Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 18: C18: Thế Thân Xuyên Thư Ooc Rồi (16)




Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Câu nói của Tần Lý cứ quanh quẩn trong đầu Trình Mộc Quân suốt ba phút, ở bên nhau mãi mãi, ở bên nhau mãi mãi.

Những lời này đối với Trình Mộc Quân mà nói, có thể phiên dịch thành: "Tuyến cốt truyện hỏng rồi, tuyến cốt truyện hỏng rồi", thậm chí còn có thể dịch thành: "Làm li3m cẩu ở thế giới trừng phạt ba năm, ba năm rồi ba năm nữa."

Trình Mộc Quân cúi đầu, nhìn ngón tay mình run nhè nhẹ, ánh mắt đăm đăm.

Hắn đột nhiên hỏi một câu: "Hệ thống, nếu bây giờ tôi lấy đèn bàn đập vào đầu Tần Lý thì tỉ lệ y mất trí nhớ là bao nhiêu?"

Hệ thống: "Cậu bình tĩnh một chút, sao có thể mất trí nhớ được, cậu tưởng đây là phim truyền hình cẩu huyết à!"

Trình Mộc Quân: "Chứ không phải đây là tiểu thuyết cẩu huyết à? Dựa theo định luật cẩu huyết thì, đầu bị thương nhất định sẽ mất trí nhớ và không lưu lại di chứng nào khác."

Hệ thống không làm căng được nữa, sợ Trình Mộc Quân thật sự OOC đập đầu Tần Lý, nó vội vàng trấn an: "Cậu bình tĩnh đi, bình tĩnh, thanh tiến độ không giảm!"

Một câu làm bừng tỉnh Trình Mộc Quân đang phát bệnh.

Hắn giương mắt nhìn Tần Lý, tay nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi vuốt ve từ đường cong mi cốt sắc bén đến cái mũi thẳng tắp của Tần Lý, rồi lại đi xuống đôi môi hơi mỏng.

"Hệ thống, vậy sao lúc nãy cậu không nhắc tôi?"

Nhìn thì có vẻ Trình Mộc Quân đang trình diễn tiết mục ôn nhu, nhưng thật ra lại đang đối thoại với hệ thống.

Hệ thống bị ngữ khí của hắn doạ sợ tới mức run bần bật, "Tôi, là, thật ra, là để sau này cậu hành động cẩn thận một chút đó, mấy chuyện ngủ với Tần Lý như này tốt nhất là đừng làm......"

"À." Trình Mộc Quân cười lạnh, sau đó lại hồn nhiên không thèm để ý, "Ngủ bao nhiêu không quan trọng."

Tần Lý thấy Trình Mộc Quân im lặng mãi không lên tiếng, giơ tay nắm lấy tay hắn, "Dọn về được không?"

Trình Mộc Quân nhìn y một lát, sau đó cúi đầu hôn lên môi Tần Lý, "Được."

Lúc này bả vai căng thẳng của Tần Lý mới thả lỏng một chút, ánh mắt càng sâu, tay phải vuốt ve eo Trình Mộc Quân.

Đây là một loại ám chỉ.

Trước giờ Trình Mộc Quân đều vui vẻ tiếp nhận, sắc đẹp ở phía trước, hưởng thụ cũng không có tổn thất gì.

Tay Tần Lý dừng trên cổ áo Trình Mộc Quân, bắt đầu mở từng nút áo.


Trình Mộc Quân đảo mắt nhìn từ cái cằm sạch sẽ đến hầu kết, cuối cùng rơi xuống đôi tay.

Hắn nhìn chằm chằm cổ tay áo của Tần Lý, chau mày đẩy đối phương ra, "Màu của nút tay áo này không hợp với quần áo."

"......" Tần Lý bất đắc dĩ thở dài, "Em rời nhà đi mấy ngày, tôi lại không hiểu mấy chuyện này."

Lúc này Trình Mộc Quân mới lui ra phía sau một bước, đánh giá Tần Lý một lát, sau đó nhíu mày nói: "Đi tắm rửa, thay hết ra."

Nói xong cũng không đợi Tần Lý đáp lại, xoay người tiến vào phòng để quần áo.

Tần Lý bất đắc dĩ, nhưng cũng đã quen với Trình Mộc Quân như vậy, chỉ đành cười cười xoay người vào phòng tắm.

