Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 207: Thế giới trừng phạt (15)




Trên đường trở lại ký túc xá, Trình Mộc Quân và Hạ Sâm trò chuyện rất vui vẻ.

Trước lúc xảy ra biến cố rồi tiến vào trò chơi, Hạ Sâm vốn có tính tình rộng rãi, rất được yêu mến.

Điều này cũng thể hiện qua việc trên đường về, có không ít người đến chào hỏi y. Chẳng hạn như hiện tại, có ai đó hình như ở Hội Sinh viên đang kéo Hạ Sâm lại nói chuyện gì đó.

Trình Mộc Quân đợi một lát cảm thấy khá chán, hắn thấy có vẻ Hạ Sâm sẽ không giải quyết xong trong một chốc một lát nên quyết định đi về trước.

Hắn gửi một tin nhắn qua.

【Tôi đi trước.】

Sau đó, hắn tiếp tục đi về hướng khu ký túc xá.

Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn nghe thấy phía sau có người đuổi theo.

"Trình Mộc Quân!"

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Sâm vội vàng chạy tới, hai người họ chỉ còn cách nhau một bước.

Hạ Sâm định duỗi tay quàng vai hắn, nhưng đang chạy không dừng lại được, biến thành một cái ôm chặt.

"Xin lỗi xin lỗi."

Hạ Sâm lui về phía sau rất nhanh: "Sao cậu tự đi trước vậy, kêu tôi một tiếng là tôi chạy tới ngay mà."

Trình Mộc Quân dùng dư quang nhìn thấy mấy người phía sau Hạ Sâm trợn mắt há mồm, vẻ mặt như hóng được tin gì chấn động lắm.

"Đi thôi."

Hai người sóng vai rời đi, lúc này Trình Mộc Quân mới tiếp tục nói: "Tôi nghĩ phải lát nữa cậu mới nói xong nên định tự về."

Hạ Sâm: "Như vậy sao được, tôi không đi với cậu, lỡ như cậu lạc đường thì làm sao?"

Trình Mộc Quân liếc y một cái, nhận ra lời này không giống như đang nói giỡn, mà là cực kỳ nghiêm túc.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến rất nhiều chuyện.

Sau khi rời khỏi trò chơi sinh tồn, Hạ Sâm vẫn vô cùng bất an, thiếu cảm giác an toàn. Nhìn bên ngoài, dường như y hoà nhập vào cuộc sống cũ rất nhanh, nhưng y lại có một di chứng, đó là ánh mắt không thể nào rời khỏi Trình Mộc Quân quá lâu.

Y không cố tình quấn lấy Trình Mộc Quân, không hạn chế hoạt động của Trình Mộc Quân, thậm chí cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.

Nhưng di chứng này lại thể hiện qua phản ứng trên cơ thể Hạ Sâm, nếu không nhìn thấy Trình Mộc Quân trong một thời gian nhất định, mắt y sẽ bị mù tạm thời.

Trình Mộc Quân dẫn y đi gặp bác sĩ, kết quả kiểm tra nói đôi mắt không có vấn đề gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận là do yếu tố tâm lý.

Trình Mộc Quân cụp mắt, cười cười: "Tôi cũng đâu phải con nít ba tuổi, sao lạc đường trong làng đại học được? Chỉ đi trước mà thôi."

Hạ Sâm ngừng bước, khẽ nhíu mày. Trước mắt y bỗng nhiên xuất hiện từng mảng ánh sáng lớn, dần dần chuyển sang màu đỏ.

"Cậu sao vậy?"

Hạ Sâm ngẩng đầu, trong những quầng sáng hỗn độn trước mặt, thứ duy nhất có thể thấy rõ chỉ có người trước mặt.

Sự tồn tại của người này như khác biệt với toàn bộ thế giới, có một không hai.

Thấy y ngơ ngác nhìn mình, Trình Mộc Quân lại hỏi: "Cậu có sao không?"

Lúc này Hạ Sâm mới hoàn hồn, thế giới trước mắt khôi phục bình thường, là khuôn viên trường đã nhìn không biết bao nhiêu lần.

