Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 44: C44: Sư Tôn Ốm Yếu Ooc Rồi (19)




Editor: Diệp Hạ (@dphh___)

Theo thanh âm của Hách Viễn, trận pháp hộ sơn gợn sóng từng đợt một lần nữa, ánh vàng ảm đạm hơn trước đây không ít.

Cảnh Triết nhìn sư đệ đang tái mặt, lung lay sắp đổ của mình, không khỏi hơi lo lắng, lo Trình Mộc Quân không chịu nổi kích thích này rồi té xỉu.

Hắn tốn thời gian trăm năm, vất vả lắm mới cứu cơ thể Trình Mộc Quân từ trạng thái suy bại trở về, không thể có thêm biến số nào nữa.

Nhưng cũng không biết vì sao, trăm năm này, những đệ tử của Dược Phong ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo đều vô cùng thuận lợi, luôn gặp được các cơ duyên lớn, có được những thiên tài địa bảo không xứng với thực lực của họ.

Dưới sự điều dưỡng của những thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy, Cảnh Triết kéo Trình Mộc Quân từ con đường tử vong trở về.

Dù vậy, thân thể suy bại của hắn cũng không thể chịu được bao lâu.

"Sư đệ, sư đệ, ngươi bình tĩnh chút, nghĩ đến nhũ tuyền vạn năm đi, tuyệt đối không thể để trăm năm nỗ lực của sư huynh ngươi uổng phí!"

Không thể không nói, lời khuyên của Cảnh Triết thật sự rất hữu dụng, chuyện Trình Mộc Quân quan tâm không nhiều lắm, một là báo thù, hai là đệ tử, ba là tông môn.

Hiện giờ đệ tử đọa ma, chuyện hắn quan tâm chỉ còn báo thù và tông môn.

Nhũ tuyền vạn năm chính là chí bảo tông môn, trăm năm này, vì cứu lại tính mạng của Trình Mộc Quân mà đã tiêu hao không ít.

Hắn nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng ở bên cạnh, ổn định hơi thở, không nhìn nghịch đồ ngoài kết giới nữa.

Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang rơi xuống.

Chưởng môn vội vàng đi đến, trăm năm trước, đệ tử ưu tú nhất là Hách Viễn rời đi, chưởng môn trở thành chưởng môn nhiệt tình yêu thương bói toán không làm việc đàng hoàng.

Hắn vừa thấy Trình Mộc Quân, lập tức làm vẻ mặt như được cứu sống: "Trình sư thúc, cuối cùng người cũng xuất quan."

Trình Mộc Quân mở mắt, nói: "Đến tột cùng mọi chuyện là như thế nào."

Đúng là chưởng môn đến để nói về việc này, hắn móc một quyển trục từ trong lồng ngực ra, nhìn nhìn vẻ mặt Cảnh Triết. Hắn cũng không chắc rằng Trình sư thúc có thể chịu đựng mọi chuyện phía sau không.

Trình Mộc Quân nói: "Nói thẳng."

Chưởng môn thở dài, nói: "Đây là.... sính lễ mà Hách sư.... Ma Tôn đưa....."

"Đưa ta."

Chưởng môn đưa qua.

Trình Mộc Quân mở ra, đọc lướt qua một lượt, viết ở mặt trước, là đủ loại thiên tài địa bảo.

Hắn trầm giọng hỏi: "Cảnh sư huynh, huynh đến xem xem, những thiên tài địa bảo này chính là...... thứ dùng để điều dưỡng thân thể của ta mấy năm nay?"

Cảnh Triết thò qua, nhìn thấy xong như bừng tỉnh: "Bảo sao ta cứ thắc mắc sao những tên nhãi ranh đó lại may mắn đến vậy, thì ra đều là.... sính......"

Hắn vội ngậm miệng, nhìn sắc mặt Trình Mộc Quân, lại lo lắng sư đệ nhà mình có tức giận đến hộc máu không.

Vừa nhìn qua, lập tức chấn động.

Thế mà Trình Mộc Quân lại đang cười, khóe môi cong lên, ánh mắt lạnh băng, nhìn qua có hơi đáng sợ.

Hắn đứng dậy, nói: "Sính lễ đều đã nhận lấy, hơn nữa còn dùng hết, giờ không gả thì không hợp lý. Nếu để đồng đạo nghe được, còn tưởng rằng Thái Huyền Tông chúng ta lừa lọc vài phần sính lễ này."

