Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 147: C147: Thầy Giáo Bạch Nguyệt Quang Ooc Rồi (17+18)




Editor: Diệp Hạ
1

Chương 148: Thầy giáo bạch nguyệt quang OOC rồi (17)
1

Lúc này tinh hạm đã đến vùng an toàn, lẳng lặng lơ lửng trong biển sao.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, rõ ràng nhất chỉ có tiếng tim đập và tiếng nỉ non của Cừu Tông.

Trình Mộc Quân vốn muốn đẩy y ra, rồi lại ngập ngừng.

Trước đến nay hắn vẫn biết, đa cảm là chuyện cực kỳ đáng sợ, mềm lòng sẽ làm người ta bỏ lỡ một cơ hội khó khăn mới có được.

Giống như hiện tại.

Hắn nhất thời mềm lòng, làm bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.

Hắn không đẩy Cừu Tông ra, chỉ một thoáng do dự đã mà cổ tay bị siết lại, giống như bị thứ gì trói buộc.

Môi vẫn chạm môi, dây dưa không thôi, chỉ là đã từ mưa rền gió dữ biến thành nhẹ nhàng.

Dịu dàng như mưa bụi tinh mịn của mùa xuân tháng ba, hơi ngứa.

Trình Mộc Quân cảm thấy người bên trên đang dần bình tĩnh, hắn khẽ ngọ nguậy, lại phát hiện tay mình bị cột rất chắc.

Hắn nhíu mày, nghiêng mặt sang bên cạnh, né tránh nụ hôn rơi xuống lần nữa: "Cậu bình tĩnh một chút."

Cừu Tông ngừng lại, chống người lên ngẩn ngơ nhìn Trình Mộc Quân. Y nâng tay nhẹ nhàng ma sát khoé miệng Trình Mộc Quân.

Y không nói chuyện.

Trình Mộc Quân cũng không biết tình huống của người trước mặt như thế nào.

Cảnh tượng vừa rồi thật sự rất giống nhiều năm trước, hắn không dám xác định nó có k1ch thích Cừu Tông hay không.

Nếu k1ch thích đối phương, phát bệnh là chuyện bình thường.

Trình Mộc Quân thấy y không nói gì, đưa tay bị đè trên đỉnh đầu xuống trước mặt, nhìn thấy thứ quấn cổ tay mình là thắt lưng màu đen.

Thắt lưng buộc rất chặt, hắn căn bản không thể thoát ra.

Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện, Cừu Tông đã bất tri bất giác c ởi thắt lưng quần của mình để trói tay hắn.
2

"Cậu làm gì vậy? Tháo ra."

Cừu Tông duỗi tay đến, nhẹ nhàng vuốt v e cổ tay Trình Mộc Quân, vừa nãy hắn giãy giụa đã để lại vài vết đỏ trên làn da trắng nõn.

Y cúi đầu, hôn lên vệt đỏ một cái. Sau đó lại kéo tay Trình Mộc Quân l3n đỉnh đầu một lần nữa, đè chặt xuống sô pha.

Rõ ràng Cừu Tông đang làm chuyện quá đáng, nhưng nét mặt lại chứa đầy sợ hãi và bất an: "Thầy ơi, xin lỗi, em sợ anh đánh thuốc mê em."
1

Sợ thì đừng có làm mấy chuyện này!

Trình Mộc Quân âm thầm trợn mắt, thật ra hắn không tức giận, so đo với người bệnh làm gì.

Cừu Tông trước mặt rõ ràng không quá bình thường.

Hắn nhíu mày, muốn đánh thức Cừu Tông: "Tôi không phải thầy của cậu, người kia..."

Còn chưa nói hết câu, môi Trình Mộc Quân đã bị chặn lại. Cho đến khi đôi môi đau nhức, hắn mới được buông ra lần nữa.

Cừu Tông nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Thầy à, anh nghĩ là em điên rồi sao? Suốt mấy chục năm qua, em chưa bao giờ tỉnh táo."

"Em biết anh là ai, anh không lừa được em, cho dù tất cả mọi thứ, kể cả ký ức của em đều đang lừa em."

Trình Mộc Quân: "......" Hắn không biết nên nói gì.

Mọi thứ hắn có thể làm hắn đều đã làm hết rồi, thế nhưng vẫn không lừa được Cừu Tông. Đối phương vẫn kiên quyết đuổi theo, hắn không biết mình còn có thể làm được gì nữa.

