Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 125: C125: Cậu Ấm Phóng Đãng Ooc Rồi (14)




Editor: Diệp Hạ

Mặc cho Trình Mộc Quân có khiếp sợ như thế nào, thì Vệ Dịch Thần bây giờ đã không còn liên quan đến hắn nữa.

Hắn thuận lợi làm thủ tục check in, bắt đầu một tháng nghỉ phép.

Sắp xếp xong, Trình Mộc Quân mới có thời gian hỏi hệ thống: "Rốt cuộc là sao? Công chính không phải là Hàn Sơ Húc à?"

Hệ thống lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết, nhưng mà nhìn thanh tiến độ thì cốt truyện mấu chốt đã hoàn thành rồi."

Trình Mộc Quân thấy hơi mệt, nhéo sống mũi: "Cậu đưa kịch bản cho tôi xem."

Trước đây hắn luôn không thích xem cái kịch bản này, bởi vì chuyện đàn ông sinh con thật sự là quá chấn động tam quan hắn, hơn nữa phần tiền truyện cũng không được đề cập đến nhiều lắm nên hắn cũng chỉ đọc lướt qua.

Bây giờ cốt truyện đã hỏng thế này, mặc dù tiến độ sửa chữa lên đến 70% rồi nhưng vẫn phải cẩn thận nghiên cứu lại một phen.

Hệ thống ngoan ngoãn đưa kịch bản ra, không dám hé răng quấy rầy Trình Mộc Quân. Hồi trước lúc cốt truyện vẫn miễn cưỡng đi theo kịch bản, nó còn có thể nhắc nhở Trình Mộc Quân, giờ thì chỉ có thể dựa cột mà nghe thôi.

Câu chữ miễn cưỡng đè nén cảm giác chán nản.

Trình Mộc Quân cẩn thận đọc qua kịch bản một lần, phát hiện một chỗ mấu chốt.

Quyển tiểu thuyết này, thay vì nói vai chính là ông chú nhà giàu và chàng vợ trẻ mang thai, không bằng nói là sân nhà của chàng vợ trẻ mang thai.

Ông chú nhà giàu này ngoài mặt là công chính, nhưng trên thực tế lại chỉ là công cụ hình người mà thôi. Vừa giúp Vệ Dịch Thần nổi tiếng khắp giới giải trí, vừa vả mặt kim chủ tra công, là công cụ hình người có vô số tài phú.

Vệ Dịch Thần không phải là một người quá xuất sắc, diện mạo cũng không tệ lắm, nhưng ở trong giới giải trí mỹ nhân khắp nơi thì ngược lại trở nên bình thường.

Nói thật, nếu không phải có kim chủ "Trình Mộc Quân" làm từ thiện, có lẽ cậu ta đã phải rời khỏi giới giải trí đi làm công từ lâu rồi.

Tuy rằng có tài nấu ăn ngon, nhưng cậu ta cũng không nghĩ tới việc đi làm đầu bếp gì đó, bởi vì quá mệt mỏi, quá khổ.
3

Đầu óc của cậu ta cũng không tốt lắm, lại là người thích yêu đương, nếu muốn nổi tiếng, gả vào hào môn thì chỉ có thể dựa vào đứa con trong bụng.

Vì thế, nhân vật người đàn ông hào môn này xuất hiện đúng lúc, cấm dục lại còn coi trọng người nhà, vì thế sau khi Vệ Dịch Thần mang thai lập tức mặc kệ vẻ ngoài hay tính cách của cậu, bắt đầu những ngày tháng ngọt sủng ngốc nghếch.

Còn ông chú nhà giàu này là Hàn Sơ Húc hay là Chu Triều Huy thì cũng chẳng quan trọng.

Như lần này, Hàn Sơ Húc lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện, không ưa Vệ Dịch Thần, thế nên Chu Triều Huy xuất hiện.

Gia cảnh của Chu Triều Huy rất tốt, ở thành phố B gần như là một tay che trời, hơn nữa gã còn là người thừa kế có một không hai của cả gia tộc ba đời. Một khi Vệ Dịch Thần mang thai, cả nhà sẽ cung phụng cậu hệt như tổ tông.


Trình Mộc Quân nhìn ngoài cửa sổ, thở dài: "Nếu đã như vậy, tiếp theo hẳn là không có chuyện của tôi rồi?"