"......"

"......"

Chưởng môn và Cảnh Triết cùng im lặng, tuy là nói như vậy, nhưng sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trình Mộc Quân giận đến điên rồi à?

Cảnh Triết nghĩ nghĩ, do dự hỏi: "Sư đệ, ngươi, không phải ngươi vốn rất chán ghét sư đồ nghịch luân sao?"

Trình Mộc Quân: "Hách Viễn đã phản bội sư môn, không còn sư đồ gì để nói."

Chưởng môn lại hỏi: "Vậy.... ma tu......"

Trình Mộc Quân liếc nhìn hắn, không trả lời, chỉ nở nụ cười nhẹ.

Hắn nâng tay, một lá bùa hóa thành con hạc giấy thật lớn, nâng hắn bay thẳng lên trời.

Mới vừa ra khỏi kết giới, Trình Mộc Quân lập tức cảm thấy dưới chân trống không, hạc giấy biến mất, cả người rơi xuống.

Hắn vẫn chưa kịp kinh hoảng đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên.

"Sư tôn, người chỉ cần cho một ánh mắt, đệ tử lập tức đi đón người, hà tất phải tra tấn bản thân như vậy."

Hách Viễn cúi đầu, duỗi tay nhẹ nhàng lau đi vết máu bên môi Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân hơi nghiêng đầu, không muốn nói chuyện với y.

Hách Viễn cũng không giận, ôm Trình Mộc Quân, cúi người bước vào xe hôn trước sự chứng kiến ​​của tất cả các đệ tử Thái Huyền Tông.

Đám ma tu do y dẫn đầu rời đi giống như lúc đến vậy, không đến thời gian nửa chén trà nhỏ đã rút không còn một mống.

Một tờ giấy phiếm ánh sáng nhạt lảo đảo trên không, một đường bay đến trước mặt chưởng môn.

Chưởng môn tiếp nhận, thấy bên trên viết mấy dòng chữ.


【Khế ước đã thành, ta sẽ khống chế ma tu, cùng hợp tác chữa trị kết giới, không đặt chân đến địa giới đạo tu nữa.】

Trước kia, chính ma chiến tranh mấy vạn năm, luôn là bên đạo tu liều mạng chữa trị kết giới, bên ma tu liều mạng phá hư, cộng thêm sự hao mòn tự nhiên của quá trình vận hành trận pháp.

Thế mới dẫn đến việc kết giới ngàn năm một lần tan vỡ, ma tu xâm lấn ồ ạt, Cửu Châu giới sinh linh đồ thán.

Nếu như sau này thật sự cùng hợp tác giữ gìn kết giới, vậy thảm trạng xâm lấn này sẽ không xuất hiện nữa, mặc dù đôi khi có vài ma tu tàn nhẫn thích giết chóc trộm xuyên qua kết giới vào đến địa giới đạo tu, thì cũng có thể kịp thời treo cổ, sẽ không dẫn phát nhiễu loạn quá lớn.

Mỗi một lần chính ma đại chiến, là người đứng đầu đạo tu, tổn thất của Thái Huyền Tông luôn lớn nhất, vô số đệ tử thiên tư trác tuyệt ngã xuống ở trong đó, thậm chí có không ít đại năng có hi vọng phi thăng cũng vậy.

"Ta, chúng ta xem như bán.... đạo quân cầu vinh à?" Chưởng môn ngơ ngác hỏi.

Cảnh Triết thở dài: "Cũng không phải ngươi không biết tính cách của Trình sư đệ, vô cùng cổ hủ cố chấp, nếu như không muốn, hắn dù có tự sát trên đường đi cũng sẽ không lên chiếc xe hôn đó."

Trong xe hôn.

Trình Mộc Quân ỉu xìu ngồi trên chiếc giường hoa lệ thoải mái, rũ mắt nhìn tay mình.

Phẩm vị của ma tu và đạo tu hoàn toàn khác nhau, ma tu ham hưởng lạc, trong xe hôn trang trí xa hoa vô cùng. Lấy tơ lụa tốt trải lên giường, mềm mại như mây.

Hệ thống: "Cậu nghĩ thế nào, không phải nói là tuyệt đối không chấp nhận sư đồ nghịch luân sao?"

Trình Mộc Quân: "Với cái tình huống lúc đó thì tôi có thể làm sao đây? Cứ giằng co như thế? Với tính cách của Hách Viễn, ngay cả khi y không làm ra chuyện gì với Thái Huyền Tông thì giằng co mãi cũng không có chỗ tốt."