Trình Mộc Quân nhìn Cừu Tông cúi người, nâng tay cởi sơ mi của mình.

"Cậu..."

Cừu Tông lấy tay che kín miệng Trình Mộc Quân, rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng thả những nụ hôn nhỏ vụn lên cổ hắn. Động tác y rất chậm, thái độ lại rất kiên quyết.

"Thầy ơi, xin lỗi... Em không dừng được."

Trình Mộc Quân lại mềm lòng, hắn không thể nghe giọng nói yếu đuối như thế này của Cừu Tông, nhưng khi nghiêng mặt đi để đối phương muốn làm gì thì làm, hắn lại nhìn thấy thứ gì đó.
2

Hắn giãy giụa muốn mở miệng, Cừu Tông lại không buông tay.

Trình Mộc Quân không nói hai lời cắn vào tay Cừu Tông, bàn tay kia mới buông lỏng.

Cừu Tông cụp mắt nhìn, ánh mắt có chút bi thương: "Vẫn... không được sao?" Dù làm nét mặt bi thương như vậy, thế nhưng y vẫn không có ý định dừng lại.

"Bùi Nhất Hàng còn đang ngất ở bên kia!"

Trình Mộc Quân nâng đầu gối chặn động tác áp xuống của Cừu Tông, dù cho Cừu Tông có nổi điên như thế nào, hắn có mềm lòng như thế nào đi nữa thì cũng không thể chấp nhận được chuyện làm trò trước mặt người khác.

Cừu Tông nhíu mày, giống như giờ mới nhận ra.

Y đứng dậy, đi qua.

Trình Mộc Quân phản ứng rất nhanh, dáng vẻ đằng đằng sát khí này hình như có chút không đúng.


"Từ từ, đừng có giết y! Giữ lại vẫn còn hữu dụng! Đối phó Nghê Chân còn phải dùng tới y!"

Cừu Tông ngừng lại, sau đó xách Bùi Nhất Hàng lên nhét vào khoang thoát hiểm.

Trình Mộc Quân: "..."

Quên đi, bị chuyện này ngắt ngang, chắc là Cừu Tông có thể bình tĩnh lại.

Nhưng mà, Cừu Tông lúc này và Cừu Tông trong ấn tượng của Trình Mộc Quân hoàn toàn khác nhau như trời với đất. Có lẽ chính như y nói, y đang rất bình tĩnh, biết tiếp theo nên làm cái gì.

Hơn nữa sẽ không dao động.

Điều duy nhất có thể khiến y dao động, chỉ có sự từ chối của Trình Mộc Quân.

Nhưng sự mềm lòng của Trình Mộc Quân đã bị Cừu Tông nhạy bén bắt giữ. Y có trực giác chiến đấu đáng sợ, ở chiến trường, một khi đã bắt được nhược điểm của kẻ địch thì phải nắm thật chặt, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.

Trình Mộc Quân không phải kẻ địch của y, nhưng hắn vẫn bị đánh bại.

Làn da dán lên sô pha lành lạnh, quần áo cọ xát dây dưa.

Trong bóng tối, Trình Mộc Quân bị bóp eo trở mình, thắt lưng trên tay vẫn không tháo xuống, chỉ là không còn bị áp trên đầu.

Hắn chống khuỷu tay lên chỗ tựa lưng sô pha, mắt đối diện với vách khoang.

Trắng xoá.

"Ưm —— nhẹ thôi."

Trình Mộc Quân nhíu mày, theo bản năng giãy giụa, tay lại không cẩn thận chạm phải một cái nút trên tường.

Mặt tường đối diện dần dần biến thành trong suốt.

Đây là thiết kế thường dùng trên tinh hạm, vách khoang có thể trở nên trong suốt như thủy tinh, như thể đang lơ lửng giữa biển sao.

Tầm mắt Trình Mộc Quân có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vành đai thiên thạch ở nơi xa.

Trong vành đai thiên thạch đang có một cơn mưa sao băng.

Lỗ sâu đột nhiên xuất hiện đảo loạn hướng đi của vành đai thiên thạch, thiên thạch loại nhỏ va chạm vào nhau, phát ra ánh sáng trắng rực rỡ.

Có vài thiên thạch như muốn thoát khỏi lỗ sâu, chúng bùng cháy và vẽ ra những vệt trắng trên màn trời xanh.

