Edit by Lơ
Beta by Bluerious
_________________
Đã qua giờ ăn tối, hầu như không còn học sinh nào trong nhà ăn.
Văn Khâu vừa trở về sau buổi huấn luyện đội bơi của trường, lúc đi ngang qua nhà ăn, cậu đi vào và mua một chiếc bánh crepe mặn mà không có trứng, hành, xà lách và ớt.
Cậu kẹp một cuốn sách dưới tay, đi về phía ký túc xá với một chiếc bánh crepe nóng hổi.
Tống Tông Ngôn nói rằng tối nay hội sinh viên đi ăn tối, không tiện nghe tin nhắn giọng nói nên Văn Khâu chỉ có thể gõ bằng một tay một cách khó khăn.
Một đàn anh cùng khoa đang ngồi bên cạnh, liếc nhìn WeChat của Tống Tông Ngôn đang mở, trên đó có một câu rất dễ thấy.
“Tối nay ấy* không?”
*Ở đây Văn Khâu dùng từ 日, ở trong câu mang nghĩa ngày, trong ngôn ngữ mạng có thể hiểu là làm chuyện ấy.
…..
Đàn anh sửng sốt, kinh hãi liếc nhìn đàn em của mình.
Tống Tông Ngôn trả lời với vẻ mặt bình thường: “Muộn một chút, khoảng mười giờ.”
Sau khi trả lời xong, hắn mới nhận ra có người đang nhìn mình.
Đàn anh nhìn hắn bằng ánh mắt là đàn ông anh hiểu mà: “Bạn gái của em à? Khá là… đặc biệt đấy.”
Tống Tông Ngôn biết anh ta hiểu lầm: “Em ấy hỏi em có muốn làm nhiệm vụ hàng ngày không.”
“Ồ.” Một chữ ồ của đàn anh thêm cả chục cái lượn sóng.
Các chàng trai tuổi này không thể cưỡng lại sự cám dỗ của trò chơi, thường dành thời gian rảnh rỗi của mình trong ký túc xá để đổ hết vào game.
Ban đầu Văn Khâu cũng không hứng thú với những thứ này, chỉ là tình cờ chơi.
Điều đáng ngạc nhiên là cậu bạn cùng phòng hẹn hò với ai đó qua mạng kia, mối quan hệ của cậu ta với bạn gái nhờ vậy mà như keo sơn.
Văn Khâu tích lũy kinh nghiệm.
Cậu và Tống Tông Ngôn đang yêu xa, chỉ gần nhau hơn qua một cái mạng mỏng manh, thường thì trò chuyện trên WeChat rồi gọi video, dần cũng hết chuyện để nói.
Vậy nên cậu kéo Tống Tông Ngôn bắt đầu chơi game online.
Người khác hẹn hò qua mạng còn có thể dính nhau như sắp lao đến bước đường hôn nhân, chẳng có nghĩa lý gì mà hai người sẽ bị chia cắt bởi khoảng cách và thời gian.
Một người mê game như Trương Phong Dương thường xuyên đi chơi với họ.
Vào đêm Đông chí, Tống Tông Ngôn từ ngàn dặm xa xôi đến trường học tìm Văn Khâu, cậu ta cũng ít nhiều hiểu rõ quan hệ giữa hai người, thử dò hỏi thêm vài lần là chắc chắn luôn.
Hai người này yêu nhau, Trương Phong Dương kinh ngạc rớt cả hàm, nhưng Trữ Văn Hinh lại rất bình tĩnh, nắm chặt tay, nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên là vậy.”
Trương Phong Dương cảm nhận sâu sắc rằng cô gái này có dáng vẻ của một tay lừa đảo.
Ban đêm, cả ba người họ hẹn nhau chơi một trò chơi sinh tồn khá hot.
Trương Phong Dương vừa lên đã có người hỏi, nói gánh cậu ta được không? Tất nhiên Trương Phong Dương nói ok rồi, cậu chơi ngon vậy mà.
Họ đều là người quen, cùng là con trai, nói rất thẳng.
Cậu kia chơi với ba người bọn họ suốt một thời gian, mới chợt nhận ra: “Hai người là gay à?”
Văn Khâu: “… Nè, ai nhặt khẩu súng này không?”
“Thật à!” Cậu ta vui sướng, tựa như thấy con khỉ đột lớn, “Tôi gặp được gay thật nè.”
Trương Phong Dương nói: “Này, cậu nói gì kì vậy?”
“Cậu cũng vậy hả?” Cậu ta hỏi Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương nói: “Không.