"Hơn nữa, lúc này Hách Viễn đã phản sư môn, không coi là sư đồ nghịch luân, tôi vẫn có thể nhịn."

Hắn biết, nếu mình muốn hiểu rốt cuộc có biến số gì xảy ra, chỉ có thể tiếp cận Hách Viễn trước rồi nói. Còn hôn lễ linh tinh gì đó, cũng chỉ là ảo cảnh cả thôi, không thể coi là thật.

Nếu như Hách Viễn thật sự nổi điên muốn xảy ra chuyện gì gì đó, thì cứ dứt khoát phá trận là được.

Yêu thú cửu phẩm kéo xe hôn nghênh ngang đi qua địa giới đạo tu của Cửu Châu giới, không cần chiêu cáo thiên hạ cũng làm tất cả mọi người biết, Ma Tôn ép cưới Kí Minh đạo quân của Thái Huyền Tông.

Tất nhiên là mọi người nghị luận sôi nổi.

"Ma tu không hổ là ma tu, thế mà lại có thể làm ra chuyện ép cưới sư tôn nghịch nhân luân này, chậc chậc chậc."

"Cũng không thể nói như vậy, đúng ra là vị Ma Tôn kia đã phản bội Thái Huyền Tông từ lâu, đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Kí Minh đạo quân rồi."

"Nhắc mới nhớ, lúc trước Kí Minh đạo quân cầm tù người trong lòng của Ma Tôn, còn làm Ma Tôn trọng thương, tưởng rằng lần này y đến báo thù, nhưng sao lại biến thành cầu thú rồi?"

"Nói không chừng là làm nhục."

"Ai đi sỉ nhục mà lại làm đến mức này, yêu thú cửu phẩm kéo xe hôn, đúng rồi, ngươi biết cái xe hôn đó là gì không? Thượng cổ Thần Khí đó!"

"Cũng đúng, chậc chậc, khúc mắc giữa những đại năng, tiểu nhân vật như chúng ta không thể hiểu được."

***

Mấy ngày sau, cuối cùng đội ngũ đón dâu khổng lồ cũng về đến địa bàn ma đạo, xe hôn ngừng ở Thập Cốt chi cảnh, địa thế tối cao và xa hoa nhất ma cung.

Trình Mộc Quân ngồi trong tẩm điện, trên cái giường lớn đến quá mức.

Bốn phía đều là rèm đỏ đang buông xuống, được thắp sáng bằng những ngọn đèn được chế từ giao yêu Đông Hải, hết thảy đều hoa lệ mà quỷ dị, là phong cách mà đạo tu không thích cũng không thích ứng được.

Chỉ có xung quanh chiếc giường, lấy linh thạch làm trận, hàn ngọc làm giường, thậm chí phía dưới còn có cả một linh mạch nhỏ không biết đến từ đâu.

Ngồi trên giường mới có thể làm Trình Mộc Quân cảm thấy thoải mái hơn một chút, tất nhiên cũng không có hứng thú đi xem những căn phòng khác.

Hôm nay, làm xong mấy nghi thức lập khế ước dài dòng, Hách Viễn đưa hắn đến tẩm điện, rồi một mình đi ứng phó những vị khách ma tu phóng túng ngỗ ngược.

Trình Mộc Quân đợi một lát, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, vì thế đứng dậy cởi hỉ bào hoa lệ ra.

Hắn ném hỉ phục sang một bên, lại tháo kim quan hoa lệ không phải phong cách ngày thường trên đầu xuống, lúc này mới nằm xuống giường.

Hệ thống thì thào: "Đêm tân hôn, phòng không gối chiếc, quả nhiên là tên Hách Viễn này đang trả thù, không chừng lúc này y đang ở trên giường mấy phi tử thiếp thất gì đó rồi, rồi ngày hôm sau sẽ có ma tu tới cửa nhục nhã cậu."

Trình Mộc Quân: "Ngưng, rốt cuộc là cơ sở dữ liệu của cậu có cái quái gì thế?"

Hệ thống: "Theo kịch bản gốc mà nói thì cũng không kỳ quái mà, Hách Viễn trong kịch bản gốc là nam chủ ngựa giống hậu cung vô số đó."