Như thiên nga hấp hối vươn cổ lên cao, tạo thành đường cong hoàn mỹ. Nhưng dù có giãy giụa như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn bị kéo vào trong lỗ sâu.

Có lẽ là rơi xuống vực sâu không đáy, hoặc là đáp xuống những đám mây.

Cuối cùng, như siêu tân tinh, chúng phát nổ thành ánh sáng trắng chói lóa.
5

Một bàn tay duỗi đến, ấn nút, biển sao trước mặt biến mất.

"Đừng nhìn chỗ khác được không, ngay lúc này, chỉ nhìn em, được không...."

Cừu Tông khàn giọng nói bên tai Trình Mộc Quân, rõ ràng là động tác mạnh mẽ, nhưng giọng nói vẫn mềm nhẹ và hèn mọn.
1

Trình Mộc Quân chớp mắt, muốn quay đầu, lại bị giữ chặt cằm.

Không cho hắn quay đầu.

Rõ ràng đã kết thúc, tại sao còn không muốn để hắn nhìn? Trình Mộc Quân bắt đầu vận hành tư duy đang chết máy.

Là chột dạ? Hay là cái gì?

Nhưng mà, giây tiếp theo, Cừu Tông dùng hành động trả lời hắn.

"Shh ——" Sau cổ Trình Mộc Quân đau đớn, Cừu Tông cắn xuống tuyến thể. Nơi đó bình thường hắn còn sợ ngứa, lúc này lại càng thêm mẫn cảm, mặc dù Cừu Tông không có pheromone cũng làm hắn nhăn mi lại.

Cũng may Cừu Tông lúc này đã khôi phục lý trí, chỉ để lại dấu răng rồi nhả nha.

Tay Trình Mộc Quân buông lỏng, thắt lưng được cởi bỏ.

Áo sơ mi vẫn còn nằm trên người hắn, nhưng nút áo lại không còn một cái nào.

Có mấy chuyện có lẽ không cần nói, không cần giải thích.
1

Trình Mộc Quân từ từ điều chỉnh hơi thở, sau đó mới hỏi: "Sao cậu phát hiện? Rõ ràng tôi không hề để lại chứng cứ gì."

Hắn không nhúc nhích, Cừu Tông ôm hắn lên, đặt trên đùi mình.

Trình Mộc Quân thấy hơi không được tự nhiên, muốn giãy giụa, rồi lại cảm nhận được nguy hiểm, lông tơ hắn dựng đứng, ngừng lại ngay lập tức.

Cơ thể Omega chính là phiền phức như vậy, trong lúc này, trừ cảm giác mỏi lưng ra thì hắn không có bất luận năng lực phản kháng nào.

Cừu Tông nói chuyện, giọng vẫn khàn khàn.

"Ừm, anh không để lại gì hết, xử lý rất sạch sẽ." Cừu Tông một tay ôm eo Trình Mộc Quân, một cái tay khác tỉ mỉ chải vuốt mái tóc mướt mồ hôi của hắn.

Khi ngón tay chạm phải vành tai Trình Mộc Quân, người trong lồ ng ngực rụt lại, như là hơi bất mãn.

"Nói chuyện đàng hoàng, đừng có táy máy tay chân."

Cừu Tông yên lặng ghi nhớ, ý thức được vành tai là nơi mẫn c ảm.
2


Y tiếp tục nói: "Giống như năm đó, anh bỗng nhiên nhận tội danh đó cũng làm rất hoàn hảo, em tìm đọc tất cả thông tin cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào."

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Vậy năm đó cậu đuổi theo sau mông tôi lâu như vậy là vì muốn đem tôi về đền tội?"

Không ngờ Cừu Tông lại lắc đầu: "Không, em chỉ là muốn nghe anh thẳng thắn, nếu anh thẳng thắn, dù anh có muốn làm như thế nào đi chăng nữa em đều sẽ giúp anh, cho dù anh muốn em ở lại Thủ Đô Tinh chủ trì đại cục, mà anh lại biến mất trong cuộc sống của em một lần nữa, em cũng không ngại."

Trình Mộc Quân không hiểu y cho lắm, rõ ràng trong lòng đã đoán được kế hoạch của hắn, thế mà vẫn cố chấp muốn nghe hắn nói.

Cừu Tông như nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Thầy à, em yêu anh rất nhiều năm rồi, đã bắt đầu từ khi ở hành tinh rác rưởi."

Trình Mộc Quân thật sự không nghĩ tới, hắn vốn tưởng rằng vì cái chết của mình nên tình cảm của Cừu Tông mới có biến hóa.