Hệ thống không hiểu: "Thế là không đi cốt truyện pháo hôi tra công trèo cao bị vả mặt à?"

Trình Mộc Quân kiên nhẫn phân tích: "Dựa theo logic của kịch bản, nhân vật này của tôi không cam lòng là vì cảm thấy... trong bụng Vệ Dịch Thần... cứ quái quái, nói chung là cảm thấy thứ trong bụng Vệ Dịch Thần sẽ đến đoạt gia sản, thế nên mới liên tục nhằm vào cậu ta."

Hệ thống: "Tôi hiểu rồi, bây giờ chuyện gia sản không tồn tại nữa, theo giả thiết, cậu cũng không cần đi ra để bị vả mặt."

"Đúng như vậy."

Trình Mộc Quân lặng lẽ thở dài: "Thế giới này vẫn thoải mái ghê, nằm không cũng thắng, tiếp chỉ cần chờ cả nhà Vệ Dịch Thần khoe giàu trên show thực tế rồi nổi tiếng là có thể kết thúc. Nếu bệnh này của tôi có thể khỏi hẳn thì càng tốt."

Hắn nhìn thoáng qua bên cạnh, Hàn Sơ Húc đã hạ ghế xuống thành trạng thái nửa nằm, tấm chắn sát lối đi cũng đã kéo lên, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vì tranh thủ thời gian nghỉ phép mà một ngày Hàn Sơ Húc ngủ không tới năm tiếng.

Trình Mộc Quân lại không buồn ngủ, chống cằm nhìn Hàn Sơ Húc. Không thể không nói, lúc Hàn Sơ Húc ngủ, gương mặt y trở nên nhu hòa hơn, khí thế mạnh mẽ cũng không còn nặng nề nữa.

Nói dễ hiểu là sẽ không làm Trình Mộc Quân cảm thấy căng thẳng như đang ở cùng với trưởng bối.

Giờ khắc này, ưu thế vẻ ngoài của y bất ngờ nổi bật lên, ở trong lòng Trình Mộc Quân, mỗi một đường nét đều vô cùng hoàn hảo.

Hắn càng nhìn càng thích, thầm thở dài ở trong lòng: "Hệ thống, tôi thật sự rất thích gương mặt của chú Hàn đó, giờ không còn nỗi lo sau này nữa, ngứa ngáy quá đi."

Hệ thống: "Ờ, vậy cậu lên đi."

"Tôi không được, nếu bệnh của tôi ở thế giới này có thể trị được thì tốt quá."

"Dù sao cậu cũng ở dưới mà, được hay không cũng có sao đâu."

Trình Mộc Quân: "Không được, nếu không có d*c vọng thì cảm giác khi đâm vào sẽ chỉ là thống khổ."

Nói thì nói như vậy, nhưng Trình Mộc Quân càng nhìn càng rung rinh, người cũng càng lúc càng tiến lại gần. Hắn mê muội nhìn Hàn Sơ Húc, cảm thấy tất cả những người đẹp trong hai năm nay, không ai có thể so được với Hàn Sơ Húc.

Với cả... có vẻ như chỗ nào đó cũng không thể so được với Hàn Sơ Húc.

Lúc này, khoảng cách giữa môi hắn và môi Hàn Sơ Húc chỉ còn không đến 3 centimet.

Trình Mộc Quân giật mình, tỉnh táo lại, đang định lui trở về chỗ ngồi của mình, đột nhiên bả vai bị ôm lấy, đ è xuống.

"Ưm."


Đồng tử Trình Mộc Quân hơi co lại, không nghĩ tới Hàn Sơ Húc lại hôn hắn bất ngờ như vậy.

Địa điểm không thích hợp, chỉ chạm một cái rồi tách ra.

Ngắn ngủi như một ảo giác.

Trình Mộc Quân ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa chạm mắt với Hàn Sơ Húc thì đã bị ấn xuống lần nữa, mặt hắn vừa vặn chôn trước ngực Hàn Sơ Húc, giọng nói của Hàn Sơ Húc vang lên: "Lúc nãy cậu suy nghĩ cái gì?"

"A? Không có gì."