Trình Mộc Quân trợn trắng mắt: "Thôi đi, tên Hách Viễn này đã hỏng bét rồi, nếu thật sự có cái gì mà phi tử tiểu thiếp thì thanh tiến độ của tôi sẽ thành bộ dáng nửa chết nửa sống như này sao?"

Hệ thống: "Cậu nói cũng có lý."

Trình Mộc Quân nâng tay lên, tay áo buông xuống che đôi mắt lại: "Mong là vậy, tiếp theo......"

Hắn còn chưa dứt lời, cửa lớn tẩm điện đã bị người đẩy ra.

Không cần nhìn Trình Mộc Quân cũng biết là ai, giờ này khắc này, người xuất hiện ở đây chỉ có Hách Viễn.

Quả nhiên, màn che trước giường bị xốc lên, Hách Viễn đứng ở mép giường, hơi cúi đầu nhìn xuống.

Y vẫn đang vận hỉ phục đỏ đen có thêu kim văn, trên người mang theo một luồng khí tức sắc bén, trừ cái này ra, không có bất luận hơi thở của ma tu khiến Trình Mộc Quân không thích nào.

"Sư tôn, sao lại không đợi ta."

Trình Mộc Quân nửa ngồi dậy, nhíu mày: "Đã lúc này rồi, đừng kêu ta là sư tôn."

"Cũng đúng."

Hách Viễn cười cười.


Trình Mộc Quân vẫn chưa phản ứng lại đã cảm thấy người mình trầm xuống. Hắn nâng tay đẩy ra theo bản năng, tay lại bị giữ chặt, ấn l ên đỉnh đầu.

"Hách Viễn!"

Hắn lạnh giọng quát, đổi lại là hành động lấn tới của Hách Viễn.

Môi răng giao triền, Trình Mộc Quân nhận thấy mùi rượu nồng đậm, hắn không tránh thoát được, đành ngửa đầu thừa nhận, ngay cả hàm dưới cũng cảm thấy hơi đau đớn.

Khi giao triền kịch liệt, tay hắn được nới lỏng.

Thắt lưng bên hông Trình Mộc Quân buông lỏng, đai lưng rơi xuống. Hắn đột nhiên trừng lớn mắt, trở tay chạm vào Phá Hiểu kiếm trên lưng Hách Viễn, ngưng tụ linh lực quanh thân, đánh một chưởng ra, sau đó đâm kiếm qua.

Hách Viễn lảo đảo lui lại mấy bước, cảm thấy đan điền đau nhức. Y cúi đầu, nhìn thấy Trình Mộc Quân đang nắm Phá Hiểu kiếm đâm mình.

Trình Mộc Quân trừng Hách Viễn, trong mắt chứa đầy tàn nhẫn và tuyệt tình. Hắn nói: "Khi sư diệt tổ, phản bội sư môn......"

Lời còn chưa dứt, lại thấy Hách Viễn nâng tay, đè tay hắn lại, ấn kiếm đâm sâu vào thêm một chút.

Hách Viễn nhìn hắn, đôi mắt vẫn đầy nhu tình mật ý, thậm chí còn cười nhẹ: "Ta khi sư diệt tổ, phản bội sư môn, phải phế bỏ tu vi, thanh lý môn hộ."

Trình Mộc Quân nhìn dáng vẻ điên cuồng của Hách Viễn, buông lỏng cổ tay, cả người ngây ngẩn.

Hắn vốn muốn đập nồi dìm thuyền, kích thích để Hách Viễn trở tay đâm mình một kiếm, lúc này mới có thể thuận lý thành chương mà phá tâm ma, rời khỏi ảo cảnh.

Nhưng không ngờ, thế mà Hách Viễn lại không chịu chút ảnh hưởng nào, thậm chí còn rất hưởng thụ một kiếm bất ngờ này.

Trình Mộc Quân buông tay, nhưng Hách Viễn lại không.

Y trở tay nắm mũi kiếm, nói: "Nhưng có vẻ sư tôn đã quên, hiện giờ ta đã chuyển sang tu ma, một thân công pháp đạo tu này vốn giữ lại để chờ sư tôn ngài đích thân hủy diệt."

"Trục xuất sư môn, thanh lý môn hộ, sư tôn phải hủy bỏ tu vi đệ tử, mới xem như.... hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ."

Hách Viễn rút Phá Hiểu kiếm ra, hồn nhiên ném nó lên đệm. Hỉ bào rất nhanh ướt đẫm một tảng lớn.