Sau cây có người, cậu tập trung chơi game đi.”
“Ồ.” Cậu ta giơ tay bắn, mấy phút sau yên lặng lại dính chặt lấy Văn Khâu, “Này, cậu và cái cậu tên gõ linh tinh kia là một đôi à?”
Tên gõ linh tinh là Tống Tông Ngôn, hắn chơi bất kỳ trò chơi nào cũng đều hoặc là dùng tên hệ thống hoặc gõ linh tinh.
Nhìn vậy thôi chứ là một người chơi khoa học thực thụ, sử dụng toán lý hoá để tính toán dps, trang bị và các dữ liệu khác suốt cả ngày.
Văn Khâu miệng nói không lãng phí thiên tài nên rảnh rỗi là kéo hắn đi viết lệnh macro*.
*Macro hay còn gọi là VBA Macro là những chương trình nhỏ giúp cho bạn tự động hóa các thao tác lặp đi lặp lại ở 1 vùng dữ liệu, thay vì bạn sẽ là người thực hiện chúng mọi lúc thì Macro sẽ thay bạn làm điều đó
“Ừ.” Văn Khâu đáp.
Không ngờ sau khi Văn Khâu đáp lời, cậu ta lại đột nhiên trở nên phấn khích, cứ nhảy vào cạnh cậu để hỏi chuyện này chuyện nọ, lúc hỏi đàn ông có phải dùng bôi trơn để làm chuyện đó không, Văn Khâu rất muốn bắn thẳng vào đầu cậu ta.
Trương Phong Dương không nói nên lời: “Mày hỏi cái địu gì vậy? Nếu không chơi game thì cút ngay.”
“Tôi đang hỏi chuyện ** đấy thôi!” Cậu ta còn đùa.
Tống Tông Ngôn cũng cạn lời: “…”
Sau khi đánh xong, Trương Phong Dương lập tức đuổi cậu ta ra ngoài, giận dữ nói: “Địu má, huỷ kết bạn đi, thứ hãm lìn gì vậy! Cũng may cho nó là trò chơi này không báo thù được, nếu không tôi giết cậu ta đến mức tài khoản tự bị ban luôn.”
Gặp mấy tên thần kinh khi chơi game là chuyện bình thường, Văn Khâu quay lại an ủi cậu ta: “Không sao đâu, tiếp tục chơi đi.”
Trương Phong Dương cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy họ không quan tâm, dù sao tên điên này cũng do cậu ta đưa vào.
Tống Tông Ngôn nhận được một tin nhắn riêng, Văn Khâu gửi icon một con dao đẫm máu.
Tống Tông Ngôn ngay lập tức hiểu ý cậu, cũng gửi lại một con dao dính máu.
Văn Khâu đột nhiên cười, Trương Phong Dương bị cậu làm cho giật mình, hỏi cậu đang cười gì.
Icon này mọi người cũng hay dùng thôi, nhưng Tống Tông Ngôn dùng cậu lại cảm thấy dễ thương lạ thường, vô thức tưởng tượng ra hình ảnh người kia cầm dao đi chém miệng cậu trai vừa rồi.
Khi bạn thích một người, chỉ cần thấy người ấy gửi một dấu chấm câu thôi bạn có thể cũng sẽ không thể nhịn được cười.
Thời tiết trở nên lạnh hơn, học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc sau hai hay ba trận tuyết rơi gì đó.
Chuyến đi của hai người đã nằm trong kế hoạch của kỳ nghỉ đông, lần này không xảy ra sự cố gì.
Kỳ nghỉ của Văn Khâu muộn hơn Tống Tông Ngôn một tuần, trước kỳ nghỉ tết Âm lịch, cả hai đã đến Thanh Hải.
Mùa đông không phải là mùa tốt nhất để đi du lịch ở Thanh Hải, hai người bắt đầu nghi ngờ cuộc đời sau khi rời sân bay.
Văn Khâu khoanh tay lại, run như cầy sấy: “Tại sao chúng ta ta ta ta phải đến đây vào vào vào vào một ngày lạnh lạnh lạnh lạnh lạnh giá như vậy?”
Tống Tông Ngôn đáp: “Anh anh anh không không không biết biết biết.”
Bọn họ liếc mắt nhìn đối phương lạnh thành chó thì cười giễu, sau đó bị một đống sương lạnh lớn vọt vào trong cổ họng.
“…”
Đêm đầu tiên trong chuyến du lịch vừa đau khổ vừa mệt lại còn lạnh, hai người bắt đầu cãi vã, chỉ trích lẫn nhau, xem ai là người đề nghị đến đây, cuối cùng vẫn không có kết quả, đành phải quấn lấy nhau để sưởi ấm.