Lúc nãy y bị làm sao vậy?

Hạ Sâm ngước mắt nhìn Trình Mộc Quân, cảm giác an tâm kỳ lạ dâng lên trong lòng: "A, không sao."

Y không thể nói thật, nếu nói, có lẽ người bạn cùng phòng mới quen chưa được một ngày này sẽ cho rằng y bị điên.

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, Hạ Sâm luôn là con nhà người ta, vô cùng xuất chúng, cuộc sống cũng cực kỳ suôn sẻ. Y tự cảm thấy từ tâm lý đến s1nh lý của mình đều rất khỏe mạnh, là một thanh niên tốt luôn hướng về phía trước.

Cho đến khi gặp Trình Mộc Quân, y phát hiện... hình như mình có hơi bi3n thái. Từ lần gặp đầu tiên trong ký túc xá, Hạ Sâm đã muốn lấy dây xích cột mình và Trình Mộc Quân vào với nhau, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, không xa rời nhau một giây một phút nào.

Lúc nãy ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng Trình Mộc Quân rời đi, y cảm thấy vô cùng hoảng sợ, giống như đã từng trải qua chuyện như vậy. Bởi vì mất đi cái gọi là đồng đội, bạn bè, mất đi người quan trọng nhất trong lòng.

Quan trọng nhất?

Hạ Sâm nghĩ đến đây, đột nhiên lùi về phía sau, cũng bỏ cánh tay đặt trên vai Trình Mộc Quân xuống, đổi lại là một ánh mắt nghi hoặc.

Y xấu hổ cười: "Sợ cậu nóng."

Hình như Hạ Sâm có tâm sự, Trình Mộc Quân cũng không nhiều lời, hai người yên lặng trở lại ký túc xá.

Vừa đến, Trình Mộc Quân phát hiện cửa khép hờ, bên trong truyền đến giọng nói của người nào đó.

Giọng nói này có hơi xa lạ, vừa cao vừa mỏng, không phải giọng của Kỷ Trường Hoài.

"Hôm đó em uống nhiều quá, anh không nên tưởng thật..."

"Cậu như vậy làm tôi cảm thấy rất áy náy, rõ ràng là tôi sai, cậu lại là người dọn ra ngoài."

Sau vài câu nói, giọng của Kỷ Trường Hoài mới vang lên.

"Đổi ký túc xá thôi, không phiền phức lắm."

Nghe đến đó, Trình Mộc Quân liền biết, người bên trong là Mạc An Lan.

Mạc An Lan tiếp tục khuyên: "Sao lại không phiền, cậu không thích tiếp xúc với người khác, mà ký túc xá này có những người khác nữa, sao cậu có thể sống thoải mái? Lỡ như cậu không ngủ được rồi đổ bệnh thì sao..."

Hạ Sâm nghe không nổi nữa, tiến tới gõ cửa ra dấu, sau đó đẩy cửa ký túc xá ra.

Mạc An Lan quay đầu, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài, có chút xấu hổ.

"Anh Mạc à." Hạ Sâm mỉm cười: "Anh cũng không cần nói kiểu như bọn tôi là virus đâu, ký túc xá này có phòng riêng, hơi thở của bọn tôi không quấy rầy được anh Kỷ."

Mạc An Lan đứng lên, bối rối nói: "Tôi, tôi không có ý đó."

Hạ Sâm lúc này cực kỳ bực tức, cũng không thèm giữ phép lịch sự ngoài mặt: "Chuyện đó không liên quan tới tôi, tôi muốn nghỉ ngơi, mong anh Mạc đừng làm ồn nữa."

Nói xong, y xoay mặt nhìn Trình Mộc Quân, giọng dịu xuống: "Tôi thấy hơi đau đầu, về phòng trước nhé, có chuyện gì cậu cứ kêu tôi."

"Ừm." Trình Mộc Quân gật đầu, nhìn Hạ Sâm trở về phòng.

Thật ra hắn không nghĩ một hành động vô tình vừa rồi lại k1ch thích Hạ Sâm đ ến vậy.

