích cảm giác mạo hiểm, cảm giác adrenaline chảy rần rật trong mạch máu.
Nghĩ đến cái đêm cậu ta đưa tôi ngắm sao trên núi, cậu ta nhảy lên đài ngắm cảnh chật hẹp bất chấp nguy hiểm, với tôi thì có vẻ khó hiểu, nhưng có vẻ đối với cậu ta nó chỉ là một hành động theo đuổi "kích thích" bình thường.
"Sao tụi mày còn ở đây, không đi uống rượu à?" Cửa ghế lô lại bị đẩy ra, Chu Ngôn Nghị nghênh ngang đi vào, mái tóc vàng đặc biệt chói mắt.
Ánh mắt cậu ta nhìn đến Doãn Nặc ở quầy bar đầu tiên, cười cười giật cái ly trên tay Doãn Nặc, uống cạn sâm panh sủi bên trong, sau đó nhìn về phía cửa sổ sát đất.
"Phụt!" Sau đó khiếp sợ phun rượu trong miệng ra vì sốc.
Chu Ngôn Nghị ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, Doãn Nặc nhanh chóng đưa khăn giấy cho cậu ta, cậu ta cầm lấy đưa lên miệng, cúi người ho sù sụ liên tục.
"Mày dơ vãi." Đang đứng cách xa, nhưng Thương Mục Kiêu như bị cậu ta phun trúng, lùi về phía sau mấy bước, ghét bỏ phủi phủi quần áo.
Chu Ngôn Nghị vừa ho vừa nhìn sang đây, lúc thì nhìn Thương Mục Kiêu, lúc thì lia mắt sang tôi.
Sau khi vất vả dứt cơn ho, cậu ta do dự nói với Thương Mục Kiêu, "Mày..."
Nội dung được lược bỏ phía sau thật sự gợi cho người ta rất nhiều tưởng tượng.
Tôi định nói với cậu ta chúng tôi không có chuyện gì, nhưng phát hiện cậu ta không hề nhìn tôi mà chỉ nhìn Thương Mục Kiêu với vẻ mặt ngạc nhiên đến không biết nói gì.
"Thật hay giả?"
Sự kết hợp giữa Thương Mục Kiêu và tôi đối với cậu ta dường như còn khó tưởng tượng hơn cả ngày tận thế.
Thương Mục Kiêu vừa nãy tâm trạng vẫn còn phơi phới như ngày nắng mùa xuân, vừa nghe bạn mình hỏi, hoàn toàn giống như một người khác, giọng lạnh băng thiếu kiên nhẫn.
"Im đi."
Chu Ngôn Nghị nhướng mày, nhưng không tức giận, chỉ đưa tay lên miệng làm động tác khóa dây kéo.
"Được rồi, không đi ăn mừng sao? Tao đặt chỗ từ sáng rồi đó, bây giờ đi thôi, còn chưa ăn tối..." Doãn Nặc tiến lên hòa giải.
"Chỗ cũ hả mày? Gọi món luôn đi, tới thì ăn liền luôn, tao cũng đói quá." Chu Ngôn Nghị ôm vai Doãn Nặc bước ra ngoài, đầu chúi thẳng vào điện thoại cậu ta: "Gọi món này đi, tao thích ăn thịt mềm....Ê không cay nha, tao không ăn cay... Đừng gọi thịt dê luôn... "
Doãn Nặc ném luôn điện thoại cho cậu ta: "Mày phiền chết bỏ, tự đặt đi."
Cánh cửa từ từ đóng lại, trong phòng chỉ còn tôi và Thương Mục Kiêu.
Cậu ta quét sạch sự u ám trước đó, giọng lại trở nên nhẹ nhàng, hỏi: "Thầy muốn đi chung không?"
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ.
"Không, muộn quá rồi, ngày mai tôi có lớp." Hơn nữa đi chung cũng kỳ lắm.
Nhận lấy cúp của cậu ta đã kỳ lắm rồi, lại còn đi dự tiệc ăn mừng với cậu ta và bạn bè, nghĩ thôi cũng đã thấy kỳ.
"Mười một giờ mà đã là khuya sao?" Cậu ta bước tới cửa, tuy nói như vậy, nhưng cũng không ép buộc tôi, "Thôi bỏ đi, thầy về nghỉ ngơi sớm."
Cậu ta mở cửa, áp người vào nó, giống như một nhân viên đứng cửa chuyên nghiệp trong khách sạn năm sao, làm động tác "Mời" với tôi.
Tôi nhỏ giọng cảm ơn rồi rời khỏi lô.