Ngày đầu tiên, họ đi dạo Tây Ninh, thời tiết lạnh đến mức đóng băng, Văn Khâu đi tới đâu cũng rùng mình.
May mắn thay, mặt trời ló rạng vào buổi chiều, chiếu xuống một chút nóng ấm có còn hơn không.
Chuông của chùa Kumbum Champa Ling ngân vang, du khách cũng không quá nhiều.
Tống Tông Ngôn tưởng rằng cả hai đều không tin vào mấy thứ này, cùng lắm chỉ đi dạo một vòng mà thôi.
Ai ngờ Văn Khâu lại rất thành kính.
Cậu nói: “Bà em tin theo đạo Phật, hàng năm đều lên chùa để cầu phúc và thắp hương.”
Có lẽ vì con trai là cảnh sát, là công việc nguy hiểm nên bà tin thờ.
Chỉ khi người ta tin vào một điều gì đó, họ mới có thể sống tốt hơn một chút trong nỗi đau không thể nguôi ngoai và thời gian dài vô tận.
Hai người không đi chung với đoàn nào trong chuyến đi này, Tây Bắc rộng lớn, danh lam thắng cảnh xa nhau nên đành chọn đi chung xe.
Họ may mắn gặp một cặp vợ chồng lớn tuổi đi du lịch bằng ô tô.
Tuy người phụ nữ đã trung niên nhưng không sợ trông già chút nào nên nhuộm cả đầu bạc.
Chồng của bà trông khoảng ngoài năm mươi, đã từng là một người lính khi còn trẻ, hiện giờ sức khỏe rất tốt.
Hai người kể mình sống ở thành phố Hải Đông, mỗi năm đều đến vùng lân cận để du lịch.
Văn Khâu cũng không thu mình, nhưng cậu không phải kiểu người dễ làm thân, thậm chí còn không giống cậu bé ngoan biết nói lời ngon ngọt với người lớn, nhưng lại rất thân thiết với bà cụ xa lạ này.
Cậu thường trò chuyện với bà trên xe và cười nói rất vui vẻ.
“Bà còn nghe bài hát này ạ!” Văn Khâu dạy người tải ứng dụng ở ghế sau, nghe thấy bà cụ ngâm nga theo tiếng nhạc trên ô tô, liền cảm thán: “Quá thời thượng.”
Bà cụ nói: “Có thời thượng gì đâu? Đây là một bài hát của nhiều thập niên trước rồi mà!”
Bài của THE BLUE HEARTS, quả thực đã cũ.
“Nghe nhạc punk rock còn không phải thời thượng sao ạ?” Văn Khâu nói.
Bà cụ khẩy chiếc đinh tán ở lớp vải bên trong: “Quần áo của bà cũng rất thời trang đấy nhé!”
Văn Khâu cười và giơ ngón tay cái lên: “Bà Punk!”
Con đường thẳng tắp hướng về phía cuối chân trời.
Thời tiết dần đẹp lên, những đám mây tách thành nhiều lớp và khuếch tán ra màu nâu caramel tuyệt đẹp.
“Hai đứa đi du lịch cùng nhau à, bạn bè hay anh em?” Bà trò chuyện với họ.
“Bạn ạ.” Văn Khâu nói.
“Ba mẹ không lo lắng à? Đã đến tuổi trưởng thành chưa?”
“Vừa đủ ạ.”
“Ôi tuổi trẻ, vào đại học chưa?”
“Chỉ mới năm nay thôi ạ.”
…
“Tại sao hai bác không đi cùng con mình ạ?” Tiếng huyên thuyên ở băng ghế sau mãi không dứt.
Tống Tông Ngôn đặt bản đồ xuống, cảm thấy rằng mình cũng nên nói gì đó, bèn cố gắng trò chuyện với người lái xe hơi im lặng này.
Người lái xe có vẻ không thích nói, ông đáp: “Không có con.”
Tống Tông Ngôn: “…”
Bà lão ở ghế sau ngẩng đầu trả lời: “Đứa nhỏ mất rồi.
Do tai nạn máy bay.”
Nếu không phải vì ngồi trong xe, Tống Tông Ngôn chắc chắn sẽ gập người xin lỗi: “Cháu xin lỗi ạ.”
“Không sao không sao.” Bà xua tay, “Đã qua lâu lắm rồi.”
Con gái và con rể ông bà đã di cư ra nước ngoài từ lâu.