Trình Mộc Quân nhìn lén bị bắt quả tang, muốn lui về chỗ của mình, rồi lại bị một cái tay khác nắm lấy eo, cả người không thể động đậy.

Tuy chỗ ngồi hạng thương gia rộng, cửa riêng tư cũng đã kéo lên, nhưng hai người đàn ông trưởng thành chen chúc với nhau vẫn làm hắn cảm thấy gò bó.

Hàn Sơ Húc trầm giọng hỏi: "Có phải cậu suy nghĩ về chuyện của Vệ Dịch Thần hay không?"

Trình Mộc Quân: "A, không có."

"Cậu không thích hợp lắm." Hàn Sơ Húc nói, "Nhưng nếu Vệ Dịch Thần thật sự ở bên Chu Triều Huy, cậu không cần nhúng tay."

"Tại sao?"

"Chu Triều Huy không đơn giản, vừa rồi hỏi hạ, hình như gã rất xem trọng Vệ Dịch Thần." Hàn Sơ Húc ngừng một chút, "Chuyện năm đó tôi vẫn đang cố gắng, đã tìm được một chút manh mối rồi."

Y nâng tay xoa đầu Trình Mộc Quân: "Ngoan, cậu yên tâm quay phim là được rồi, không cần nhúng tay vào những chuyện này."

Lúc này Trình Mộc Quân mới cảm thấy sức lực bên hông thả lỏng, có thể lui trở lại vị trí của mình.

Hắn vừa nằm trở về, lại thấy Hàn Sơ Húc ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn qua.

"Rốt cuộc, cậu xem Vệ Dịch Thần là gì?"

Trình Mộc Quân hiểu Hàn Sơ Húc đang lo lắng điều gì, trước đây hắn theo kịch bản làm mấy hành động hỏa táng tràng đó, quả thật là hoàn toàn khác với thiết lập đào hoa trước đây.

Người quen Trình Mộc Quân đều cho rằng công tử đã quay đầu, quyết định từ bỏ rừng rậm để treo cổ trên một cái cây.

Trình Mộc Quân không để bụng cái nhìn của người khác, dường như Hàn Sơ Húc cũng không quá để ý, thậm chí trước giờ chưa từng hỏi hắn tại sao lại đột nhiên dây dưa với Vệ Dịch Thần như vậy.


Nhưng lúc này, thái độ của Hàn Sơ Húc có chút kỳ lạ.

Trình Mộc Quân thở dài, "Chú Hàn, có phải là chú đã biết được gì hay không?"

Hàn Sơ Húc gật đầu, nói: "Cậu, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Hả?" Trình Mộc Quân lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại: "Ừm, chú nói đi."

"Trợ lý sinh hoạt của Chu Triều Huy là người của tôi, hắn nói đêm qua... Chu Triều Huy và Vệ Dịch Thần ở trong phòng suốt một đêm."

Trình Mộc Quân chớp mắt, thấy y không nói nữa, vô thức hỏi: "Chỉ có vậy? Hết rồi?"

Hàn Sơ Húc thấy hắn rất thản nhiên: "Có vẻ như cậu không kinh ngạc chút nào."

Trình Mộc Quân nhún vai: "Hôm qua tự nhiên cậu ta gọi điện thoại cho cháu, nói cái gì mà chúc cháu hạnh phúc linh tinh, chẳng hiểu."

"Vậy mà cậu ta còn liên lạc với cậu."

Trình Mộc Quân: "Sau đó cháu nhìn thấy mấy tấm ảnh kia ở phòng chờ, cháu lại không ngốc, có thể đoán chuyện gì sẽ xảy ra."

Hàn Sơ Húc bỗng nhiên cười lạnh: "Vệ Dịch Thần này cũng rất thủ đoạn, trợ lý của Chu Triều Huy nói mấy năm nãy gã luôn không được, không ngờ vừa gặp Vệ Dịch Thần lại củi khô lửa bốc."

Nói tới đây, y ngừng lại, nhìn Trình Mộc Quân một cái rồi tiếp tục: "Cậu để ý Vệ Dịch Thần như vậy... là vì nguyên nhân này?"

Đương nhiên không phải, có được hay không Trình Mộc Quân cũng không quan tâm lắm, nhưng lúc này hắn lại thản nhiên gật đầu: "Ừm, cháu cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cứ gặp người này là bình thường trở lại."