"Mộc Quân." Hách Viễn đột nhiên cười cười: "Hiện giờ, ngươi đã hoàn toàn là ma lữ khế ước của ta......"

Trình Mộc Quân: "......" Hình như tôi lại bị tính kế rồi.

Hắn nhíu mày, nói: "Ta băng bó cho ngươi."

Hách Viễn lại nhấc tay, giữ chặt Trình Mộc Quân, nói: "Không cần làm phiền ngươi, đêm tân hôn, hà tất phải lãng phí thời gian vì chút thương tích nhỏ này."

Hắn đứng dậy, cởi áo ngoài và trung y, sau đó tùy tay xé màn lụa đang rũ xuống, qua loa bọc lấy miệng vết thương. Làm xong, y quỳ một gối lên giường, cầm lấy Phá Hiểu kiếm ở bên cạnh, dùng mũi kiếm đẩy vạt áo Trình Mộc Quân ra.

Vết máu trên Phá Hiểu kiếm chảy xuống, vừa lúc đi dọc theo xương quai xanh.

Ánh mắt Hách Viễn cũng đi theo tia máu đó, dần dần hạ xuống.

Y nâng tay, ngăn giọt máu đi vào sâu hơn.

"Ưm ——" Đôi mắt Trình Mộc Quân mở lớn, tình huống này là gì đây, thân thể này giống hệt thân thể của Úc Quân, mẫn cảm đến đáng sợ.

Eo hắn mềm nhũn, xương cụt tê rần, không thể chịu nổi nữa, ngã xuống.

Màn lụa rơi xuống, vạt áo bị đẩy ra. Có lẽ là cơ bắp quá căng thẳng, nơi Hách Viễn vừa băng bó qua loa lại chảy máu.

Thân ảnh chồng lên nhau, hợp thành một chỗ.

Tay Trình Mộc Quân dính nhớp, hắn tỉnh táo lại, nói: "Thương thế của ngươi......"

"Không quan trọng."

Hách Viễn mở miệng, giọng hơi khàn, làm vành tai nổi da gà từng đợt.

Trình Mộc Quân chỉ cảm thấy xương sườn đau đớn, xen lẫn còn có máu hoà vào, tuy hai mà một.

Điên rồi.

Hắn cũng điên rồi.

Sau màn che, không ai nhìn thấy.

"Nghịch đồ......"

Tiếng mắng tiếp theo bị nuốt vào miệng, trở nên mơ hồ. Nghe thoáng qua thật giống như lời thì thầm nhỏ nhẹ, giống như làm nũng hơn là mắng mỏ.

Ánh nến trong điện cháy suốt ba ngày ba đêm, cửa điện cũng chưa từng mở ra suốt ba ngày ba đêm.

Thẳng đến sáng sớm ngày thứ tư, trong rèm mới có động tĩnh.

Hách Viễn xốc rèm, khoác áo lên, qua loa gom lại mái tóc dài xoã tung, băng vải dùng để cột miệng vết thương cũng đã tán loạn.

Y quay đầu, nói: "Mộc Quân, ta đưa ngươi đi tắm."

Ngay sau đó, xoay người định bế Trình Mộc Quân lên.

Bang một tiếng.

Tay bị gạt ra.

Hách Viễn cúi đầu nhìn bàn tay bị gạt ra của mình, cười cười, nói: "Sao vẫn gạt tay ta ra?"

Trình Mộc Quân đột nhiên ngồi dậy, trừng y: "Ngươi.... phát hiện?"

"Phát hiện cái gì?"

Hách Viễn khó hiểu.

Trình Mộc Quân nhíu mày, cảm thấy không thích hợp lắm, nếu như Hách Viễn phát hiện đây là ảo cảnh, vậy ảo trận sẽ bị phá ngay.

Nhưng giờ không có.

Hách Viễn cũng không truy vấn, mắt nhìn đầu vai Trình Mộc Quân.

Từ xương quai xanh đi xuống, vệt đỏ rậm rạp.

Thân thể tu sĩ cường kiện, rất khó để lại dấu vết, mặc dù là bị thương cũng có thể khôi phục rất nhanh. Mấy ngày hôm trước Hách Viễn bị thương ở bụng, giờ cũng chỉ dư lại một dấu vết nhạt màu.