Ba năm trước cùng đưa cháu trai về thì gặp tai nạn máy bay, đến hài cốt cũng chẳng còn.
Trong xe lúc này chỉ có tiếng nhạc rock réo rắt từ bên tai.
Sau khi im lặng khoảng mười phút, bà cụ bên cạnh lại nhìn ra cửa sổ khẽ ngâm nga.
“Bà không biết hát, thật ra cũng không nghe hiểu.” Bà cụ quay đầu cười với Văn Khâu, “Cháu trai bà thích nghe, bà cũng cùng nghe với nó.
Khá ồn ào, nhưng sống động.”
“Dạ.” Văn Khâu gật đầu, cười với bà, “Cháu cũng thích nghe.
Rất sống động.”
Bà lão cũng gần như được coi là dân địa phương, biết rất nhiều nơi ăn, dọc đường dắt theo hai đứa nhỏ ăn nhiều đặc sản địa phương.
Văn Khâu rất thích ăn mì, lúc tự bỏ gia vị, cậu đổ nửa chén sa tế, sắc đỏ trông rất đáng sợ.
Tống Tông Ngôn cứ nhìn chằm chằm cậu ăn mì, Văn Khâu cuộn lên ra hiệu cho hắn ăn thử: “Anh nhìn làm gì, sao không thử đi?”
Bên kia lắc đầu kiên quyết từ chối: “Cay không?”
“Không cay chút nào, sa tế chỗ này không có xíu cay nào luôn.” Văn Khâu rất thành thật.
“Em đang đổ mồ hôi.” Tống Tông Ngôn nói với vẻ không thể tin được.
Văn Khâu nói: “Em nóng, điều hòa trong cửa hàng để độ cao quá.”
Hai người một thì tấn công, một thì phòng thủ, đấu nhau chỉ vì một đũa mỳ, như hai đứa trẻ bảy tám tuổi.
Cuối cùng, Văn Khâu nhét vào miệng Tống Tông Ngôn.
Tống Tông Ngôn nuốt xuống: “… May mà không cay.”
“Thấy chưa?” Văn Khâu giận dỗi nói: “Em mà còn nói dối anh sao?”
Vợ chồng bà lão nhìn hai người cười.
Tuổi trẻ đẹp thật đấy, đầy sức sống mãnh liệt và ngập tràn cảm xúc yêu, ghét, buồn, vui.
Khi màn đêm buông xuống ở Tây Bắc, bầu trời trở nên đen kịt.
Căn cứ 151 vắng vẻ tĩnh lặng, tài xế muốn hút thuốc nên dừng xe, họ dựa vào xe tán gẫu.
Gió đêm lạnh lẽo quấn chặt lấy mọi người.
“Giờ trời ô nhiễm cũng chẳng nhìn được nhiều sao nữa.” Văn Khâu nhìn lên bầu trời đêm, chỉ có một ngôi sao sáng lấp lánh phía chân trời.
“Đúng vậy, khi ông bà còn nhỏ còn có thể nhìn thấy sao Bắc Đẩu vào mùa hè.” Bà lão nói.
“Ông bà khi còn nhỏ như nào vậy ạ?” Văn Khâu ở bên cạnh bà hỏi.
“Khi ông bà còn nhỏ à…”
Chỉ có bóng tối của các tòa nhà và ánh sáng chớp nhoáng của những phương tiện qua lại.
Văn Khâu lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của bà, trong phút chốc dường như trở lại nhiều năm trước – Mùa hè khi cậu vừa mới đến nhà họ Văn, bà của cậu xếp một chiếc giường trong sân và kể cho cậu nghe những câu chuyện trong khi ngắm sao.
Ông lão hút thuốc xong quay lại, nghe bà luyên thuyên về những chuyện vặt vãnh như cơm khó ăn, không được đi học, chồng chỉ gặp một lần đã cưới, rồi ông nói: “Ai thích nghe bà kể chuyện đó, kể với mấy đứa những chuyện này làm gì?”
Bà cụ nói hai câu với ông, sau đó hỏi: “Có nhàm chán không?”
Văn Khâu nói: “Không ạ, khi còn học tiểu học, ai cũng thường viết về mùa hè được ngắm sao và nghe bà kể chuyện.”
Bà cười vui vẻ: “Đó là mấy đứa bịa chuyện thôi.”
Sau đó bà ngừng nói và đến bên chồng, đưa cho ông một chiếc bình giữ nhiệt.
Tống Tông Ngôn và Văn Khâu vẫn dựa vào xe để ngắm bầu trời đêm chỉ có một vì sao.
Tống Tông Ngôn pha trò: “Bây giờ không còn sao nữa.”