"Vậy sao cậu chưa bao giờ nói, lúc ấy còn... không dị nghị gì với việc tôi kết hôn với Bùi Nhất Hàng?"

Đâu chỉ là không dị nghị, phải nói là vô cùng tán thành.

"Em không nói, là bởi vì em hiểu anh. Trong lòng anh chỉ có kế hoạch đó, tình yêu đối với anh chỉ là trở ngại." Cừu Tông mỉm cười: "Sao em có thể để bản thân trở thành trở ngại của anh chứ?"

"Em có thể chịu đựng sự chia lìa, chịu đựng nhìn anh cưới Bùi Nhất Hàng, chịu đựng d*c vọng, bởi vì em biết, em ở trong lòng anh khác biệt, là bạn đồng hành duy nhất của anh."

"Chỉ cần có sự khác biệt đó, em có thể chịu đựng hết thảy, an tĩnh canh giữ ở vị trí bạn đồng hành, không lấn tới nửa bước."

Trình Mộc Quân hiểu rồi, Cừu Tông quả nhiên là người theo chủ nghĩa lý tưởng. Tình yêu của y rất đặc biệt cũng rất đơn giản.

Y không cần bên nhau, không cần sở hữu, chỉ cần một chút đặc biệt.

Lúc trước Trình Mộc Quân quyết tuyệt đường ai nấy đi mà không nói cho y câu nào, vậy nên mới làm y bị k1ch thích.

Tất cả đều không liên quan đến tử vong, quyết liệt.

Cừu Tông muốn thẳng thắn, vậy Trình Mộc Quân sẽ thẳng thắn cho y.

Bắt đầu từ khi một mình gánh vác tất cả tội danh, Trình Mộc Quân chậm rãi kể ra hết thảy.

Kể cả chuyện tỉnh lại ở hành tinh rác rưởi, rồi đến lần bỏ đi này: "Lần này tôi đi là vì phát hiện bí mật của Liên minh AO, Nghê Chân vẫn đang tiến hóa, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ uy hiếp đến Nước Cộng hoà Nhân dân một lần nữa, tôi phải giết cậu ta."

"Em biết."

"Tôi không nói cho cậu, là bởi vì gen của tôi xảy ra vấn đề, có lẽ không sống được bao lâu nữa."

Bàn tay bên hông bỗng nhiên siết chặt, rồi thả lỏng rất nhanh.

Trình Mộc Quân tiếp tục nói: "Gen có vấn đề, tế bào cũng xảy ra vấn đề, tuổi tác sẽ từ từ lùi lại, càng ngày càng nhỏ."

"Không sao, còn 58 năm, bây giờ em cũng hơn một trăm tuổi, sống thêm 58 năm nữa là đủ rồi."

"......"

Cừu Tông dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ để nói ra quyết định tuẫn tình.

Trình Mộc Quân còn chưa kịp nói gì đã nghe đối phương tiếp tục.

"Xử lý Nghê Chân, nơi có tình hình chính trị không ổn định như Liên minh AO cũng chỉ là một lâu đài trên không, đẩy cái là ngã. Nước Cộng hoà mấy năm nay vẫn giữ liên lạc với cao tầng Quân Phản Động, đợi đến khi Liên minh AO đại loạn, Quân Phản Động sẽ có thể trở về."

Trình Mộc Quân muốn nói gì đó, nhưng vấn đề quá nhiều, tương lai cũng khó có thể đoán trước.

Cừu Tông lại thấp giọng nói: "Anh đã dẫn Nước Cộng hoà Nhân dân lên quỹ đạo đúng đắn, có một số việc buông tay sẽ tốt hơn."

Trình Mộc Quân hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới không gian sao trời.

Hắn ở không gian sao trời không biết bao nhiêu năm, dường như cũng như lúc này, dốc hết sức lực vì mỗi một ngôi sao mới sinh ra.

Sau đó, sau đó tại sao hắn lại bỏ đi?

Vì tìm được người kế nhiệm?

Hay là...

Có người cũng khuyên hắn như vậy.

Trình Mộc Quân bỗng cảm thấy lồ ng ngực trống rỗng của mình dường như vẫn còn lưu lại dấu vết.

Nhưng Cừu Tông không để hắn tiếp tục suy nghĩ nữa.

Trình Mộc Quân cảm thấy vành tai hơi nong nóng, hơi thở nóng rực phất qua, ẩm ướt.