Trong phòng để quần áo, Trình Mộc Quân thong thả chọn quần áo, sau khi giải quyết vấn đề cốt truyện, lực chú ý của hắn lại đặt lên vẻ bề ngoài của Tần Lý.

Cuối cùng hệ thống cũng không nhịn được nữa: "Cậu bị điên rồi à? Khó khăn lắm mới dọn ra để làm cốt truyện chia tay, thế mà cậu lại dọn về như này?"

Trình Mộc Quân cầm lấy một cái áo sơ mi, lui về phía sau hai bước, híp mắt nhìn kỹ, không quan tâm: "Thiết lập."

Hệ thống khó hiểu, "Thiết lập gì?"

Trình Mộc Quân lại không trả lời ngay, "Nhìn thành quả gần đây thì có lẽ là thiết lập càng quan trọng hơn cốt truyện, có mấy lần cốt truyện mấu chốt bị lệch nhưng tiến độ lại không giảm, thậm chí còn tăng không ít. Tôi nghĩ, vì thế giới đã sụp đổ một lần nên nó khiến tôi không thể đi theo kịch bản hoàn toàn."

Hệ thống ngây thơ mờ mịt, cảm thấy Trình Mộc Quân nói rất có lý, với lại lúc nãy thanh tiến độ đúng thật là không giảm, "Cho nên cậu không bị chia tay nữa?"

Trình Mộc Quân: "Bị chia tay tất nhiên vẫn phải bị chia tay, kết cục vốn có là Tần Lý và Tống Cảnh Thần ở bên nhau, Trình Mộc Quân cầu mà không được, tiêu chuẩn cơ bản để đánh giá sự phục hồi của thế giới sẽ không thay đổi, chỉ có chút dao động dựa theo cốt truyện."

Vốn là hệ thống có chỉ số thông minh không cao, nghe thấy rất sửng sốt, "Dao động cái gì?"

"Nói đơn giản là, dù không OOC thì cốt truyện vẫn có sự thay đổi." Trình Mộc Quân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, "Không phải thiết lập của Trình Mộc Quân trong kịch bản là một tên li3m cẩu ti tiện sao? Nếu như vậy, dưới tình huống Tần Lý chủ động tới cửa cầu hòa, cậu cảm thấy cậu ta sẽ cự tuyệt à?"

Hệ thống: "Cậu li3m chỗ nào chớ......"

"Li3m không quá rõ ràng mà thôi, tôi có thể nắm chắc."

Hệ thống suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy hơi sầu lo, lo là sẽ xuất hiện thứ gì đó ngoài ý muốn, nhưng theo logic mà nói thì mấy lời của Trình Mộc Quân rất đúng.

Nó chỉ có thể lựa chọn im lặng chú ý thanh tiến độ nhiều hơn nữa.


***

Ngày hôm sau vừa lúc là cuối tuần, Tần Lý ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.

Y mở to mắt, theo bản năng sờ sờ bên cạnh một chút, thứ chạm vào được lại là một mảnh lạnh lẽo.

Trình Mộc Quân đã dậy.

Tần Lý đứng dậy, tay nhéo nhéo giữa mày, chăn rơi xuống khỏi người lộ ra bả vai có mấy vết cào. Y hồn nhiên không thèm để ý, với lấy cái quần bên cạnh rồi mặc vào, sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra.

Ánh nắng ngoài cửa sổ đã có hơi chói mắt, Tần Lý nheo nheo mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ hoa viên.

Trong hoa viên có người đang...... chuyển nhà?

Trình Mộc Quân đang ở hoa viên chỉ huy nhân viên chuyển nhà, mở tất cả những đồ dùng đã đóng gói ra để kiểm kê số lượng.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy cửa sổ phòng ở lầu ba mở ra, Tần Lý ló ra từ bên trong.

Trình Mộc Quân híp mắt thưởng thức mỹ nam dậy sớm, "Cửa kính cách âm tôi chọn tốt thật, bên này bận rộn cả buổi sáng mà cũng không đánh thức người dậy."

Hệ thống yên lặng phỉ nhổ, "Tôi cảm thấy là cậu ép khô người ta rồi mới đúng."

Trình Mộc Quân: "...... cậu đang khinh thường năng lực của công quân trong tiểu thuyết cẩu huyết sao?"

Hệ thống vốn định báo thù chuyện mình bị bắt nhìn mosaic cả đêm hôm qua nên mới châm chọc quái gở, không ngờ Trình Mộc Quân vốn không thèm để ý, thậm chí còn đá trở lại.