Văn Khâu nhìn hắn nói: “Bà nội cũng vậy.”
Tống Tông Ngôn: “… Xin lỗi.”
Văn Khâu bật cười, nhìn về phía ngôi sao sáng: “Sao anh xui thế nhỉ, nói một câu thôi cũng trúng chỗ làm người ta buồn.”
Thời gian vui vẻ thì luôn ngắn ngủi, đến ngày thứ sáu đôi vợ chồng già đã nói lời chia tay.
Văn Khâu không biết có phải do không thích nghi với khí hậu hay do hôm đó ăn quá nhiều thịt nên phát sốt nhẹ, người luôn trong tình trạng suy nhược.
Lên xe thì lăn ra ngủ, bữa tối chỉ ăn được món lương bì và sữa chua.
Bà lão lo lắng cho cậu nên nói chồng tắt điều hòa trong xe để tránh nhiệt độ chênh lệch quá lớn khi cậu ra ngoài và làm bệnh nặng thêm.
Cơn sốt của Văn Khâu không nghiêm trọng lắm, nhưng cậu cảm thấy mệt mỏi và buồn nôn.
Bàn tay cậu được nắm lấy khi đang ngủ – thô ráp và sần sùi, với những vết chai dày trên lòng bàn tay.
Đây là bàn tay của một người già.
Hơi thở nặng nhọc ban đầu của cậu bỗng nhẹ đi rất nhiều, cậu nắm chặt lấy bàn tay đó.
Khi Văn Khâu tỉnh dậy, cậu nhận ra mình đang nắm tay người ta, bèn nhanh chóng xin lỗi.
Bà cụ nói không sao cả, nhưng sợ cậu xấu hổ nên chỉ vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay cậu và hỏi: “Tại sao người trẻ như cháu lại đeo chuỗi tràng hạt này? Bà nghĩ chỉ những bà già như bà mới thích.”
Văn Khâu chạm vào chuỗi tràng hạt sẫm màu trên cổ tay, ánh mắt trầm xuống, thật lâu sau mới đáp: “Là của bà cháu.”
Bà lão lòng như gương sáng, vừa nghe đã hiểu, mỉm cười và không nói nữa.
Bốn người nói lời tạm biệt ở cửa khách sạn.
Sợi tóc bạc của bà bị gió Tây Bắc thổi phất phơ trong không khí, bà ôm chặt lấy Văn Khâu và Tống Tông Ngôn.
Mùi trên người của bà rất giống người ấy, lúc nhắm mắt lại, bỗng chốc Văn Khâu bần thần vì không biết là ai đang đứng trước mặt mình.
“Nhân tiện…” Bà cụ nói: “Hai đứa có thể cho bà xem những bức ảnh đã chụp trong những ngày này không? Để bà lựa một chút, chờ lúc nào về nhờ hai đứa gửi cho bà.”
“Dạ.” Tống Tông Ngôn đưa máy ảnh cho bà, “Lúc về cháu sẽ up lên máy rồi gửi cho bà ạ.”
“Ừm, bà cảm ơn.” Bà cụ khá thành thạo trong việc mày mò các sản phẩm điện tử, nhưng thị lực của bà không đủ tốt nên mỗi bức ảnh đều phải nhìn một lúc lâu, “Bức này không đẹp, chụp bà béo quá.”
“Dạ, kỹ thuật của cháu không tốt, không biết căn góc.” Tống Tông Ngôn chấp nhận một cách khiêm tốn.
“Không trách cháu đâu, do ông bà mập mà.” Bà cụ trêu chọc hắn.
Các bức ảnh lần lượt hiện ra, đột nhiên Tống Tông Ngôn giật mình đưa tay chộp lấy máy ảnh: “Chờ một chút, cháu…”
Nhưng đã quá muộn.
Một bức ảnh chụp hai chàng trai hôn nhau giữa đất trời rộng lớn.
Tống Tông Ngôn mím môi.
Văn Khâu còn hơi mệt, nhưng cũng nhướng mày lại gần xem, mắt lóe lên.
Bà cụ dừng một chút, nhìn một lúc lâu rồi lại cười: “Ảnh này đẹp thật, trông rất ưa nhìn.
Gửi cho bà một bản được không?”
Văn Khâu và Tống Tông Ngôn liếc mắt nhìn nhau.
Bà cụ trả máy ảnh, không có vẻ gì là ngạc nhiên, đôi mắt mờ đục nhưng ấm áp, bà nói: “Không sao, các cháu đều là những đứa trẻ ngoan.”