Giọng nói của Cừu Tông xuyên qua vành tai, dừng tại đáy lòng.

"Thật ra có một chuyện em vẫn luôn cảm thấy rất hối hận. Cái gì mà Plato, cái gì nà chỉ cần tinh thần kiên định là có thể chịu đựng hết thảy, đó đều là chuyện ngu ngốc nhất, chỉ tự lừa mình dối người."

Cừu Tông nắm eo Trình Mộc Quân, xoay người hắn lại, hôn lên.

Lúc này đây, họ đã được kết nối, tâm ý tương thông.

_______

Chương 149: Thầy giáo bạch nguyệt quang OOC rồi (18)

Hoang đường qua đi là say ngủ.

Trình Mộc Quân thậm chí không biết mình ngủ từ khi nào, có lẽ nên dùng từ ngất xỉu mới đúng.

Khi tỉnh lại, bên ngoài vẫn có thể xem được biển sao.


Trình Mộc Quân hoảng hốt một lát, sau đó mới phản ứng lại, hình như hắn đang ở trên một tinh hạm khác. Hẳn là tinh hạm của Cừu Tông, tinh hạm này là tinh hạm cỡ trung, vì vậy mới có khu vực sinh hoạt riêng như thế này.

Hắn trở mình, đối mắt với Cừu Tông, ánh mắt ấy chuyên chú vô cùng, tựa như có thể nhìn như vậy đến vĩnh hằng.

"..."

"Tuy rằng anh thông cảm cho vấn đề tâm lý của em, nhưng khi tỉnh lại thấy có người ngồi bên cạnh nhìn anh vẫn rất sợ."

Đúng là hơi ghê.

Giường trên tinh hạm nhỏ và trung đều là loại giường con nhộng, dựa vào vách tường, giường không rộng, ước chừng khoảng 1,2 mét.

Đương nhiên, tuy hai người trưởng thành nằm có hơi chật, nhưng cũng miễn cưỡng gọi là vừa.

Cừu Tông quần áo chỉnh tề ngồi bên cạnh, thoạt nhìn như chưa từng ngủ, giống như ác long đang giữ của vậy.

Y khẽ cười, cảm giác rợn người biến mất: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Vẫn ổn." Trình Mộc Quân đứng dậy, nhíu mày.

Cơ thể đã được tắm sạch sẽ, chỉ là cấu tạo của Omega tương đối đặc thù, hắn đang định nói gì đó, lại nghe Cừu Tông nói: "Em cho anh uống thuốc rồi, sẽ không sao đâu."

Trình Mộc Quân hiểu ý của y.

Gen hắn có vấn đề, tuyệt đối không thể truyền lại cho đời sau.

Hắn nhướng mày: "Trước kia em cũng là Alpha, anh nhớ hình như Alpha rất chấp niệm với việc sinh nở."

Cừu Tông nâng tay vuốt tóc Trình Mộc Quân: "Những cái đó không quan trọng, huống chi chỉ là một đứa nhóc mà thôi, vài chục năm sau em vẫn có thể chăm sóc anh...."

"Được rồi, nói chính sự." Trình Mộc Quân đứng dậy, nhận quần áo mặc vào: "Bùi Nhất Hàng vẫn ở khoang thoát hiểm?"

Nếu Cừu Tông tới thì không có khả năng rời đi rồi.

Trình Mộc Quân phải điều chỉnh kế hoạch với biên độ lớn, mà mấu chốt hoàn thành kế hoạch chính là Bùi Nhất Hàng.

"Đưa Bùi Nhất Hàng đến phòng thí nghiệm đi."

Đúng vậy.

Khi Trình Mộc Quân biết Cừu Tông quyết tâm đuổi đến, hắn có thể chắc chắn y có mang theo phòng thí nghiệm đến.

Mặc dù là hành động vì tư tâm, nhưng Cừu Tông cũng không phải người không màng hậu quả, tất nhiên sẽ có chuẩn bị.

Đây là ăn ý giữa hai người họ.

Cừu Tông hiểu Trình Mộc Quân, cũng biết hắn cần gì, ví dụ như phòng thí nghiệm kia.

Trước đây, dựa vào pheromone Bùi Nhất Hàng lưu lại trong người, Trình Mộc Quân có thể phân tích ra sự thay đổi của Liên minh AO bây giờ.