Nhưng sư tôn y lại không giống vậy, người không có đạo cốt, thân thể suy nhược, một chút dấu vết cũng cần thời gian thật lâu mới có thể khôi phục. Điểm đặc thù này lại làm Hách Viễn nảy sinh cảm giác thoả mãn khó nói từ sâu trong đáy lòng.

Y cứ liên tục để lại những dấu vết, làm không biết mệt.

Trình Mộc Quân bị Hách Viễn nhìn chằm chằm đến dựng hết lông tơ, vội nâng tay kéo vạt áo lại, lại ho vài cái, nhìn như lung lay sắp đổ.

Hách Viễn vô thức đỡ lấy, rồi lại nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Đưa ta đi tắm gội." Trình Mộc Quân nhíu mày ngắt ngang.

Mọi chuyện đã phát triển đến nước này, hắn đã rơi vào tình huống được ăn cả ngã về không, tuyệt đối không thể làm Hách Viễn tỉnh lại vào lúc này.

Mặc dù kế hoạch từ sát sư chứng đạo biến thành sát thê chứng đạo, nhưng vấn đề cũng không lớn lắm.

"Được."

Trình Mộc Quân lại đẩy tay Hách Viễn ra lần nữa, tự đứng dậy, nhưng hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã vào một cái ôm đã chuẩn bị sẵn.

"......"

Hắn nâng mắt trừng Hách Viễn, lại thấy đối phương không dao động gì, dường như mọi chuyện vốn nên như thế.

Sau điện là chỗ tắm gội, cuộc sống của ma tu xa hoa lãng phí vô cùng. Tuy Hách Viễn không thèm để ý ngoại vật, nhưng cũng thuận tay chiếm lấy cung điện to lớn này.

"Mộc Quân, lát nữa ta đưa ngươi đi xem vài thứ."

Tiếp đó Hách Viễn rất quy củ, trừ hỗ trợ ra thì không có bất cứ động tác nhỏ nào.

Chỉ là, Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn dấu vết trên người, nói: "Xoá bỏ mấy dấu này đi."

Hách Viễn dừng tay lại, đứng dậy nói: "Cũng được rồi, đừng để cảm lạnh."

"......"

Trình Mộc Quân đứng dậy, lúc cầm lấy y phục đặt bên cạnh, động tác hơi khựng lại.

Là chất vải quen thuộc, giống hệt y phục hắn mặc ở Thái Huyền Tông.

Bên ngoài vẫn là đạo bào bạch đế lam văn, sau khi ăn mặc chỉnh tề, Hách Viễn lại chải tóc cho Trình Mộc Quân, rồi tóm gọn nó trong quan ngọc.

Trái lại, bản thân Hách Viễn lại ăn mặc giống hệt ma tu, tóc dài được buộc qua loa bằng nút ngọc.

Y nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân trong gương, nói: "Sư tôn, như vầy có cảm thấy thoải mái hơn không?"

Trình Mộc Quân nhíu mày nói: "Đừng gọi ta là sư tôn." Mặc dù lúc này đã không phải quan hệ sư đồ, nhưng khi Hách Viễn gọi hắn là sư tôn, nó vẫn sẽ mang đến cảm giác bối đức* mãnh liệt.

(*)背德: phản bội lại đạo đức, phẩm hạnh

Hách Viễn thấp giọng cười cười: "Được, Mộc Quân."

Hai người trong gương, một người đen, một người trắng, trông không còn giống dáng vẻ của sư đồ nữa.

Trình Mộc Quân nhìn nút ngọc trên đầu Hách Viễn, lúc này mới phát hiện nó cùng kiểu dáng với quan ngọc mà hắn vấn tóc.

Hắn nâng tay muốn gỡ xuống theo bản năng, lại bị Hách Viễn nắm lại, "Đây là linh ngọc vạn năm, ta đã tốn rất nhiều công sức để khắc, đeo trên người có thể điều dưỡng thân thể, đừng gỡ xuống được không?"

Tuy y không gọi sư tôn, nhưng lại dùng giọng điệu làm nũng của đứa nhỏ Hách Viễn. Trình Mộc Quân sững sờ một lát, sau đó buông tay, đứng dậy, "Không phải nói mang ta đi xem gì đó sao?"

Mất mát trên mặt Hách Viễn trở thành hư không, nói: "Đúng, ngươi đi cùng ta."

***

Trình Mộc Quân vốn tưởng rằng, Hách Viễn hiện giờ đã là Ma Tôn, sau tân hôn sẽ cho hắn xem giang sơn y đánh được linh tinh.

