Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
Tình yêu quả là kì diệu.
Cho dù hai người chỉ ở trong nhà chơi Sudoku một buổi chiều thì vẫn rất vui vẻ, Văn Khâu đẩy ipad ra, cầm lon Coca rỗng lắc lắc, nói: “Hết rồi, em đi lấy đồ uống, anh uống Coca nữa không?”
Mấy ngày trước cậu đi siêu thị mua nhiều, nhét đầy tủ lạnh.
Tống Tông Ngôn không quan tâm uống gì, chỉ cầm lấy hai chai Ramune có vị hơi kỳ lạ.
“Anh phải về à?” Văn Khâu hỏi.
Trời dần tối, màn đêm đang ập đến, còn chưa kịp nhận ra thì họ đã chơi từ hơn hai giờ chiều đến giờ.
Tống Tông Ngôn không muốn cậu thất vọng nên nói: “Ăn tối xong anh mới về.”
Văn Khâu vui mừng khôn xiết, chộp lấy ipad kiếm hàng ăn gần đó, nhưng lời nói ra lại rất ân cần: “Em của anh không khóc đòi đâu nhỉ?”
“Ừ.” Tống Tông Ngôn ngẫm nghĩ,” Có bảo mẫu chắc cũng không sao.”
Cha mẹ nhà họ Tống bận nhiều việc, kỳ nghỉ hè gần như giao con gái cho bảo mẫu và Tống Tông Ngôn chăm sóc.
Hơn nữa, em gái của hắn còn vô cùng thích anh trai.
Bình thường một người đi học cấp ba và người kia đi học mẫu giáo còn ổn, bây giờ đang ở nhà trong kỳ nghỉ, cô bé gần như phải dính sát anh trai từng bước.
Văn Khâu đã đến mức phải “đấu đá” với một đứa trẻ năm, sáu tuổi rồi.
Buổi tối hai người ăn món Hoài Dương, ba món chay hết hơn 600 tệ, thanh toán tiền xong, Văn Khâu mắng chửi nhà hàng, đưa ngay vào sổ đen.
Niềm vui mới nhất của hai người là thế này, một khi em gái nhà họ Tống không bám anh thì hai người sẽ gặp nhau, may mà có đủ thời gian để thử các nhà hàng mình muốn ăn, rồi cho hết vào sổ đen.
Hôm nay em gái nhà họ Tống rất im lặng, bảo mẫu gọi điện nói cả đêm không khóc, sau bữa tối thì đang uống nước trái cây ngồi xem Peppa Pig trên ghế sofa.
Văn Khâu và Tống Tông Ngôn rảnh rỗi bèn đến rạp chiếu phim riêng xem phim, căn phòng tối om, ánh sáng trên màn hình chỉ có thể chiếu sáng những đường nét đơn giản, hai người không nhịn được hôn nhau.
Bầu không khí thật tuyệt, nếu Văn Khâu không quá thích chọn phim kinh dị mỗi lần xem.
Thời tiết ngày càng oi bức, Trữ Văn Hinh vẫn loay hoay với việc học lái xe, cô thi vào thứ sáu tuần trước, số xe là 7, theo lời cô thì 7 là con số không may mắn của mình, cuối cùng trượt thật.
Văn Khâu cười cô, Trữ Văn Hinh hỏi: “Nhân tiện, cậu đã nhận được giấy báo chưa? Chúng ta cùng nhau mời một bữa, gọi tất cả các bạn đi.”
Giấy báo được đặt trên bàn trong phòng ngủ, lần này cậu không né tránh Tống Tông Ngôn, để cho người kia nhìn thấy nó một cách hào phóng, mặc dù kết quả xét tuyển trực tuyến đã được công bố từ sớm.
Nguyên tắc của Tống Tông Ngôn là chuyện quá khứ thì không nhắc lại.
Văn Khâu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng buồn xen lẫn chút mất hứng.
“Chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ chắc ai cũng đi du lịch, hầu hết đều không có thời gian.” Văn Khâu đáp.
