Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 185: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (17)




Mặc dù đã ra khỏi ngọc bội, sinh hoạt của Trình Mộc Quân cũng không có thay đổi gì quá lớn.

Thân thể tạm thời này của hắn yếu ớt vô cùng, lâu lâu phải đổi cái khác, cộng thêm ngọc bội không ở bên cạnh, nếu thân thể bị hỏng, hắn bắt buộc phải dựa vào Mặc Sĩ Nghi kịp thời cung cấp thân thể mới.

Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trình Mộc Quân ở lại trong cung Mặc Sĩ Nghi. Vì thủ đoạn của Mặc Sĩ Nghi, cho dù trong cung bỗng nhiên nhiều thêm một người cũng không có bất luận lời đồn đãi gì truyền ra.

Cung nữ hầu hạ cũng không ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Trình Mộc Quân, thái độ tự nhiên như thể Trình Mộc Quân vẫn luôn sống ở đây.

Hôm nay xảy ra một sự cố nho nhỏ.

Trình Mộc Quân không động đậy nổi.

Buổi chiều hắn ngồi bên cửa sổ đọc sách, bỗng nhiên phát hiện từ thắt lưng trở xuống cứng đờ. Trình Mộc Quân không kinh hoảng, trong lòng biết hẳn là con rối hỏng rồi.

Nhưng lúc này Mặc Sĩ Nghi không ở đây, hắn không biết mình có thể ngồi như vậy bao lâu.

Một lát sau, có người tiến vào, là cung nữ mang trà đến.

Trình Mộc Quân không động đậy, lo sẽ dọa người không hiểu rõ.

Không nghĩ tới cung nữ cực kỳ nhạy bén, chỉ trong khoảnh khắc đặt trà và điểm tâm xuống bàn đã phát hiện Trình Mộc Quân không ổn.

Nàng lui về phía sau một bước, cúi đầu hành lễ, hỏi: "Trình công tử, ngài có gì không khoẻ sao?"

Thái độ rất bình tĩnh, Trình Mộc Quân suy nghĩ một lát liền biết đây là người của Mặc Sĩ Nghi. Có lẽ cung nữ này không phải một cung nữ bình thường, phỏng chừng là một thành viên của Hắc Long vệ.

Một khi đã như vậy, hắn thản nhiên nói: "Ừm, ta không động đậy được."

Cung nữ nói: "Trình công tử chớ hoảng sợ, nô tỳ lập tức thông báo cho bệ hạ."

Không lâu sau, Mặc Sĩ Nghi buông chính vụ chạy đến.

Trong tay y cầm một khối ngọc, lo lắng nói: "Xin lỗi tiền bối, hai ngày nay chính vụ bận rộn, ta không chú ý nên đã hết con rối rồi."

Sau đó, y lập tức ngồi bệt xuống đất, bắt đầu tập trung điêu khắc.

Lúc này Trình Mộc Quân đã hoàn toàn không động đậy được nữa, cũng may thân thể này chỉ là tạm thời, liên hệ với thần hồn không sâu, trừ nhàm chán ra thì không có cảm giác khó chịu gì.

Hắn chỉ có thể duy trì tư thế này, ngẩn ngơ chằm chằm mặt bàn.

Mặc Sĩ Nghi cũng chu đáo, y tìm một quyển thoại bản mở ra đặt lên bàn, cách một lúc sẽ giúp hắn lật sang trang mới.

Sau khi lật sách xong, Mặc Sĩ Nghi lại ngồi xuống đất, tiếp tục điêu khắc. Trải qua không biết bao nhiêu lần luyện tập, hiện giờ động tác của y vô cùng nhuần nhuyễn, không lâu sau khối ngọc đã có hình dáng cơ bản.

Lúc này, mặt trời bắt đầu lặn.

Ánh nắng thông qua cửa sổ rơi vào phòng, vừa lúc chiếu ra hình bóng của Trình Mộc Quân và Mặc Sĩ Nghi trên mặt đất.