Gió Tây Bắc quá mạnh, thổi cát sỏi vào lồng ngực và đôi mắt người ta, khiến cậu suýt rơi nước mắt.
Văn Khâu dựa vào Tống Tông Ngôn, nhìn xe địa hình màu đen càng ngày càng xa, trên đường dài đã chỉ còn là một chấm nhỏ.
Sau đó cậu quay lại và vùi mặt vào cổ Tống Tông Ngôn.
“Em nhớ bà của em.”
Tống Tông Ngôn khẽ thở dài, chạm vào cổ của cậu: “Gió lớn quá, chúng ta về khách sạn trước.”
Sau khi vào khách sạn, Văn Khâu trùm kín chăn cả đêm.
Sáng sớm Tống Tông Ngôn thức dậy, sờ trán cậu, chắc là không sốt nữa.
Văn Khâu bị hắn đánh thức, nhìn người đang kề sát trán mình, hôn nhẹ.
Nụ hôn này ngày càng sâu, môi và lưỡi hòa quyện vào nhau, có cả tiếng nước.
Một lúc sau, hơi thở của hai người đều nóng dần lên, Văn Khâu cọ vào người hắn như bé thú nhỏ.
“Ngày mai phải lên máy bay.” Tống Tông Ngôn ôm eo không cho cậu nhúc nhích.
“Dùng cách khác.” Văn Khâu liếm nhẹ cằm hắn, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, tinh thần sảng khoái hơn sau trận ốm, “Anh còn chưa thử.”
Tống Tông Ngôn ngẩn người vài giây, khiêm tốn học hỏi: “Cách gì?”
Văn Khâu vươn lưỡi, lấy tay hắn đưa vào khoang miệng ấm áp của mình, khóe mắt hơi cong lên dụ dỗ: “Anh thử cái này chưa?”
Cậu vươn đầu lưỡi liếm láp những ngón tay mảnh khảnh của hắn, chẳng mấy chốc hai ngón tay đó đầy nước bọt tươi rói.
Tống Tông Ngôn nhanh chóng bị cậu khiêu khích nổi phản ứng, bụng dưới bốc lửa.
Hai người đã quá mệt mỏi trong chuyến hành trình này, có khi phải đi ô tô nguyên ngày, có khi phải cưỡi lạc đà, cũng không có cơ hội xoa dịu dục vọng.
Hắn đút hai ngón tay vào trong miệng Văn Khâu đầy khêu gợi.
Văn Khâu liếm hai ngón tay kia, nhổ ra, đưa tay xuống, vén quần lót lên, cầm dương v*t đã có phản ứng.
“Còn có cái thoải mái hơn.” Cậu vuốt thứ trong tay mấy cái, bỗng nhấp một ngụm nước khoáng do khách sạn cung cấp.
Tống Tông Ngôn không có thời gian ngăn cản cậu: “Em không sợ lại sốt tiếp à?”
Chưa kịp dứt lời, Văn Khâu đã nằm ở xuống bên dưới của hắn, há miệng ngậm lấy dương v*t đang dần cương cứng.
Tống Tông Ngôn: “!”
Miệng vừa ngâm trong nước khoáng lạnh lẽo, nhưng lại nhanh chóng trở nên nóng bỏng, sự kích thích vừa lạnh vừa nóng này chẳng ai có thể chống lại được.
Cái thứ kia lập tức cứng lại chọc thẳng vào khoang miệng mềm ẩm.
Văn Khâu vùi vào hạ thể của hắn bj, còn muốn thử vào sâu cổ họng, ngậm vật dài này vào sâu hơn.
Tống Tông Ngôn cảm thấy cổ họng thắt lại, da đầu tê dại trong chốc lát, chống lại dục vọng mãnh liệt không đâm vào cái miệng mềm mại kia.
Sau đó hắn kéo người kia với vẻ mặt khổ sở lên.
“Đủ rồi!” Hắn ngăn cậu lại.
Sâu vào cổ họng thật sự quá khó chịu, Văn Khâu cũng không làm thêm nữa, ngoan ngoãn liếm nuốt thứ đó cho đến khi Tống Tông Ngôn không nhịn được mà xuất tinh.
Bắn thẳng vào mặt cậu, thậm chí miệng cậu cũng có vài giọt..
Tống Tông Ngôn lập tức dùng giấy lau mặt và tóc cho cậu sau khi bắn xong: “Có khó chịu không?”
Khóe môi và mắt Văn Khâu đỏ bừng, nhưng cậu lắc đầu: “Không khó chịu.
Anh thoải mái không?”