Trữ Văn Hinh thở dài, tức giận nói: “Đúng vậy, tớ cũng định đi Nhật Bản, nhưng lại phải học lái xe, tức quá đi, không thi lại nữa, cuối tháng này đi chơi.”
Văn Khâu cúp điện thoại ngồi ở trên sô pha, điều hoà để hơi thấp, cậu bèn kéo một cái gối che bụng.
Tống Tông Ngôn đã bị em gái chiếm dụng, hôm nay không thể gặp cậu, bèn gửi một câu đố của nhà trẻ, hỏi cậu đề này nghĩa là sao?
Hai người tranh luận sôi nổi, cuối cùng mắng người đặt câu hỏi ngu ngốc, đưa ra một câu hỏi không có ý nghĩa.
“Em ăn trưa chưa?” Tống Tông Ngôn hỏi.
“Chưa.” Văn Khâu trả lời, “Lát nữa gọi sủi cảo đông lạnh.”
“Sủi cảo đông lạnh bị tra ra nhiều vấn đề lắm.”
“Dì nấu bếp hôm nay không đến, em không muốn ra ngoài, nóng lắm.” Văn Khâu nuốt câu “Anh cũng không ở đây” lại.
Tình yêu cũng cần tự do, cậu cũng không cần Tống Tông Ngôn luôn đồng hành cùng mình.
Nếu cậu thực sự mong manh và dính lấy hắn như vậy, thì Tống Tông Ngôn cũng đã bỏ lỡ cơ hội đồng hành cùng cậu trong một vài sự kiện đặc biệt của cuộc đời, trở thành sự tiếc nuối không thể thay đổi.
Cậu ở trong cuộc đời của hắn cũng vậy.
Có những giây phút chỉ có thể tự mình vượt qua.
Nhưng tình yêu lại chỉ có thể vun đắp bởi hai người, chẳng hạn như giây phút này.
“Đến nhà anh ăn không?” Tống Tông Ngôn mời.
“Anh hai, bây giờ anh muốn cùng em come out hở?” Văn Khâu trêu chọc.
Gần đây Tống Tông Ngôn đã ra ngoài rất nhiều, thậm chí có lần suýt máu nóng lên đầu định ở lại nhà Văn Khâu luôn.
Bà Tống nghi ngờ, thử hỏi xem hắn có đang yêu ai không.
Dù sao thì cũng hiếm thấy con trai bà cần mẫn chạy ra ngoài như vậy.
Tuy nhiên, Tống Tông Ngôn lại rất kín miệng, có cạy cũng không ra nửa chữ, bà dần dần không còn hứng thú với việc tìm hiểu nữa.
Hơn nữa bà rất yên tâm về con trai mình, dù là yêu đương thì chắc hắn cũng sẽ không làm gì khác thường nên cũng không quan tâm nữa.
“Bố mẹ anh đi làm, không ở nhà.” Tống Tông Ngôn trả lời.
Tầng mười tám, số đẹp.
Không phải lần đầu tiên Văn Khâu đến đây, nhưng lần này lại với thân phận khác biệt.
Tống Tông Ngôn mở cửa thì nhìn thấy một món quà trên tay cậu.
“Em mang gì đấy?”
“Cho em gái anh.” Văn Khâu đưa cho hắn, chưa kịp nói xong, một luồng gió nhỏ đã ngửi thấy mùi món quà, “Oa, anh tặng cho em sao?”
Văn Khâu đã từng gặp em gái nhà họ Tống, nhưng hình như cô gái nhỏ không nhớ cậu, vẫn lễ phép: “Cảm ơn anh trai.”
“Cũng may là em ấy không gọi em là chú.” Văn Khâu nói đùa.
Tống Tông Ngôn nói: “Sao lại vậy được?”
Các món ăn do bảo mẫu nhà họ Tống làm hoàn toàn tránh được những món cậu không thích, cậu biết chắc do Tống Tông Ngôn nói trước, vui vẻ ăn xong bữa.