Nhưng đây cũng không phải chuyện xấu, nhìn vào biểu hiện của Hạ Sâm, có lẽ không bao lâu nữa y sẽ có thể thức tỉnh.

Còn Mạc An Lan, xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.

Trình Mộc Quân chọn đứng ngoài cuộc, chỉ hơi gật đầu, thậm chí không có ý định tự giới thiệu.

Khi hắn xoay người chuẩn bị về phòng, đột nhiên nghe Kỷ Trường Hoài gọi.

"Trình Mộc Quân."

"Hửm? Sao vậy."

Kỷ Trường Hoài đứng dậy, đi tới, thấp giọng nói: "Chiều nay tôi có để quên quyển sách ở chỗ cậu, giờ tôi đi lấy lại được không?"

Sách gì?

Trình Mộc Quân sửng sốt, đối mắt với Kỷ Trường Hoài, bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu, "Ừm, được."

Hai người lần lượt đi vào phòng Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân xoay người đóng cửa, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy anh Kỷ?"

Sách đương nhiên không có, có lẽ Kỷ Trường Hoài có chuyện gì muốn nói với hắn mà thôi.

Kỷ Trường Hoài khẽ cau mày, dường như có chút buồn rầu.

Y thở dài, giải thích: "Chắc là cậu cũng nghe thấy mấy câu lúc nãy. Người ở ngoài là một người bạn thân từ nhỏ của tôi, nhưng gần đây cậu ấy làm tôi khá bối rối."

Trình Mộc Quân cười: "Tỏ tình à? Không thích thì cứ từ chối thôi."

Kỷ Trường Hoài: "Tôi từ chối rồi, nhưng quan hệ của hai gia đình thân thiết quá, hơn nữa mẹ tôi... Haiz."

Chuyện khá phức tạp, mà bây giờ Trình Mộc Quân không thân thiết gì với Kỷ Trường Hoài, cũng không thích hợp hỏi quá nhiều, hắn đi thẳng vào vấn đề: "Đàn anh muốn em giúp gì sao?"

Kỷ Trường Hoài khẽ run mi, dường như khá ngại mở lời, do dự một chút rồi vẫn nói thẳng: "Mạc An Lan này tương đối cố chấp, có lẽ tôi phải dùng cách cực đoan một chút để làm cậu ấy từ bỏ."

"Hửm?" Trình Mộc Quân hiểu Kỷ Trường Hoài, ngoài mặt ôn hòa, trên thực tế chuyện y đã quyết thì rất khó thay đổi.

Lúc trước một lòng che chở môn phái cũng vậy, lúc sau buông bỏ môn phái mà xuất gia cũng vậy.

Hắn có chút tò mò, Kỷ Trường Hoài định dùng cách gì làm Mạc An Lan từ bỏ đây?

Kỷ Trường Hoài: "Chắc là từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cậu, hy vọng cậu không cảm thấy khó chịu."

"?"

Trình Mộc Quân chớp mắt, nghi ngờ mình đang gặp ảo giác. Kỷ Trường Hoài... là người thẳng thắn vậy à?

"A, xin lỗi." Kỷ Trường Hoài thấy Trình Mộc Quân ngơ ngác mới nhận ra chỗ không đúng của mình: "Ý tôi là, cậu có thể phối hợp với tôi diễn một vở kịch được không?"

Trình Mộc Quân gian nan lên tiếng: "Diễn kịch?"

"Ừm." Yêu cầu vừa rồi thực sự có hơi quá đáng, Kỷ Trường Hoài căng thẳng đến nỗi nói năng lộn xộn, thấy Trình Mộc Quân có vẻ không tức giận mới bình tĩnh lại.

"Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần... từ chối tôi là được. Tôi chỉ muốn khiến Mạc An Lan và người nhà từ bỏ những suy nghĩ viển vông thôi."

Trình Mộc Quân: "Mấy chuyện kiểu này... tìm em có ổn không?"