Lúc này có Bùi Nhất Hàng và bản thân làm vật thí nghiệm, hắn có thêm lợi thế nghiên cứu ra sự thay đổi của pheromone Nghê Chân.

Quả nhiên, pheromone lấy trực tiếp từ cơ thể Bùi Nhất Hàng ẩn chứa những đoạn gen không thuộc về hắn nhiều hơn.

Nhìn bản đồ gen có thể phân tích ra, những đoạn gen nhỏ này thuộc về Nghê Chân.

Gen này có thể bảo đảm Bùi Nhất Hàng mặc dù không yêu Nghê Chân nhưng cũng tuyệt đối không nảy sinh ý định phản bội cậu ta.

Cho nên, mặc dù Bùi Nhất Hàng mất tích thời gian dài như vậy, nhưng Nghê Chân cũng không có ý định nghĩ cách cứu viện hay tìm kiếm hắn.

Trình Mộc Quân nhìn dữ liệu trên quầng sáng, rồi lại nhìn Cừu Tông: "Những dữ liệu này em thấy thế nào?"

Cừu Tông tinh thông chiến lược, dù là chỉ huy hay tự mình ra trận chiến đấu đều là cường giả đứng đầu, nhưng đối với sinh vật học và dược học thì gần như là dốt đặc cán mai.

Lúc trước trà trộn vào Học viện Trung ương, y chọn học môn Dược học và Tâm lý học của Trình Mộc Quân, thế nhưng chưa một lần đạt chuẩn.

Nghe thấy Trình Mộc Quân hỏi, Cừu Tông theo bản năng đứng lên, một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ khi đối mặt với giáo viên.

"Cái, cái dữ liệu này nghĩa là, Bùi Nhất Hàng là tra nam."
2

Trình Mộc Quân: "..."

Hắn không hề lường trước được câu trả lời này, Trình Mộc Quân vốn chỉ muốn hỏi Cừu Tông có phát hiện dấu hiệu nào của gen xâm lấn này trong Quân Phản Động hay không thôi.

Nhưng cũng coi như là trả lời đi.

Không có.

Xem ra tình huống tốt hơn tưởng tượng của hắn nhiều, sự tiến hóa của Nghê Chân vẫn đang ở giai đoạn sơ cấp.

Có lẽ là thấy Trình Mộc Quân suy tư, Cừu Tông tiếp tục nói.

"Phần gen này thuộc về Nghê Chân, nếu hai người họ không có hành vi đánh dấu tạm thời thì tuyệt đối không thể đạt tới trình độ này."

Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, hắn vẫn luôn cho rằng gen trên người Bùi Nhất Hàng là bởi vì dùng thuốc phân hóa lại được chế từ pheromone của Nghê Chân.

Lời Cừu Tông nói đã cung cấp thông tin mới cho hắn. Thông qua hành vi đánh dấu tạm thời để trao đổi pheromone, cường hóa khả năng áp chế của gen.

Nếu nói như vậy, có lẽ có thể lấy một đoạn gen của Nghê Chân ra để cải tạo, rồi dựa vào nó khống chế Bùi Nhất Hàng.

Nghê Chân tin tưởng vào sự áp chế của pheromone như vậy, hắn có thể thử một phen.

Trình Mộc Quân nhớ đến lúc còn ở Thủ Đô Tinh, Nghê Chân đã mấy lần ném cành ôliu cho Cừu Tông. Thái độ của cậu ta với Cừu Tông rất mờ ám, giống như là không cam lòng khi Alpha độ xứng đôi 100% lại không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào với mình.

Nếu nói vậy....

Trình Mộc Quân giương mắt nhìn Cừu Tông, "Em có đồng ý tạm thời trở thành Alpha một lần nữa không?"

Cừu Tông đi tới, cúi đầu cọ gáy hắn: "Tuy em rất ghét việc Alpha bị pheromone Omega dụ dỗ biến thành dã thú...."

Trong lúc nói chuyện, hơi thở của y phả vào gáy Trình Mộc Quân, làm hắn nổi hết da gà.

Trình Mộc Quân nhíu mày đẩy Cừu Tông ra: "Nói chuyện đàng hoàng."

Cừu Tông thuận thế lui lại một bước: "Nếu có thể đánh dấu anh, em không ngại trở thành Alpha thú tính chiếm thượng phong một lần nữa."

Trình Mộc Quân cười khẩy: "Cừu Tông, cánh em cứng cáp rồi ha, đang trả giá với anh à?"