Hoặc là nói với người đã từng là sư tôn về khổ cực mình phải trải qua trong những năm gần đây, nhưng thật không ngờ Hách Viễn lại đưa hắn đến địa lao ma cung.

U ám âm lãnh, khắp nơi đều là mùi máu.

Trình Mộc Quân thấy hơi khó chịu, chỉ hơi chau mày, Hách Viễn lập tức nhận ra.

Hơi thở ấm áp ập đến, mặc dù Hách Viễn lúc này đã hoàn toàn trở thành ma tu, nhưng khế ước giữa hai người cũng sẽ giúp Trình Mộc Quân cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Hắn giật giật, cuối cùng vẫn không đẩy đôi tay Hách Viễn đang ôm lấy bả vai mình ra.

Đi được một lát, Hách Viễn ngừng lại.

Cách cửa lao sắt to lớn, Trình Mộc Quân nhìn thấy một ma tu bị khoá ở trên tường, xiềng xích xuyên thấu xương tỳ bà, gần như đã không nhìn ra hình người.

Hắn hơi ghét bỏ, nói: "Đây là cái gì?"

Hách Viễn không trả lời, động tay một cái, ngọn đèn dầu trong nhà tù sáng lên.

Xiềng xích lôi kéo người nọ, cái đầu đang gục xuống được nâng lên.

Là một gương mặt quen thuộc.


Trình Mộc Quân đã từng nhìn thấy vô số lần, lần nào cũng đều nhắc nhở mình không thể quên huyết hải thâm thù đó.

Ma tu bị khóa ở trên tường, là ma tu đã ám hại mẫu thân Trình Mộc Quân. Ả vốn là bằng hữu mà mẫu thân Trình Mộc Quân tín nhiệm nhất, cuối cùng lại ở thời khắc mấu chốt, đâm nàng một đao.

Hại chết mẫu thân Trình Mộc Quân, cũng hủy diệt đạo cốt Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân đứng ở bên ngoài, nhìn kẻ thù mình đã hận không biết bao nhiêu năm giờ như một con chó hấp hối, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Nữ nhi trước mắt này đã từng là tôn giả của Ma giới, vì đạo cốt trấn ma nên được nuôi dưỡng ở Cửu Châu giới từ nhỏ. Ả từng liều mình cứu mẫu thân Trình Mộc Quân, vậy nên mới thành sinh tử chi giao của nàng.

Hách Viễn kề sát bên tai Trình Mộc Quân, nói: "Sư tôn, ta đã biết tại sao lúc trước người tức giận với chuyện Lạc Cửu như vậy, là đệ tử sai rồi, đệ tử quá ngu xuẩn mới dễ tin ma tu như thế, thậm chí bởi vì việc này mà làm người......"

Trình Mộc Quân run giọng ngắt ngang: "Ngươi, ngươi biết được từ đâu."

Hách Viễn thấp giọng nói: "Những việc này chỉ cần hỏi một đám ma tu, không nói thì tra tấn, nếu lại vô dụng, thì sưu hồn."

Y nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, giống như lưỡi đao liếm máu đó chỉ là chuyện dăm ba câu.

Trình Mộc Quân lại thấy điều kì lạ, tiếp tục hỏi: "Vậy Lạc Cửu đâu?"

"Lạc Cửu à." Hách Viễn nói: "Không biết, ta đưa nàng ra khỏi Thái Huyền Tông, trị hết thương tích của nàng, lấy vài món ma khí chấm dứt ân tình, sau đó không gặp lại nàng nữa."

Trình Mộc Quân nghe đến đó, cuối cùng hắn cũng biết là không đúng chỗ nào. Vì sao Hách Viễn lại lạnh nhạt với Lạc Cửu như thế, rõ ràng đầu ảo cảnh giống hệt như trong cốt truyện, không bình thường.

"Lúc trước, không phải là ngươi, có vài phần tình ý với nàng sao?"

Hách Viễn sửng sốt, như là không ngờ Trình Mộc Quân sẽ hỏi vấn đề này. Y thấp giọng cười cười, nói: "Ngươi cảm thấy nơi này thích hợp để nói chuyện yêu đương à?"

"......" Trình Mộc Quân ngầm trợn mắt, rất muốn nói là không có nói chuyện yêu đương gì hết.

Hắn giơ tay đẩy tay Hách Viễn ra, trở tay rút Phá Hiểu kiếm trên lưng đối phương.