Trình Mộc Quân chỉ đang nói sự thật mà thôi, hắn xin nghỉ mấy ngày nay, công việc mà Tần Lý phải gánh gần như là gấp đôi lúc trước. Nhưng dưới cường độ công việc như vậy mà tối hôm qua còn lăn đến ba lần, đây là thể lực rất phi thường.

Hắn gật đầu với Tần Lý, tiếp đó bình tĩnh phân phó nhân viên đóng gói đồ dùng. Mặc dù là đồ của "tình địch" nhưng hắn vẫn rất có phong độ, cẩn thận không để hư hao.

Vài phút sau, Trình Mộc Quân nghe được tiếng nói như ý nguyện.

"Mộc Quân, em đang làm gì?"

Hắn xoay người, nhẹ nhàng giải thích: "Không phải Tống tiên sinh nói mình không dùng quen đồ bên ngoài sao? Nếu người đã dọn đến nhà giám đốc Du rồi thì tất nhiên cũng nên đưa đồ dùng qua."

Nói có sách mách có chứng, giọng điệu quái gở, cậy sủng mà kiêu.

Đây là phương châm mười hai chữ* mà Trình Mộc Quân tự định ra cho bản thân, nhân vật thay đổi phù hợp logic thì mới làm Tần Lý nhận ra chân ái của mình.

(*) Cải biến từ "Phương châm 16 chữ vàng", câu trên có 12 chữ (raw) nên thành Phương châm 12 chữ :)

Ý nghĩa của những đồ dùng này đối với Tần Lý mà nói không hề đơn giản. Y là người hoài cổ, cha mẹ lại qua đời sớm, tự nhiên càng thêm để ý những vật của quá khứ này.

Nói đơm giản thì, Trình Mộc Quân đang khiêu khích điểm mấu chốt của y.

Quả nhiên, Tần Lý yên lặng nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó đi đến phía trước nhìn nhân viên chuyển nhà đang đóng gói đồ dùng, trong ánh mắt có chút hoài niệm.

Trình Mộc Quân chờ y làm khó dễ, chờ bị đuổi ra, chờ bị chia tay.

Nhưng chờ chờ, lại chỉ chờ được một câu.

"Phiền cẩn thận một chút, cảm ơn."

"???"

Đầu Trình Mộc Quân đầy dấu chấm hỏi, thậm chí hoài nghi Tần Lý bị đoạt xác rồi, cái này không phù hợp với thiết lập. Hắn đau đầu thật sự, cảm thấy cốt truyện bị chia tay này có hơi vô vọng.

Nhưng vào lúc này, hai đồng đội của hắn đến.

Du Thiếu Ninh ngừng xe ở bên ngoài hoa viên.

Tống Cảnh Thần đi xuống từ ghế phụ, thấy trong hoa viên đang náo nhiệt, nôn nóng đi tới.

Trình Mộc Quân mừng thầm trong lòng, nghĩ thầm hai vị thần trợ công này tới thật đúng lúc.

Người đến, đương nhiên không phải vô duyên vô cớ.

Trình Mộc Quân đã bắt đầu thu dọn đồ đạc từ sáng sớm, nhóm đồ vật thể tích khá nhỏ đã được đưa đi đến nhà họ.

Du Thiếu Ninh nhắn wechat hỏi Trình Mộc Quân đây là có chuyện gì, hắn nói thẳng là vì kích thích Tần Lý.

Trình Mộc Quân không ngờ câu nói vốn ý trấn an đối phương đừng tung ảnh chụp lại bị Du Thiếu Ninh tưởng tượng ra một vở tuồng ngược luyến.

Tống Cảnh Thần xuống xe đi thẳng đến chỗ Tần Lý, Du Thiếu Ninh thì đi đến bên người Trình Mộc Quân.

Hắn thấp giọng hỏi: "Cậu ổn không?"

Lúc này Trình Mộc Quân đã hiểu sơ sơ mạch não của đối phương, thấp giọng nói: "Không sao."

Tần Lý xoay người nhíu mày nhìn Du Thiếu Ninh: "Cậu đến làm gì?"


Du Thiếu Ninh bị chất vấn, tự nhiên thấy hơi chột dạ, "Cậu, cậu tự nhiên đưa đồ đến chất đầy nhà tôi, nhà tôi làm gì có chỗ chứa? Dù cậu với Cảnh Thần giận dỗi nhau thì cũng không thể coi nhà tôi là kho hàng chứ!"