Thương Mục Kiêu tiễn tôi xuống nhà, tôi thấy cậu ta còn mặc bộ đồ đua, đoán cậu ta còn phải đi thay quần áo nên bảo cậu ta để tôi một mình.
"Tối quá." Cậu ta liếc nhìn khung cảnh tối tăm bên ngoài rồi nói: "Em đưa thầy ra xe."
Bãi đua xe được xây dựng ở vùng ngoại ô, rất hẻo lánh. Giờ này, ngoài một vài chiếc đèn rọi cao chót vót trên quảng trường, hầu như không có nguồn sáng nào khác. Tối thì tối thật, nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy gì.
Bãi đậu xe cách lối ra ít nhất 500 mét, tôi tăng tốc xe lăn cũng không mất nhiều thời gian, cùng đi bộ xuống với cậu ta mất khoảng 10 phút.
"Không cần, Doãn Nặc và những người khác vẫn đang đợi cậu, tôi có thể tự tìm xe."
Thương Mục Kiêu không thèm nhìn tôi, đút tay vào túi rồi bước ra ngoài. Chỉ cần cậu ta muốn, cậu ta dường như không cần đến sự chấp thuận của người khác.
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, thực sự không biết nên giận hay là thôi, thấy cậu ta đi càng lúc càng đi xa, tôi chỉ đành gọi lại.
"Bên phải."
Cậu ta nghe thấy, vẫn giữ cái điệu bộ thản nhiên đó, lùi về sau quẹo lại bên phải.
Cứ thế người trước người sau, bước đi chậm rãi. Đêm đã lạnh, vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, trông còn lạnh hơn, nói chuyện cũng đã phà ra khói trắng.
"Thầy biết uống rượu không?"Thương Mục Kiêu hỏi.
"Biết."
"Uống được nhiều không?"
"Cũng được."
Đối với rượu, sự trao đổi chất của tôi tốt đến không ngờ, tôi chưa say lần nào. Có năm tôi đến một nơi khác để tham gia một hội thảo, sau hội thảo có tổ chức tiệc liên hoan. Vì giáo sư của các trường khác mọi năm luôn bị xếp hạng dưới chúng tôi, đâm ra bất mãn với giáo sư Đại học Thanh Loan, ỷ mình uống được nhiều nên cứ liên tục mời rượu chúng tôi.
Trưởng khoa Đổng Lập từng là thầy của tôi, tôi được coi là học trò cưng của thầy, thầy luôn hết mực bảo vệ tôi, lúc đầu không cho tôi uống, tự mình gánh hết đến mức suýt chút nữa nôn ra. Về sau tôi thật sự thấy chướng mắt, trực tiếp so tài một chọi một với vị giáo sư kia, cuối cùng cũng thành công làm cho ông ta uống đến nằm dài trên bàn, giành được thắng lợi. Kể từ đó, tin đồn tôi ngàn ly không say đã lan rộng trong trường.
"Không ngờ luôn đó." Thương Mục Kiêu nhìn lại, "Em còn tưởng thầy là kiểu người cực kỳ kiềm chế, sẽ không uống rượu chứ."
""Kiềm chế" có nghĩa là biết giới hạn của mình ở đâu để có thể dừng lại kịp thời, không phải là kìm nén ham muốn của mình."
Cậu ta dời tầm mắt lên mặt tôi một lát, rồi lại nhìn về phía trước: "Vậy thầy vẫn sẽ kiềm chế."
"Mọi người đều phải tự kiềm chế."
"Em không thích, em ghét phải tự kiềm chế." Trong bóng đêm, giọng nói của cậu ta trầm thấp hơn hẳn, nhưng cũng không khiến người ta không nghe rõ, "Em muốn gì thì phải đạt được. Giới hạn là có, nhưng em sẽ không dừng lại ở đó, em sẽ lao lên vượt qua nó."
Không phải ai cũng có đủ dũng khí để thử thách giới hạn, cũng không phải ai cũng dám thỏa mãn dục vọng của mình. Khi Thương Mục Kiêu nói "em sẽ lao lên vượt qua nó", nếu trước đây tôi chỉ có chút hâm mộ cậu ta, thì từ lúc này, tôi bắt đầu ghen tị.
Ghen tị với sự liều lĩnh, ghen tị với sự kiêu ngạo, ghen tị với sự nổi bật, với khả năng thỏa mãn những ham muốn bản thân của cậu ta.
Tôi biết rõ rằng tôi không thể là một người như cậu ta, và sự ghen tị hay đố kỵ không thể thay đổi cách nhìn đã định sẵn của tôi về cuộc sống, nhưng nó không ngăn cản tôi nghĩ rằng cậu ta đang... tỏa sáng.