Hách Viễn lui về phía sau một bước, lẳng lặng nhìn động tác hắn.

Trình Mộc Quân đẩy cửa lao ra đi vào, cũng không nhìn biểu cảm đột nhiên chuyển sang điên cuồng lại sợ hãi của ma tu kia, dứt khoát đâm kiếm vào đan điền ả.

Linh khí từ đầu ngón tay đến mũi kiếm, bùng phát bạo liệt.

Ma tu chết đến khi không thể chết được nữa, toàn bộ hành trình cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Trình Mộc Quân xoay người, cổ họng hơi ngọt, thân thể lung lay, lại được Hách Viễn đột nhiên xuất hiện ôm lấy bả vai.

"Có khỏe không? Trở về nghỉ ngơi?"

Trình Mộc Quân nói: "Không sao, ngươi cứ nói tiếp, về.... chuyện mấy năm nay."

"Nơi này không thích hợp." Hách Viễn nói như vậy.

Một nén nhang sau, hai người trở lại tẩm điện lần nữa.

Hách Viễn ôm Trình Mộc Quân đi vào căn phòng bên cạnh.

Đẩy cửa ra, Trình Mộc Quân sửng sốt.

Cả gian phòng được bao phủ bởi từng cuộn tranh, mỗi một cuộn tranh đều giống như đã từng quen biết.

Những bức họa này này đều là Trình Mộc Quân vẽ cho Hách Viễn, nhưng khác ở chỗ, bên cạnh mỗi một bức họa Hách Viễn, đều có một bức họa Trình Mộc Quân.

Hách Viễn trong bức họa đang luyện kiếm, trong khi đó, Trình Mộc Quân trong bức họa ngồi trên ghế đá bên cạnh, rũ mắt đọc sách.....

Từng bức một, đều là cảnh tượng ngày xưa.

Trình Mộc Quân sửng sốt, hồi lâu không lên tiếng.

Hách Viễn lại nắm tay hắn, dẫn tới trước án thư, trên đó có một bức họa đang mở.

Là bức họa mà Trình Mộc Quân đã từng nhìn thấy ở thư phòng, bên trên nhiều thêm vài vết máu, rồi lại nhiều thêm một hàng chữ, chữ viết phóng túng, ở cạnh câu thơ Trình Mộc Quân đề.

"Quân tâm tựa lòng ta, không phụ tương tư ý. Sư tôn, người cần gì phải mua dây buộc mình, mặc dù là sư đồ nghịch luân, Thiên Đạo không dung, ta cũng có thể phá thiên đạo này."

Hách Viễn nói: "Thật ra, đây là tâm ma của người, sư tôn."

Trình Mộc Quân hoảng sợ nhìn qua: "Ngươi đã biết? Ngươi biết được từ khi nào?"

Hách Viễn nâng tay, nhẹ nhàng cọ lên gương mặt Trình Mộc Quân: "Sư tôn, sau khi người mất, ta đã trải qua vô số chuyện, vô số lần ở đây. Chỉ có lần này, người không tự bạo mà chết trong đêm tân hôn, ta biết, trong ảo cảnh đầy giả dối này, chỉ có người là chân thật."

Theo tiếng nói vang lên, mọi thứ xung quanh lăn tăn như sóng nước.

Ảo trận.

Phá.

***

Trình Mộc Quân mở to mắt, vừa lúc đối điện với đôi mắt của Hách Viễn.

Trong khi hắn vẫn đang mờ mịt, thì linh khí quanh thân đã ngưng tụ, thiên uy chi thế tụ tập bên ngoài.

Đây là

Thiên kiếp?

Ai muốn vào Độ Kiếp cảnh?

Hắn nhìn về phía Hách Viễn, vẫn chưa mở miệng đã nghe đối phương nói: "Sư tôn, chúc mừng người đã phá tâm ma, đợi lôi kiếp qua đi chính là đại năng Độ Kiếp cảnh."

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, y đang nói gì vậy? Ai độ kiếp?"

Hệ thống: "Chúc mừng cậu nha, thế mà lại nghịch chuyển được cốt truyện, bước vào con đường tu hành lần nữa, thậm chí còn thăng liền hai cảnh giới."

Trình Mộc Quân: "..... Hình như tôi bị tính kế nữa rồi à?"

_____

Sogi vì sự lười bín này, nma tác giả viết dài quá làm nhìn dô cái là ngán ( ;∀;)