Lý do của Kỷ Trường Hoài khá đầy đủ: "Tìm con gái không thích hợp, đột ngột kéo gần khoảng cách, mặc dù chỉ là hỗ trợ diễn kịch cũng dễ khiến người ta hiểu lầm. Bạn cùng phòng thì vốn dĩ bình thường cũng đã có tiếp xúc khá nhiều, thích hợp hơn."

Hợp lý.

Nhưng Trình Mộc Quân vẫn tìm ra sơ hở, cũng hỏi thẳng: "Vậy, không phải Hạ Sâm thân với anh hơn sao?"

Nét mặt Kỷ Trường Hoài méo đi trong giây lát: "Hạ Sâm... không thích hợp lắm."

Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười, hắn định sẽ từ chối Kỷ Trường Hoài. Chưa gì mà hai người đã có nhiều vướng mắc như vậy, ai biết có tạo thành ảnh hưởng gì với cốt truyện chính hay không.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của Kỷ Trường Hoài, Trình Mộc Quân lại chợt nhớ tới Tịch Minh đại sư, hòa thượng đã tu kiếp sau cho hắn.

Lời từ chối vừa đến đầu lưỡi lại bị cuốn vào trong, biến thành: "Em suy nghĩ một chút."

Lúc này đôi mày khẽ nhíu của Kỷ Trường Hoài mới giãn ra: "Cảm ơn."

Y gật đầu: "Tôi đi ra ngoài trước."

Kỷ Trường Hoài vừa đặt tay lên tay nắm cửa, lại nghe Trình Mộc Quân nói: "Anh quên sách của anh rồi đúng không?"

Y ngạc nhiên, nhớ ra mình phải cầm một quyển sách ra ngoài, nếu không lời nói dối này quá lộ liễu rồi.

"Ừm, cậu cho tôi mượn một quyển với."

Trình Mộc Quân lấy đại một quyển sách trên bàn đi tới đưa cho y: "Này."

Kỷ Trường Hoài tiếp nhận, mở cửa ra ngoài. Sau khi đóng cửa cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là một quyển kinh Phật.

Y hơi sửng sốt, vô thức quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nghe Mạc An Lan phía sau lên tiếng: "Anh Trường Hoài."

Mạc An Lan đứng dậy, khi nhìn thấy kinh Phật trong tay Kỷ Trường Hoài, trong lòng yên tâm trở lại.

Xem ra, Kỷ Trường Hoài thật sự quên sách ở trong, không phải là lấy cớ.

***

Một tiếng sau, Trình Mộc Quân ra ngoài đi tắm, phát hiện Mạc An Lan vẫn đang ngồi ở phòng khách.

Cậu ta không nói gì, rất an tĩnh, nhưng cũng không có ý định rời đi, giống như không khuyên Kỷ Trường Hoài về được là sẽ không bỏ cuộc.

Kỷ Trường Hoài lại càng kiên nhẫn hơn. Y ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, an tĩnh xem kinh Phật, như thể không có ai ở đó.

Trình Mộc Quân nhìn phòng Hạ Sâm, cửa phòng đóng chặt, có vẻ vẫn còn ở bên trong.

Hắn đi thẳng vào phòng tắm, dù sao cũng là phiền phức của Kỷ Trường Hoài, mình cứ giải quyết chuyện của mình trước.

Trước khi thanh tiến độ mở ra, Trình Mộc Quân không muốn dính líu đến mớ bòng bong này chút nào.

Mười phút sau, Trình Mộc Quân ra khỏi phòng tắm. Hắn đang cúi đầu lau tóc, bỗng nghe thấy trong phòng khách có giọng của người thứ ba.

"Cậu về ký túc xá trước đi..."

Kỳ lạ là giọng nói này còn rất quen, Trình Mộc Quân ngẩng đầu, lập tức đối mắt với Tiêu Ngật Xuyên.

Tiêu Ngật Xuyên? Sao y cũng chạy tới đây rồi?

Hoạ vô đơn chí là, hệ thống còn nhảy ra nhắc nhở.

"Tiểu Trúc Tử, không hay rồi, thanh tiến độ đã mở ra, cốt truyện chính thức bắt đầu. Tôi, tôi cũng không biết sao lại vậy nữa, cậu xem rồi làm đi."