[Buổi sáng tốt lành, Tetsuya, có phải nên cho nam nhân của cậu một nụ hôn buổi sáng hay không?]
※
Lại nói tiếp, các đội viên của đội bóng rổ chính tuyển trung học Teikou, tuyệt đối là một đám thiếu niên không sợ trời không sợ đất.
Nhưng mà, tuy không sợ trời, không sợ đấtbọn họ vẫn sợ một việc.
“Cuộc thi giữa học kỳ, mỗi người, mỗi một môn, đều phải đạt trên trung bình.”
Động tác Murasakibara nhét đồ ăn vặt vào miệng cứng ngắc;
Kise đang chuẩn bị ném rổ tự do, một cái lảo đảo, bóng từ bảng bóng rổ trên không bay ra ngoài.
Khuôn mặt không tồi đầu óc cũng không sai, Kise cười đến vẻ mặt sáng lạn, nhìn thấy mấy người kia kinh ngạc thường xuyên cùng mình tranh cãi, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn vài phần.
Midorima đẩy kính mắt, hắn bình thường đã có thể làm hết mọi việc, cho nên cuộc thi đối với hắn là không có gì để lo lắng. Cùng với cây bút chì đặc biệt bên mình, điểm trung bình là hoàn toàn có thế làm được.
Kuroko trước sau như một bình tĩnh uống sữa, gần đây hắn đều nỗ lực ở mức cao. Hơn nữa cái gì điểm trung bình, hắn mỗi một môn đều vững vàng mà điểm trung bình có phần cao hơn, sở trường quốc văn càng thêm ưu tú, yêu cầu của Akashi đối với hắn mà nói không phải việc gì quá khó.
“Đội trưởng, chơi bóng rổ với thành tích học tập hình như không có quan hệ gì đi…” Trừ bỏ bóng rổ, Kise là người thứ nhất ngu ngốc lên tiếng, tiếp xúc đến đôi mắt như dao của Akashi, bất đắc dĩ đem lời nói còn lại nuốt trở vào.
“Ngô… Không dễ làm đâu…” Murasakibara nhai khoai tây miếng, mặt không đổi sắc oán giận.
“Cái kia, Akashi-kun, trường học của chúng ta dường như không có quy định về thành tích của các đội viên…”
Satsuki-chan nghĩ đến tên thanh mai trúc mã thần kinh thô kia, liên tưởng đến bình thường thành tích vô cùng thê thảm của hắn, thật sự cảm thấy mục tiêu này quá mức rộng lớn quá mức mờ ảo quá mức đến người giỏi cũng khó làm…
Satsuki nhắc nhở, Kise lập tức mở miệng phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy, đây là cái quy định hỗn đản lão sư gì, tôi đây liền đi…”
“Đây là quy định tôi đặt ra hôm qua.”
Akashi trả lời vô cùng lạnh nhạt.
Nhưng mà, lạnh nhạt trong giọng nói, hàm ý chắc chắn duy ngã độc tôn không thể trái nghịch.
…
“Akashi-kun, tại sao đột nhiên lại nghĩ ra quy định đó?”
Kuroko chút xấu hổ tức giận cắt ngang, Akashi quay đầu lại, nhìn thiếu niên nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt, một vẻ mặt nhu thuận không giải thích được, trong lòng người kia lập tức có cái gì đó biến mất.
“Lúc Tâm huyết dâng trào liền nghĩ đến.”
Akashi nhu nhu mái tóc mềm mại của Kuroko, trong giọng nói mang theo một tia sủng nịch mà bản thân hắn cũng không hề phát hiện.
Tâm huyết dâng trào… Ác ma này…
Cùng Akashi nhẹ nhàng tâm tình bất đồng, Kise cùng Murasakibara đều khó nén mồ hôi lạnh.
Tiếp theo là lúc kiểm tra thành tích.
Xem qua mỗi người sắp có phiếu điểm, Akashi nở nụ cười.
“Như lời Atsushi, Quốc Ngữ với tiếng Anh hơi chút kém một chút, Ryouta, ha hả…”
Kise nhìn Akashi lấy kéo ra, vô cùng thong thả vô cùng tao nhã mà dùng khăn tay chà lau, không khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Bổ đầu ra, để tôi nhìn xem trong đầu của cậu nhét những thứ gì.”
“Cứu mạng ——”
Sau khi kết thúc đợt tập luyện, một đám người chậm rãi xuất phát đến nhà Akashi.
Vì giúp Kise cùng Murasakibara học bổ túc, Midorima phụ trách chỉ dạy khoa học tự nhiên, Kise phụ trách tiếng Anh, mà quốc ngữ, thì không có tranh luận, mọi thành tích đều không đọ lại người có thành tích ưu tú nhất, Kuroko.
Akashi đẩy xe đạp đi tuốt ở đàng trước, mỗi khi cả đám phia sau cãi nhau ầm ĩ lan đến gần Kuroko, sẽ thực chuẩn xác quay đầu lại, nhìn người gây họa, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Đừng trêu cợt Tetsuya.”