Cừu Tông: "Không phải, chỉ là qua chuyện ngày hôm qua em phát hiện, nếu không muốn bị anh vứt bỏ, đôi khi cần phải... mặt dày một tí."

Trình Mộc Quân bị thái độ của y chọc cười, thầm nghĩ: "Hệ thống, tôi thấy Cừu Tông cũng OOC rồi, hồi trước y không có thế này."


Hệ thống: "Hả? Tôi cảm thấy là do y đã phát hiện chơi xấu mới có thịt ăn rồi."
2

"......"

Trình Mộc Quân không để ý hệ thống nữa, mà chỉ Bùi Nhất Hàng ở bên cạnh.

"Được, em ở đây canh y, anh muốn vào phòng thuốc mấy ngày."

Dựa theo liều lượng thuốc mê Trình Mộc Quân dùng, Bùi Nhất Hàng sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, Cừu Tông chỉ cần tiêm dịch dinh dưỡng cho hắn đúng giờ, bảo đảm hắn không chết là được.

Nửa tháng sau, Trình Mộc Quân cầm thuốc đi ra.

Nét mặt hắn có chút mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại rất sáng, dáng vẻ hưng phấn như mới làm được thứ gì đó rất tốt.

Cừu Tông đứng dậy, tiến đến đón.

"Sao rồi thầy?"

Trình Mộc Quân nói: "Hiệu quả thí nghiệm không tồi, nhưng anh không chắc về tác dụng phụ cho lắm, dù sao cũng chưa có thử nghiệm lâm sàng lần nào."

Kế tiếp là sở trường thôi miên của Trình Mộc Quân, thật ra tinh thần lực của hắn rất mạnh, còn mạnh hơn mấy người Bùi Nhất Hàng.

Chỉ là Omega căn bản không cần kiểm tra tinh thần lực, vì thế chưa có ai phát hiện ra điều này.

Tinh thần lực cường đại ngoài việc có thể điều khiển tinh hạm theo ý muốn ra, chỗ tốt hơn đó là thôi miên.

Dưới sự trợ giúp của thuốc, Trình Mộc Quân có thể nhét một đoạn ký ức nhét vào đầu Bùi Nhất Hàng một cách hoàn hảo.

Hắn cầm ống tiêm bên cạnh, tiêm vào sau cổ Bùi Nhất Hàng.

Thuốc được chế từ pheromone của Bùi Nhất Hàng, chỉ là những đoạn gen của Nghê Chân đã bị gen của Trình Mộc Quân thay thế, Trình Mộc Quân dựa theo phương thức tương đồng sắp xếp, tái tạo một liều thuốc phân hóa tuyến thể.

Đợi Bùi Nhất Hàng tỉnh lại, y sẽ không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ là từ đáy lòng sẽ tin tưởng Trình Mộc Quân hết thảy, tuyệt đối không hoài nghi.
1

Trình Mộc Quân làm xong, cẩn thận rửa sạch tay, lúc này mới xoay người nhìn Cừu Tông: "Được rồi, kế tiếp đến lượt em, dùng thuốc chế từ pheromone của anh là có thể giúp em phân hoá lại lần nữa."

Nói xong, hắn lấy ra một liều thuốc khác, bơm vào ống tiêm, đi qua.

Không nghĩ tới Cừu Tông lại lui về phía sau một bước, nói: "Em cảm thấy vẫn còn một cách giúp em phân hóa tốt hơn."

Trình Mộc Quân sửng sốt: "Cái gì? Trừ tiêm thuốc ra thì không còn cách nào nhanh hơn đâu."

Cừu Tông bước lên phía trước, cầm thuốc trong tay Trình Mộc Quân đặt sang bên cạnh: "Em nhớ anh phân hoá lại là bởi vì Bùi Nhất Hàng cố tình phóng pheromone hướng dẫn."

"Nếu như vậy, pheromone của anh cũng có thể trực tiếp hướng dẫn em phân hoá lại lần nữa."

Trình Mộc Quân: "......" Hoá ra là đợi hắn ở chỗ này.

Hắn vô tình chỉ ra điểm mù trong đó: "Pheromone của Bùi Nhất Hàng có thể dễ dàng  hướng dẫn anh phân hoá là vì cả hai đã từng có hành vi đánh dấu tạm thời, hơn nữa độ xứng đôi cao đến 90%."

Cừu Tông nhíu mày.