"......" Lời chưa nói của Tống Cảnh Thần bị nghẹn trong cổ họng, sắc mặt có hơi xấu hổ.

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, hèn gì đứa ngốc Du Thiếu Ninh này chỉ có thể làm công thâm tình trong nguyên kịch bản, à không, pháo hôi công ngu ngốc."

Hệ thống: "Tôi cảm thấy hắn ngu như vậy cũng là bị cậu hại."

Trình Mộc Quân không hề hổ thẹn, "Hắn lấy ảnh chụp uy hiếp tôi, tôi lừa hắn, có qua có lại, rất công bằng."

Dường như Tần Lý bị Du Thiếu Ninh chọc giận rồi, tiến lên một bước kéo Trình Mộc Quân đến bên người, còn thuận thế ôm eo hắn.

"Tôi với Mộc Quân chuẩn bị bắt đầu lại, Cảnh Thần ở chỗ tôi có hơi bất tiện, để cậu ấy dọn đến chỗ cậu đi. Tôi còn nhớ lúc trước khi Cảnh Thần nói trở về cậu cũng từng mời cậu ấy đến nhà mình ở mà? Bây giờ không phải là được như ý nguyện rồi sao?"

Lúc Trình Mộc Quân bị kéo qua còn chưa phản ứng kịp, giờ nghe Tần Lý nói nguyên một tràng mới khiếp sợ nhìn qua.

Đây vẫn là trai kỹ thuật* Tần Lý không EQ không nói lời âu yếm sao? Nhìn cái bản lĩnh châm chọc này... Không đúng, hình như vai chính của trận chiến này hơi là lạ.

(*) 理工男: nói những chàng trai khô khan, như khúc gỗ

Trình Mộc Quân cứng đờ nhìn về phía Tống Cảnh Thần bị bỏ quên đang xấu hổ đứng ở bên cạnh, lại nhìn về phía Du Thiếu Ninh nóng nảy như đang chọi gà.

Du Thiếu Ninh: "Tần Lý cậu đừng quá đáng! Lúc trước Cảnh Thần ở nhà cậu cậu cũng không phản đối, giờ đổi ý lại còn đưa hết đồ dùng đến đây là có ý gì."

Tần Lý không giải thích đồ dùng là do Trình Mộc Quân kêu người đưa, mà tay lại dùng dùng sức giữ chặt Trình Mộc Quân đang muốn rời xa chiến khu lại.

"Những đồ dùng đó vốn dĩ là của Cảnh Thần, nếu cậu ấy đến nhà cậu ở thì tất nhiên là vật quy nguyên chủ."

Có tới có lui, giống như học sinh tiểu học cãi nhau, làm hoa viên sáng sớm trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Mà Tống Cảnh Thần ở một bên đã hoàn toàn trở nên vô hình, đứng ngay lối vào không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể chạy đến trông coi mấy nhân viên chuyển nhà bên kia, tránh họ làm hỏng cây dương cầm yêu thích của mình.

Trình Mộc Quân đã từ bỏ chống cự, trước mắt tối sầm, yếu ớt hỏi một câu.

"Hệ thống, thanh tiến độ......"

Sau khi tiễn đồ dùng của Tống Cảnh Thần, không chỉ không kích thích đến Tần Lý, ngược lại làm thanh tiến độ trừ 1%.

Điểm trừ tiến độ cực kỳ bé nhỏ, nhưng Trình Mộc Quân vẫn cảm thấy nên cẩn thận hơn, tạm thời không dám thêm diễn lung tung nữa, lẳng lặng chờ đợi cốt truyện tiếp theo tới.

Tuy rằng đoạn cốt truyện bị chia tay đã lệch đến chân trời, nhưng cũng sắp nghênh đón một bước ngoặt mấu chốt.

Đây là đoạn cốt truyện quan trọng, đó là cảnh luôn xuất hiện trong đông đảo tiểu thuyết cẩu huyết: tai nạn xe chọn một trong hai. Trình Mộc Quân tin rằng, Tần Lý ở giữa ranh giới sinh tử chắc chắn có thể nhận ra tình cảm của mình.

Thế thân mê hoặc chỉ là tạm thời, bạch nguyệt quang mới là đường về.