Sau khi ăn xong, Tống Tông Ngôn ra ngoài giao đồ cho người thân, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ mới quay lại.
Em gái rất thích bạn của anh trai mình, kéo Văn Khâu đi chơi xếp hình Lego với cô bé.
Chơi được một lúc, cô bé nói muốn ăn dưa hấu.
Bảo mẫu đang nghỉ ngơi, Văn Khâu cũng không quấy rầy bà, tìm trong bếp ra một quả dưa hấu, định cắt ra thì hỏi đứa nhỏ muốn ăn bao nhiêu.
Cô bé ngẩng đầu lên, giọng nói lanh lảnh ngọt ngào: “Anh ơi, anh đã từng nuôi mèo chưa?”
Văn Khâu lúng túng: “Chưa.”
“Em ăn bằng của mèo ạ.” Cô bé giả bộ nói.
Văn Khâu: “…”
Lúc Tống Tông Ngôn quay lại, hai người đang ăn dưa hấu ở bàn ăn, em gái vùi cả mặt vào quả dưa, cái yếm trước mặt còn dính đầy nước màu đỏ.
Tống Tông Ngôn nhìn Văn Khâu nhét dưa hấu vào miệng với vẻ sầu đời, nói: “Không phải em không ăn dưa hấu sao?”
Văn Khâu dùng ánh mắt chỉ vào cô phù thủy nhỏ nhà họ Tống: “Em ấy muốn thi đấu với em xem ai ăn xong trước.”
Tống Tông Ngôn hiểu có lẽ Văn Khâu hết cách với em gái mình, cũng không ngờ Văn Khâu lại để một bé gái trèo lên đầu mình như vậy, vừa cười vừa lấy nửa miếng dưa còn lại trong tay Văn Khâu: “Anh giúp anh Văn Khâu ăn được không, Niệm Niệm?”
“Không.” Niệm Niệm ngẩng đầu lên khỏi quả dưa hấu, miệng vẫn còn vệt đỏ, nói bằng giọng sữa, “Anh giúp em ăn cơ.”
Cuối cùng Tống Tông Ngôn đành ăn hết.
Văn Khâu giờ mới hiểu được sự đáng sợ của trẻ em, đặc biệt là những đứa trẻ năm sáu tuổi như vậy với sức sống tràn trề, chơi với chúng hơn một giờ đồng hồ đã gần như là cực hình.
Thật hiếm thấy Tống Tông Ngôn có thể kiên nhẫn như vậy.
Văn Khâu quyết định đi ăn kem để lấy lại bình tĩnh, còn Tống Tông Ngôn thì lặng lẽ vào bếp trong khi cô bạn Niệm Niệm mê mải với những khối hình của mình.
“Đừng để bị con bé nhìn thấy, nếu không sẽ làm ầm ĩ lên đòi ăn.” Tống Tông Ngôn nói.
Văn Khâu nhìn chằm chằm hắn nói: “Tương lai anh nhất định sẽ là một người cha tốt.”
Tống Tông Ngôn nhìn cậu cười: “Em thích trẻ con sao?”
Văn Khâu nhướng mày, ăn ngay nói thật: “Không thích lắm.”
“Ừm.” Tống Tông Ngôn gật đầu rồi đi tìm kem, “Em muốn ăn bao nhiêu?”
Cũng không thể ăn hết một thùng kem lớn trong một lần.
Văn Khâu liếc mắt nhìn, đột nhiên nũng nịu hỏi: “Anh ơi, anh nuôi mèo bao giờ chưa?”
Tay Tống Tông Ngôn đang lấy thìa run run, hắn không nhịn được cười: “Em…”
“Em ăn bằng của mèo ạ.”
Tống Tông Ngôn đặt một viên tròn vào hộp: “Em học theo Niệm Niệm à?”
Văn Khâu lộ ra vẻ khó tả: “Cô bé này quá siêu.
Nhà anh từng nuôi mèo hả?”
“Không phải, bà nội anh có một con, con bé đã từng thấy.”
“Giống gì?”
“Anh từng gửi ảnh cho em rồi mà?”