Tống Tông Ngôn hôn lên khóe miệng cậu: “Lần sau đừng làm như vậy.”
“Không thoải mái ư?” Văn Khâu hỏi hắn.
Tống Tông Ngôn có chút khó nói: “Thoải mái thì có…”
“Thoải mái là tốt rồi.” Văn Khâu ôm lấy hắn, “Anh cảm thấy thoải mái là em vui rồi.”
Tống Tông Ngôn sờ bên dưới của cậu, đã có phản ứng rồi, còn hơi nóng: “Em có cần không?”
“Dùng miệng thì thôi.” Văn Khâu ôm chặt cổ hắn, trầm ngâm nói: “Dùng tay đi.”
Cậu nhắm mắt lại, hưởng thụ ngón tay của Tống Tông Ngôn vuốt ve trên thứ sưng tấy của mình, tim cũng như nóng lên.
“Em có thoải mái không?” Lần này là Tống Tông Ngôn hỏi cậu.
“Thoải mái.” Văn Khâu ngửa cổ thở dốc, “Nhưng kỹ thuật của anh quá kém.”
Động tác tay của Tống Tông Ngôn giống như trừng phạt, Văn Khâu hét lên một tiếng, vội vàng cầu xin: “Được rồi, được rồi, kỹ thuật của anh tốt lắm, tốt nhất trên thế giới luôn.”
Tống Tông Ngôn ngẩng đầu gặm cổ cậu.
Văn Khâu há miệng thở dốc càng ngày càng kịch liệt.
Vốn chẳng cần Tống Tông Ngôn có kỹ thuật tốt, chỉ cần hắn tùy ý chạm tay, e rằng cậu cũng sẽ chết chìm.
Sự sung sướng ngày càng nhiều, cơ thể nóng như muốn nổ tung.
Văn Khâu đột nhiên nghĩ đến vào đêm sau khi thi đại học, ở khách sạn, cậu lén lút nằm trên giường Tống Tông Ngôn, bên cạnh người đang say sưa ngủ yên lặng thủ dâm.
“Anh biết không… Em đã từng…” Văn Khâu không nhịn được nói.
“Cái gì?” Tống Tông Ngôn hỏi.
Hắn cũng có chút kích động, ngón tay thò vào quần áo nhào nặn vòng eo non nớt, sau đó vén áo lên mút lấy núm vú mẫn cảm của cậu.
Văn Khâu run lên, há mồm chỉ có thể thở hổn hển rên rỉ mà nói không nên lời, một lúc sau, bên dưới phun ra màu trắng đục.
Toàn thân cậu xụi lơ, người cũng mềm oặt.
“Không có gì.” Văn Khâu mềm mại nằm ở trên người hắn nhẹ nhàng nói: “Em không muốn nói cho anh biết.”
Tống Tông Ngôn cười nói: “Em muốn anh ngủ không ngon ư?”
Văn Khâu khịt mũi hai cái, nhưng không có ý định nói tiếp.
“Này.” Tống Tông Ngôn đẩy người đang nằm dính trên người.
“Không phải chuyện gì quan trọng đâu.” Văn Khâu úp mặt vào ngực hắn, nơi đó đập nhịp nhàng, “Em biết là được rồi.”
Anh không cần phải biết, về những cuộc gọi trước đây không có người trả lời, về một tình yêu thầm kín, về một lần tự an ủi.
Đây là một bí mật từ em của quá khứ.
Tất cả những ham muốn và khao khát, nóng bỏng và rực cháy, anh không cần phải biết.
Chỉ cần biết rằng hiện tại và tương lai em đều sẽ yêu anh.
Tống Tông Ngôn dường như cảm nhận được cảm xúc kỳ lạ của cậu, nâng mặt cậu lên, nói: “Có ổn hơn chút nào không?”
Văn Khâu gật đầu: “Gặp được nhau, tách ra rồi đoàn tụ cũng là chuyện thường.”
Tống Tông Ngôn nói: “Ừm.”
“Chúng ta về sau có lẽ cũng…”
Tống Tông Ngôn: “Im lặng.”
Văn Khâu cười cười, sau đó phỉ phui: “Được rồi, em không nói gở, phỉ phui được chưa?”
Hai người ướt đẫm mồ hôi nằm trong căn phòng khách sạn im ắng, chỉ có tiếng ù nhẹ và tiếng cửa gió điều hòa vang lên không ngừng.
Tống Tông Ngôn bị cậu làm bật cười, lồng ngực rung lên, làm Văn Khâu cũng hơi rung theo.
Cảm giác tê dại chảy khắp cơ thể.