Mặc Sĩ Nghi ngẩng đầu, thấy Trình Mộc Quân dựa vào chiếc ghế mềm mại trước cửa sổ, có vẻ khá nhàm chán.

Y lập tức nhận ra, nên lật sách rồi.

Y đứng dậy, lật sang trang mới, Trình Mộc Quân lại nói: "Được rồi, nhanh chóng làm con rối đi, ta không thích cảm giác này."

Mặc Sĩ Nghi gật đầu: "Ừm."

Y ngồi trở lại, rũ mắt nhìn cái bóng trên mặt đất, cuối cùng vẫn không nhịn được nâng tay. Bàn tay từ từ di chuyển, bóng của ngón tay trên mặt đất dần chồng lên cái bóng của Trình Mộc Quân.

Bóng ngón tay chậm rãi lướt qua mũi, dừng lại trên môi, hồi lâu không nhúc nhích.

"Xong chưa?"

Trình Mộc Quân không nghe thấy động tĩnh của Mặc Sĩ Nghi, cho rằng con rối đã được khắc xong, vì vậy hỏi.

"Sắp rồi." Mặc Sĩ Nghi thu tay, cầm con dao nhỏ ở bên cạnh lên tiếp tục điêu khắc.

Sắp rồi.

Sắp được chạm vào hắn một cách chân chính, không còn là thần hồn hư ảo hay ngọc thạch lạnh băng.

Thời gian một chén trà nhỏ nữa lại trôi qua, cuối cùng cũng đại công cáo thành.

Trình Mộc Quân đổi thân thể xong mới dần dần khôi phục tri giác, dù vậy cũng không thể khống chế được ngay lập tức.

Mặc Sĩ Nghi vẫn ôm hắn đút nước, hai người cũng sắp quen cách ở chung như vậy rồi.

Trình Mộc Quân lại không vui lắm, nhíu mày nói: "Dùng thân thể này còn không bằng làm một thần hồn ở trong ngọc bội."

Mặc Sĩ Nghi khựng lại, ngập ngừng một lát rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi, là lỗi của ta."

"Lỗi của ngươi?"

Trình Mộc Quân có chút khó hiểu, hắn chỉ vu vơ oán giận con rối không dùng được thôi, sao tự nhiên lại xin lỗi?

"Ta biết thuần linh chi thể của Đào Ninh và tinh huyết hắc long mới có thể dựng dục ra thân thể thích hợp với ngài nhất." Mặc Sĩ Nghi thở dài, "Nhưng Đào Ninh không thích ta."

Trình Mộc Quân mới tỉnh lại từ cơn mê đã nghe được những lời này: "Đào Ninh không thích ngươi là ý gì?"

Mặc Sĩ Nghi nói: "Ta vốn định nghe theo ý ngài phong Đào Ninh làm phi, sinh hạ con nối dõi để thần hồn của ngài bám vào thân thể đó, nhưng..."

Trình Mộc Quân:...

Gì, ta nói vậy hồi nào? Sao ngươi cứ thích suy diễn nhiều vậy, sẵn sàng cùng chung huyết thống với ta là cái gì?

Nhận ta làm cha chưa đủ, giờ còn muốn nhận làm con?

Trình Mộc Quân biết Mặc Sĩ Nghi không tin tưởng bất cứ ai trên thế giới này, cũng không muốn có quan hệ tình cảm với bất kỳ kẻ nào.

Nhưng con người chung quy vẫn là động vật xã hội, không có người để gửi gắm tình cảm sẽ trở nên điên cuồng. Cũng vì thế, sau khi có được ngọc bội, Mặc Sĩ Nghi đã dồn hết tất cả tình cảm lên tàn hồn bên trong.

Tính cách, thiết lập và quá khứ khiến y chỉ biết phó thác toàn bộ niềm tin vào một tàn hồn không có mối liên hệ nào với lục địa.

Cho dù đó là kịch bản Trình Mộc Quân không tham gia hay kịch bản Trình Mộc Quân có tham gia.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là trong kịch bản Trình Mộc Quân không tham gia, Mặc Sĩ Nghi thật sự chỉ đơn thuần xem tàn hồn trong ngọc bội là một người thầy, một người cha, một người y gửi gắm toàn bộ sự tín nhiệm.

Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa.

Ngay cả AI thiểu năng cũng nhìn ra vấn đề, nhỏ giọng nói: "Tiểu Trúc Tử, sao Mặc Sĩ Nghi lại nói Đào Ninh và thân thể của cậu có liên quan vậy?"

"Điều y biết nhiều hơn những gì có trong kịch bản."

Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày, lại bồi thêm một câu: "Hơn nữa, hiểu biết của y về thần hồn đã vượt quá lẽ thường."

Mặc dù Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn nắm giữ ngọc bội, nhưng cũng không thể nào khiến Trình Mộc Quân bất tri bất giác ngủ say, huống chi là đưa hắn ra khỏi ngọc bội, đặt vào rối ngọc.

Trình Mộc Quân phỏng đoán: "Tôi nghi y đã thức tỉnh một phần ký ức Tiên Tôn."

Hệ thống cũng choáng váng: "Không thể nào, thanh tiến độ, thanh tiến độ rất ổn mà."

"Thử một chút là biết."

Trình Mộc Quân nhìn về phía Mặc Sĩ Nghi, nhẹ giọng nói: "Mười năm nay ngươi vất vả rồi, một mình chống đỡ."

Đôi mắt Mặc Sĩ Nghi sáng ngời, lắc đầu nói: "Không vất vả."

Lúc này, ngón tay của Trình Mộc Quân đã khôi phục tri giác, hắn nâng tay sửa lại tóc mai của Mặc Sĩ Nghi, giống như nhiều năm trước: "Rốt cuộc Đào Ninh đã làm gì?"

Mặc Sĩ Nghi thả lỏng, cẩn thận nói ra.

"Đào Ninh yêu Lục ca, hai người tư thông, sau khi mọi chuyện bại lộ, cậu ta sợ ta vấn tội nên đã trộm ngọc bội chạy về Đông Trạch."

Nghe xong, Trình Mộc Quân nhướng mày: "Hửm? Hiện giờ quyền khống chế đô thành của ngươi phải mạnh hơn mười năm trước rồi chứ, với bản lĩnh của Đào Ninh, sao có thể trộm ngọc bội chạy về Đông Trạch Quốc?"

"Đương nhiên là do Lục ca của ta bị quỷ ám thả cậu ta đi." Có vẻ Mặc Sĩ Nghi đã chuẩn bị sẵn lý do từ trước, đáp rất trôi chảy: "Hơn nữa trên người cậu ta có một thứ rất quan trọng, ta không thể hạ lệnh g iết chết."

Trình Mộc Quân: "Là thứ gì?"

"Ta giao cho Lục ca phụ trách mỏ ngọc ở Nam Cương, hắn đã tìm thấy được một vật lạ ở đó. Lúc hồi kinh, hắn vốn định đưa nó lên, nhưng khi đó ta không ở đô thành, vậy nên hắn đã lén đi gặp Đào Ninh."

Quan hệ của Lục vương gia và Mặc Sĩ Nghi cũng không tệ, hắn thức thời biết tiến biết lùi, đã từng hợp tác với Mặc Sĩ Nghi cùng quật ngã Nhiếp Chính Vương, hắn cũng là vương gia duy nhất có thực quyền.

Mặc Sĩ Nghi nhíu mày: "Sau đó hai người tằng tịu với nhau, vật đó dung nhập vào cơ thể Đào Ninh. Khi Đào Ninh chạy trốn, ta phái người đuổi theo, Lục ca xin tha nên ta mới biết được việc này."

Nói tới đây, Mặc Sĩ Nghi đen mặt: "Ta vẫn chưa xác định được tác dụng của vật lạ đó, nhưng nó được tìm thấy trong mỏ ngọc có thể dùng làm con rối chứa đựng thần hồn của ngài, vì vậy ta nghi nó có liên quan đến thân thể của ngài. Ta không thể mạo hiểm, hơn nữa ngoài đô thành có không ít gián điệp của Đông Trạch Quốc hỗ trợ, cho nên cậu ta mới chạy thoát."