Văn Khâu nghiêm mặt hỏi hắn: “Chưa nha, anh nhầm em với ai rồi hả?”
Tống Tông Ngôn vẫn thản nhiên: “Anh nhớ nhầm à?”
Nhắc mới nhớ có một thời gian tín hiệu không tốt, ảnh không gửi được.
Văn Khâu tranh thủ xem qua ảnh trong điện thoại hắn, đã dùng điện thoại một hai năm rồi vẫn chỉ có một ít ảnh.
Chỉ là gần đây số lượng tăng mạnh, tất cả đều là gửi cho Văn Khâu để chia sẻ.
“Ra ngoài nha?” Tống Tông Ngôn tắt điện thoại, một tay cầm hộp kem, tay kia đưa thìa kem lên miệng cậu, “Em thích Lego không? Nhà anh có khá nhiều.” Hắn nhớ lúc nãy trong phòng khách, hình như lúc nào cũng thấy Văn Khâu chơi Lego.
“Dù tuổi thơ thiếu hụt, nhưng em vẫn thích trò người lớn hơn.” Văn Khâu ngậm thìa, vị mâm xôi chua ngọt nở rộ trên lưỡi.
Tống Tông Ngôn khẽ ậm ừ và tỏ ý nghi hoặc.
Văn Khâu đáp lại hắn bằng đôi môi mềm mại quyến luyến.
Sau ba giờ chiều là thời điểm oi bức nhất, thế giới được bao phủ bởi nắng nóng oi bức.
Môi Văn Khâu lại chứa sự lạnh lẽo ẩm ướt bên ngoài thế giới, bị hơi thở chua chua ngọt ngọt quấn lấy.
Tống Tông Ngôn một tay nắm cằm cậu, mút lấy vị ngọt trong miệng.
Bầu không khí dần nóng lên.
“Anh ơi, anh!” Trong phòng khách có người gọi, “Em…”
Hai người đang đắm chìm trong nụ hôn giật mình, Văn Khâu suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi của hắn, hoảng sợ tách ra.
Bởi vì nụ hôn quá mãnh liệt, một sợi chỉ bạc mơ hồ còn dính vào khi họ tách ra.
“Gọi anh kìa.” Văn Khâu nhắc nhở.
Tống Tông Ngôn thở hổn hển, chóp mũi áp vào chóp mũi cậu, khẽ đáp.
Văn Khâu khẽ cắn hắn một cái, cười trêu: “Chơi trò người lớn thì thú vị hơn.”
Niệm Niệm thấy mình bị bỏ mặc ở bên ngoài bèn đi tới mở cửa.
Tống Tông Ngôn phải vuốt thẳng quần áo đi ra ngoài: “Em không ra sao?”
Hắn nhìn thấy Văn Khâu đứng ở nơi đó không di chuyển.
Cậu nghiêng người, che phần dưới: “Em phải đợi một lát.”
Tống Tông Ngôn lập tức hiểu được, lỗ tai bỗng nhiên đỏ lên, vừa định nói.
Văn Khâu vội vàng đuổi hắn: “Anh mau đi ra đi, nếu không em thật sự không khống chế được.”
Trong phòng bếp chỉ còn lại một người, nhưng nụ hôn lưu luyến dường như vẫn còn dư vị.
Văn Khâu thở nhẹ một hơi, áp mặt vào cửa tủ lạnh.
Chàng trai trẻ không thể cưỡng lại tình yêu và ham muốn, không thể chống lại phản ứng chỉ sau một chút khiêu khích.
Mười phút sau.
Điện thoại của Tống Tông Ngôn vang lên, “Vừa rồi giống như yêu đương vụng trộm, thật kích thích.”
“Em làm gì trong đó vậy?” Tống Tông Ngôn không nhịn được hỏi.
“Anh vào xem đi.”
Tống Tông Ngôn biết cậu sẽ không làm bất cứ điều gì trong bếp của nhà mình, nhưng một hình ảnh hiện lên trong đầu khiến hắn mím mô.