Đúng là người trẻ tuổi. Lấy ngón tay xoa xoa những mép góc cứng của chiếc cúp trong lồng ngực, tôi hơi tự giễu nghĩ, nếu hồi tưởng về tuổi trẻ là dấu hiệu của sự già nua, thì có lẽ tôi đã già đi rồi.
Thương Mục Kiêu tiễn tôi ra xe, đặt chiếc cúp vào ghế phụ cho tôi. Khi tôi phóng xe đi, cậu ta đứng bên lề đường, lặng lẽ chăm chú nhìn tôi.
Lái đi được một đoạn, tôi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy cậu ta vẫn đứng ở vị trí cũ, tư thế cũ.
Về đến nhà, tìm một vòng cũng không tìm được chỗ thích hợp, tôi đành phải đặt cái chặn giấy....à nhầm cái cúp mà Thương Mục Kiêu tặng lên tủ, làm bạn với bộ sưu tập sách của tôi.
Trước khi đi ngủ, tôi nhấp vào app chat trên điện thoại di động, tìm nhóm chat của các giảng viên cùng hệ, chần chừ một lúc, tôi gõ một dòng, gửi nó đi.
Tôi thấy rằng trực giác của Bergson có thể đúng. Bản năng tự nhiên luôn trội hơn lý tính.
Vừa nhấn gửi đi, nhóm chat đang yên lặng lập tức bùng nổ.
Con cún dưới bệ Sokrates:??? Anh Bắc?? Anh Bắc, nếu anh bị bắt cóc thì hãy chớp mắt!
Descartes Vạn Năm Hắc: Chúc mừng chú đã từ bỏ gian tà đi về chính nghĩa, khái niệm về chủ nghĩa duy lý truyền thống vốn đã thiếu sót và không có tính khách quan cao.
Descartes Vạn Năm Hắc: Chờ đã, Bắc Giới? Chú là Bắc Giới à??? Chú điên rồi Bắc. Chú với chủ nhiệm Đổng chẳng phải là hai người kiên định ủng hộ chủ nghĩa duy lý sao?
Thanh Loan Aristotle:... Đồ nhi!! Cậu một ngàn năm không xuất hiện, vừa xuất hiện thì lại gây bất ngờ lớn như vậy cho vi sư sao?
Người tiên phong phản đối lý tính: Chủ nhiệm, từ giờ ông là cây mầm cuối cùng của trường phái lý trí trong Đại học Thanh Loan rồi.
Con cún dưới bệ Sokrates: Châm lửa.
Thanh Loan Aristotle: Khóc một dòng sông!!
Tôi không để ý đến mấy dòng chat trong nhóm, thoát khỏi app, yên tâm thoải mái tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi mở máy lên lại thấy rất nhiều tin tức. Có bác sĩ thú y Hạ gửi cho tôi tình hình gần đây của con chó con, Dư Hỉ Hỉ cẩn thận nhắn tin riêng cho tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, và... mẹ tôi bảo tôi về nhà ăn tối mỗi tháng một lần.
Nhìn những tin nhắn trước đó trong cuộc trò chuyện, chỉ toàn là bảo tôi về nhà ăn cơm, gửi cùng ngày những tháng trước, nội dung tất cả tin nhắn giống nhau đến từng chữ, giống như bà đặt đồng hồ báo thức mỗi tháng một lần để nhắc nhở bà nhớ gọi con trai lớn về nhà ăn tối, tránh cho có vẻ lạnh nhạt vậy.
Nhìn chằm chằm vào những ký tự trong đoạn tin nhắn đã trở nên lạnh băng vì máy móc, tôi vốn muốn từ chối, nhưng ngồi trên giường mười phút, vẫn chỉ nhắn lại một chữ "vâng". Không có tin nhắn đáp lại, giống như tháng trước, tháng trước nữa, hay thậm chí năm ngoái.
Trước khi ra khỏi nhà, mắt tôi chợt bị lóa.
Chắc do để gần cửa sổ, ánh nắng chiếu vào chiếc cúp trong tủ sách làm nó tỏa sáng rực rỡ, một tấm kính chắn cũng không thể làm lu mờ sự hiện diện của nó.
Nó quá chói mắt.
Nghĩ một lúc, tôi quay trở lại nhà, lấy chiếc cúp trên kệ xuống, khóa nó vào trong ngăn kéo.
Tôi bấm vào nhóm chat thì thấy không thể rút lại lời nhắn ngày hôm qua nên đành soạn thêm một cái gửi đi.
Bình tĩnh lại, tôi cảm thấy lý tính trội hơn.
Mọi người:????