Họ đều hiểu rằng những kỷ niệm, tình yêu hiện tại và niềm vui được tạo ra cùng nhau đáng để khắc ghi và nhớ tới hơn rất nhiều so với những tiếc nuối không trọn vẹn có thể gặp phải khi kết thúc.
“Nếu bà nội còn ở đây, chắc chắn sẽ rất thích anh.” Văn Khâu ôm hắn, giọng nói khàn khàn mềm mại, “Anh chưa từng gặp bà, bà là một bà lão rất thú vị, giống như bà lão Punk lần này chúng ta gặp… ”
Tống Tông Ngôn kiên nhẫn lắng nghe cậu nói cho đến khi cậu vùi mặt vào ngực hắn và im lặng.
“Nếu anh có thể gặp bà, chắc chắn anh cũng sẽ thích bà ấy.” Tống Tông Ngôn nói.
Ánh ban mai mờ ảo, mọi âm thanh đều im bặt.
Làn da họ kề sát, nhịp thở giao nhau.
“Vậy anh thích em không?” Văn Khâu ngẩng mặt lên hỏi hắn.
Tống Tông Ngôn gật đầu, lần này hắn thẳng thắn thừa nhận: “Anh thích em.”
Văn Khâu cười nói nhỏ vào tai hắn: “Tống Tông Ngôn, anh phải yêu em.”
Giống như em yêu anh.
Tống Tông Ngôn nhìn cậu, đôi môi hồng hào mềm mại chưa phai mờ dục vọng, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt mang theo tình yêu nồng cháy…
Tống Tông Ngôn cũng muốn đưa cậu vào trong mắt và trái tim mình.
Hắn ôm chầm lấy cậu và đáp lại: “Ừm, tương lai anh sẽ đi cùng em.”
Hồ nước mặn Chaka trắng như sương, trống trải và mờ ảo như chốn thần tiên trên trần gian.
Văn Khâu chụp nhanh vài tấm hình rồi cùng Tống Tông Ngôn đi dạo trên cầu, dưới khung cảnh thoải mái và hạnh phúc, cậu cởi mở hơn rất nhiều, đứng ở giữa cầu và nhìn về phía xa, mọi thứ thật xa vời.
Chạng vạng đã dần lên, lượng khách vốn ít trước đấy cũng dần dần giảm đi rất nhiều.
Bà cụ tóc bạc phơ đang cãi nhau với bạn đời ở đằng xa.
Văn Khâu đột nhiên đề nghị: “Cùng chụp một bức ảnh đi.”
Tống Tông Ngôn nói: “Bữa giờ chụp ảnh suốt mà?”
“Chụp kiểu khác.”
Chân máy họ mang theo suốt chặng đường cuối cùng cũng có ích.
Văn Khâu nghịch máy ảnh, sau đó chạy đến bên cạnh Tống Tông Ngôn.
“Được rồi.” Cậu mỉm cười với Tống Tông Ngôn, đôi mắt trong veo dưới phong cảnh băng giá, còn đẹp hơn cả mặt hồ trắng xóa.
Tống Tông Ngôn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu thu nhỏ lại của mình trong mắt cậu.
“Sẽ không có ai nhìn thấy đâu.” Văn Khâu có chút kích động, ra hiệu hắn nhìn xung quanh, thì thào nói: “Trộm hôn một cái đi.”
Tống Tông Ngôn cúi đầu cười nói: “Bị nhìn thấy thì sao?”
Ai cũng có quyền yêu và được yêu, hai chàng trai cũng có thể công khai hôn nhau dưới sự chứng kiến của đất trời.
Văn Khâu cười rạng rỡ, là sự kiêu ngạo và không sợ hãi của chàng trai trẻ: “Đúng vậy, bị nhìn thấy thì có sao.”
Đôi môi của họ áp vào nhau, trao một nụ hôn nhẹ.
Tiếng gió rít bên tai, hơi thở nóng hổi thổi khắp thế gian như ngọn lửa tình cháy trên đồng cỏ.
Sau này dù gặp phải bao nhiêu khó khăn trở ngại cùng những cuộc chia ly và hội ngộ đầy đau thương, có lẽ giờ phút này hai người cũng không hề sợ hãi.
Trong bức ảnh, hồ nước ở kia nằm thẳng hàng với bầu trời, dãy núi Kỳ Liên xa xăm lộ vẻ mờ ảo, người đã từng ở cách thật xa giờ đang đứng trước mặt cậu, trao một nụ hôn trong khung cảnh tuyệt đẹp này.
– Hoàn –.