"Không sao, đợi ta san bằng Đông Trạch là có thể bắt Đào Ninh trở về."

Trình Mộc Quân gật đầu: "Được."

Đương nhiên đó không phải là sự thật, với tính cách của Mặc Sĩ Nghi, làm sao y có thể thuần khiết như một đoá sen trắng giữa chuỗi sự việc này.

Nhưng Trình Mộc Quân biết, nếu đối phương đã chuẩn bị lý do kỹ càng rồi thì chắc chắn sẽ không để lộ ra sơ hở nào.

Mọi chuyện tạm dừng ở đây, hai người quay về nghỉ ngơi.

Theo thói quen ở chung mấy ngày qua, Trình Mộc Quân ngủ trong tẩm điện, Mặc Sĩ Nghi vẫn còn chính vụ phải giải quyết, làm xong sẽ ngủ ở gian ngoài.

Trình Mộc Quân nằm trên giường, thoáng nhìn ra phía ngoài rồi mới nhắm mắt lại, sau đó nhẹ giọng nói với hệ thống: "Cậu đoán xem sao tự dưng hôm nay y lại thẳng thắn với tôi?"

Hệ thống: "... Nhân loại mấy người quá phức tạp, tôi không muốn đoán."

"Qua một thời gian nữa y sẽ dẫn binh đến Đông Trạch."

Mặc Sĩ Nghi đột nhiên thẳng thắn, đại khái là để trải đường cho lựa chọn của y sau này.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần xuất binh này sẽ giống như trong kịch bản, vì giữ mạng Đào Ninh mà đồng ý ký hiệp nghị không tấn công Đông Trạch trong mấy năm.

Mặc Sĩ Nghi thẳng thắn vì không muốn Trình Mộc Quân hiểu lầm, hiểu lầm đứa con trong bụng Đào Ninh là của y.

Hệ thống nghe choáng váng, "Rồi... ý là sao vậy?"

Trình Mộc Quân bật cười: "Thế nên tôi mới nghi là y đã thức tỉnh một phần ký ức Tiên Tôn."

"Không thể nào."

"Ngay cả Đào Ninh cũng có thể thức tỉnh ký ức thượng giới, Mặc Sĩ Nghi thân là Tiên Tôn chuyển thế sao lại không được. Chắc là bị cái gì đó k1ch thích nên thức tỉnh, cũng tương tự như kịch bản Đào Ninh rơi xuống nước."

Hệ thống gật đầu lia lịa: "Cũng đúng ha."

Hết thảy giống như hắn phỏng đoán, vài ngày sau, Mặc Sĩ Nghi nắm giữ ấn soái, dẫn quân đến Đông Trạch Quốc.

Trên mảnh đất này, đế vương đều là những người có võ đạo đứng đầu, chắc chắn sẽ không có chuyện ở trong đô thành khi chiến tranh diễn ra.

Thực lực của Mặc Sĩ Nghi không ai có thể sánh bằng. Y đích thân xuất chinh, hiển nhiên đại quân Bắc Xuyên thế như chẻ tre.

Chạy đến nơi, cuối cùng Trình Mộc Quân cũng nhìn thấy Đào Ninh phía trên tường thành.

Mọi chuyện diễn ra đúng như mô tả trong kịch bản, Đào Ninh yếu ớt bị trói trên tường thành. Một cơn gió thổi qua, vạt áo cậu bay lên, để lộ cái bụng hơi nhô.

Lúc này Trình Mộc Quân đang ngồi cạnh Mặc Sĩ Nghi trên chiến xa phía sau, nhìn thấy cảnh tượng kinh điển này, cảm giác khó thở quen thuộc lại xuất hiện.

Nhưng may mà hắn cũng nhìn thấy bả vai Mặc Sĩ Nghi thoáng cứng đờ, chắc y cũng thấy hơi khó thở.

Ừm, có đồng đội cùng nhau cố gắng đi cốt truyện, cảm giác này thật là tốt.