Trên đời này, có thể trêu cợt hắn chỉ có một mình tôi.
Cảnh cáo xong Akashi cũng không nói gì, chính là dưới đáy lòng, nhẹ nhàng mà niệm, âm thầm mà tưởng.
Nhà Akashi rất lớn, Thế hệ kỳ tích mọi người bước chân vào phòng khách rộng lớn, đều hâm mộ đến ghen tỵ, cửa sổ thủy tinh phản xạ ánh sáng chiếu xuống đất sáng ngời, chói mắt khiến người ta hoa mắt.
“Cho các cậu nửa tiếng, tìm một vị trí tốt cho mình, rồi mở sách giáo khoa.”
Không cần lặp lại lần thứ hai, tất cả mọi người đều thu hồi tầm mắt như đi vào cõi thần tiên, nhanh chóng dựa theo yêu cần của ma vương đem sách vở chuẩn bị tốt.
※ Sau đây là khoảng thời gian học tập ※
Akashi có chút ngoài ý muốn với năng lực giảng dạy của Kuroko.
Bản tính nhẫn nại khác thường, thái độ ôn nhuận, đối với nghi vấn của người nghe lại sắc bén thấy rõ, còn có tính chất đặc biệt có thể đem những việc khó hiểu giảng giải trở nên dễ hiểu, đủ để cho hắn trở thành một thầy giáo tốt.
“Kuroko thật lợi hại, có thể làm cho tên đại ngốc này thay đổi.”
Satsuki không chút do dự tán thưởng, bất quá lời ca ngợi này bị người nào đó mãnh liệt kháng nghị.
“Tớ thật cao hứng vì có thể giúp được mọi người.”
Thiếu niên trước sau như một dùng kính ngữ, phối hợp với mặt mày tinh xảo, thoạt nhìn thật sự phi thường thoải mái.
“Kurokocchi khiêm tốn rồi.” Kise giống một con chó lớn ôm bả vai của thiếu niên, không ngừng cọ xát.
“Cám ơn Kurochin, miếng lớn này tặng cho cậu xem như tạ lễ ~” Murasakibara đem một miếng lớn nhét vào miệng thiếu niên, người kia bất đắc dĩ cười cắn lấy.
Akashi ở một bên đọc sách, ngẫu nhiên đem tầm mắt quét qua giữa đám người náo nhiệt kia, dừng lại trên người thiếu cực dễ dàng bị xem nhẹ.
Về đêm.
Thể lực cùng trí nhớ đều trải qua bị tàn phá, các thiếu niên chịu đựng không nổi mỏi mệt, ồn ào liền ngả đầu ngủ. Phòng khách nhà Akashi rộng lớn, sô pha xa hoa liền trở thành chiếc giường mềm mại tốt nhất đối với bọn họ.
Vài người đều ngủ rất ngon.
Tắm rửa sạch sẽ xong Akashi đi vào phòng khách, khóe miệng gợi lên một vòng cung, lướt qua loạt người nằm ngổn ngang trên ghế sa lông, đến bên người Kuroko.
Thiếu niên đồng dạng ngủ đến thực trầm, bị Murasakibara cùng Kise kẹp ở giữa, thân thể tinh tế cuộn mình thành một hình tròn rất nhỏ, hơi thở nhẹ đến mức nghe không thấy.
Mái tóc màu xanh da trời che đi sự trong sáng trong cặp mắt kia.
Độ cong khóe miệng tăng lên.
Akashi không tốn sức chút nào ôm lấy thiếu niên, đi lên lầu, xuyên qua hành lang, mở ra cửa phòng của mình, đặt Kuroko lên giường.
Liếc mắt một cái nhìn đồng hồ chỉ số “2”, tắt đèn, Akashi nhẹ nhàng đến bên cạnh thiếu niên nằm xuống.
Đem thân thể thiếu niên tinh tế ấm áp ôm vào trong lòng, để đầu của hắn gối lên trên cánh tay mình.
Hơi thở tràn đầy hương vị thuộc về thiếu niên, hơi thở hai người đan xen vào cùng một chỗ, không ái muội, lại thật ấm áp.
Loại cảm giác được hoàn toàn ôm lấy người này khiến Akashi không thể giải thích được.
Ngủ ngon, Tetsuya.
Kuroko cảm thụ được ánh sáng ngoài cửa sổ, mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm giác thắt lưng bị một cánh tay chặt chẽ khóa lại, độ ấm này, loại lực đạo này, cái này… Áp lực vô hình, khiến hắn tỉnh lại trong nháy mắt.
“Buổi sáng tốt lành, Tetsuya, có phải nên cho nam nhân của cậu một nụ hôn buổi sáng hay không?”
Akashi thấp giọng cười, đem thân thể thiếu niên vừa tỉnh dậy áp trên giường mềm mại, ngăn chặn môi hắn muốn nói gì đó.
Một buổi sáng đẹp trời như vậy, không cần những lời khó nghe, đúng không?
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả: chuyển nhà thực mệt…