Trình Mộc Quân lạnh lùng nói ra sự thật: "Hình như độ xứng đôi của anh và em chỉ có 50%, thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn, khả năng trực tiếp hướng dẫn em phân hoá không lớn."

Cừu Tông đi tới, cúi đầu.

"Ưm ——" Trình Mộc Quân che miệng, tức giận nhìn Cừu Tông đột nhiên cắn mình: "Em phát điên cái gì?"

Cừu Tông lại kéo tay hắn ra, nhẹ nhàng li3m môi hắn: "Tuy biết hai người đánh dấu tạm thời bằng cách rút pheromone ra, nhưng em vẫn muốn gi ết chết hắn, sau đó dùng pheromone của em lấp đầy người anh."

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, y thật sự có vấn đề."

Hệ thống: "Tôi không thấy vậy, cậu nghĩ sao chứ một thằng đàn ông nghẹn một trăm năm mới được mất trinh, còn đã từng nhìn cậu cưới người khác, bây giờ chỉ biểu hiện như vậy tôi cảm thấy y đã rất kiềm chế rồi."
1

Trình Mộc Quân: "Cũng có lý."
2

Bên này hắn trò chuyện với hệ thống, bên kia Cừu Tông được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn cúi đầu hôn lần nữa.

Trình Mộc Quân nâng tay chặn Cừu Tông lại, vừa lý trí vừa lạnh lùng: "Nói chính sự, nhìn biểu cảm của em, anh có thể biết nếu cứ tiếp tục là không thể nói chính sự nữa."

Cừu Tông hôn lòng bàn tay hắn một cái, sau đó hơi lui về phía sau: "Em đang nói chính sự mà, anh không lo thuốc sẽ có vấn đề sao? Không bằng dùng cách đáng tin hơn, độ xứng đôi không đủ nhưng cứ thử xem được không?"

Lại là cái biểu cảm đó, khẩn cầu lại mang theo chút hèn mọn.

Không thể không nói, Trình Mộc Quân mềm lòng.

Hậu quả của mềm lòng là quá trình phân hoá kéo dài suốt bảy ngày.
2

Trình Mộc Quân đã quên một chuyện, khi Alpha phân hoá sẽ xuất hiện kỳ mẫn cảm.

Trường hợp này đã từng xảy ra khi Cừu Tông ở hành tinh rác rưởi, lúc này cũng như vậy.

Ở hành tinh rác rưởi, sau khi Cừu Tông bị một ống thuốc mê quật ngã, lý trí đã online, không có dị thường gì trong suốt thời gian còn lại của kỳ mẫn cảm. Mà lúc này, Cừu Tông mặc kệ bản năng chiếm thế thượng phong, một phát không thể vãn hồi.

Bảy ngày sau, Trình Mộc Quân mơ màng rời khỏi phòng.

Toàn thân hắn đều là pheromone của Cừu Tông, mùi rượu mạnh, làm người ta choáng váng.

Trình Mộc Quân nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện tiêu trừ đống pheromone này.

Một là không thể bảo đảm Cừu Tông mới vượt qua kỳ mẫn cảm có nổi điên lần nữa vì mùi biến mất hay không, hai là, một thân mùi hương này cũng vừa lúc phù hợp với ký ức hắn chuẩn bị cho Bùi Nhất Hàng.

Trong ký ức đã qua cải tạo, Bùi Nhất Hàng làm tù binh, gặp được thế thân Trình Trúc.

Trình Trúc bị Cừu Tông coi như thế thân mà cầm tù, đã oán hận Cừu Tông từ lâu, chỉ muốn trả thù, muốn hoàn toàn khống chế tên tra nam chỉ xem mình là thế thân này.

Sau đó, Bùi Nhất Hàng nói với Trình Trúc chuyện Liên minh AO, hướng dẫn Trình Trúc phân hoá.

Trình Trúc phản bội Quân Phản Động, giúp Bùi Nhất Hàng trốn thoát.

Mà Cừu Tông dưới sự hợp tác của hai người đã trở thành con tin, bị cưỡng chế phân hoá, hoàn toàn phục tùng dưới pheromone của Trình Trúc.

Đây là ký ức hoàn toàn phù hợp với cấu trúc vô hình của Liên minh AO hiện tại.

Nếu đặt ở Nước Cộng hoà Nhân dân, có lẽ lỗ hổng rất nhiều, nhưng khi nằm trong Liên minh AO tin tưởng pheromone vô điều kiện thì không chê vào đâu được.
5