Hàn Sơ Húc cũng đã từng trải nghiệm thể chất kỳ ba của Vệ Dịch Thần: "Tôi hiểu, bệnh của cậu tôi sẽ nghĩ cách, sau này đừng tiếp xúc với Vệ Dịch Thần nữa."

Trình Mộc Quân ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại run rẩy.

Bệnh của hắn... chú Hàn nghĩ cách? Rốt cuộc là nghĩ cách gì, tự nhiên Trình Mộc Quân cảm thấy kỳ nghỉ trên đảo này dường như không đơn giản như vậy.
2

***

Sau khi xuống máy bay, họ phải ngồi ca nô để đi đến đảo tư nhân của Trình Mộc Quân.

Hòn đảo nhỏ được quản lý theo kiểu khách sạn, hằng ngày sẽ có người đến dọn dẹp.

Sau khi báo với nhân viên công tác mình muốn đến nghỉ phép, bên kia sẽ phụ trách chuẩn bị hết thảy vật dụng sinh hoạt cần thiết.

Lúc này đã là 5 giờ chiều, ca nô lướt trên mặt biển, tạo ra những gợn sóng trắng xoá. Ánh hoàng hôn vàng óng vỡ tan giữa cơn sóng, lấp lánh như rắc bột vàng xuống nước.

Hòn đảo nhỏ cô độc đứng sừng sững ở phương xa, ca nô cập bến.

Đợi thu xếp, ăn xong bữa tối, bên ngoài đã tối đen.

Trình Mộc Quân hơi mệt, vốn định tắm xong rồi ngủ, lại nhận được tin nhắn của Hàn Sơ Húc.


Internet trên đảo không mạnh lắm, chỉ có thể miễn cưỡng gửi tin nhắn thôi, nhưng nhờ đó mà nó trở thành nơi làm người ta hoàn toàn thoát khỏi internet, là nơi lý tưởng để tận hưởng.

Khi Trình Mộc Quân nhận được tin nhắn đã là mười phút sau.

Hàn Sơ Húc: 【Tôi đợi cậu ở bãi cát gần bến tàu】

Trình Mộc Quân quơ đại một cái áo mặc lên, phía dưới thì mặc quần đùi, tóc cũng không sấy, để bộ dáng mất hình tượng như vậy rồi đi ra ngoài.

Đảo rất nhỏ.

Ra ngoài bằng cửa sau của phòng ngủ, rồi băng qua một bụi cây thấp bé.

Trình Mộc Quân bước lên bãi cát trắng, những con cua cát ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm bị quấy rầy, cả đám điên cuồng lăn lộn như cục bông, vội vã tránh ra một con đường.

Đi dọc theo bờ cát thêm mấy chục mét là đến bến tàu.

Ở bến tàu không có ai, cầu phao kéo dài ra xa, ca nô trắng cô độc neo đậu trên đó.

Dọc hai bên cầu phao là một dãy đèn, lấp lánh như những ngôi sao nối dài ra biển.

Gió biển buổi tối hơi se lạnh, rất thoải mái.

Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi mằn mặn thuộc về nước biển trong làn gió.

Sau đó, mảnh vải mềm mại bao trùm lên đôi mắt hắn, mà hắn cũng được người phía sau nhẹ nhàng ôm lấy.

Hơi thở này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức Trình Mộc Quân không hề cảm thấy giật mình.

Hắn đang định nói gì đó, lại bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

"Bắt được em rồi."
7

Đôi mắt dưới lớp vải mở lớn, Trình Mộc Quân sửng sốt.

Sau đó, trong bóng tối, tay hắn đặt lên một bàn tay ấm áp khác: "Đi với tôi."

"Ừm."

Hàn Sơ Húc nắm tay hắn đi về phía trước.

______

Đang định phàn nàn vì lỡ đặt xưng hô của chú Hàn với anh Quân cứ dở dở ương ương kiểu nào, giờ có dịp đổi rồi 💃

Btw, tui thấy cái "ông chú nhà giàu" nó buồn cười quá (vốn liếng tiếng Việt k đủ huhu), mình có thể giữ nguyên "lão nam nhân hào môn" được không hay thay bằng gì nhỉ =)))
6