Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 71: Nghi ngờ




Gần đây đồng hồ sinh học của Bạch Thời hơi loạn, đợi đến lúc tỉnh lại, trên phi thuyền vẫn đang ở hình thức ban đêm, cậu mắt nhắm mắt mở đứng dậy, im lặng một lúc mới nhớ tới chuyện lúc trước, lại gửi một tin nhắn cho Phi Minh, nói đại khái về bối cảnh của Tống Minh Uyên, cũng tiện cho y tìm người, sau đó liền ra khỏi phòng.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng, Tống Minh Uyên đang tựa vào sô pha xem tin tức, lúc này phát hiện ra tiếng động, quay đầu nhìn thoáng qua, vẫy vẫy tay với cậu.

Bạch Thời im lặng nửa giây, chậm rãi lết qua.

Màn hình lớn đang chiếu tình hình hiện tại ở sao số 8, giờ phút này cảnh tượng tại đó đã thay đổi đến chóng mặt, thị dân, chuyên gia, truyền thông tập trung rất đông, trong tầm mắt toàn người là người, Bạch Thời giật mình: “Anh báo?”

“Không phải, nhưng do anh sắp đặt.”

Bạch Thời cũng hiểu đại ca không đời nào chủ động lộ mặt, thấy tin tức đã lan truyền quá rộng, không khỏi nhấn nút tua lại, tử tế nghe phóng viên tường thuật, thế mới biết một phi thuyền chở du khách đã xảy ra va chạm với một phi thuyền tư nhân, cả hai đành phải hạ cánh xuống sao số 8, mà vị trí chính là gần cái hố sâu kia, cảnh sát vũ trụ gần đó tới xử lý vụ việc lập tức phát hiện ra vấn đề, xuống dưới tìm kiếm mới biết hóa ra là di tích, đồng loạt khiếp sợ, tin tức lan truyền rất nhanh.

Bây giờ, hiện trường đã bị phong tỏa, người của các ban ngành liên quan đang xử lý, tốc độ của chiến hạm vận tải chậm hơn phi thuyền loại nhỏ, bởi vậy cũng phải mấy giờ nữa xe khai thác mới đến, đợi khi chúng tới nơi, khu kiến trúc chìm trong lòng đất hơn bảy trăm năm có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời thêm một lần nữa rồi, có lẽ mấy ngày gần đây, toàn bộ đế quốc sẽ chú ý tới chuyện này.

Cậu nhìn chằm chằm vào đường niêm phong: “Đám người kia đâu?”

“Hẳn là rút lui từ sớm.”

Bạch Thời lên tiếng: “Anh nói phương pháp xử lý là cái này?”

“Ừ.”

Tống Minh Uyên nhìn màn hình, sắc mặt bình tĩnh.

Trọng Thiên chính là một quang não siêu cấp, so với nó thì những vật còn lại không quá quan trọng nữa rồi, có điều bất kể sau này tổ chức kia là địch hay đồng minh, anh cũng không muốn để đối phương đạt được lợi ích quá lớn, cộng với việc không thể khiến Tống gia thu hút quá nhiều sự chú ý, liền quyết định dứt khoát tung tin ra cho mọi người cùng biết.

Bạch Thời nhìn đại ca, thăm dò: “Anh có ý kiến gì với tổ chức này không?”

“Thần bí, thực lực không yếu, phải để tâm tới chúng” Tống Minh Uyên biết rõ người này cũng rất để tâm tới tổ chức kia, nói tiếp: “Anh sẽ bảo thuộc hạ tiếp tục chú ý tới chúng, cố gắng tra được lai lịch của đám này càng sớm càng tốt.”

Bạch Thời gật đầu, lại nhìn đại ca một chút, chìm vào yên lặng.

Từ sau khi gặp gỡ Lăng An, cậu vẫn luôn suy nghĩ liệu mình có đi nhầm cốt truyện rồi không, bởi vì cậu cảm thấy trong đội phải có một em gái mới đúng, nhưng lại nghĩ, ngay cả trong truyện chủng mã thì ngẫu nhiên cũng xuất hiện kiểu em gái “ban đầu ghét nam chính về sau bị thu phục”, nếu Lăng An dùng phương thức như vậy để xuất hiện thì cũng hợp lý lắm, hơn nữa cậu thấy gặp được đại ca rất đáng, cho nên từ trước tới nay chưa bao giờ để tâm, mãi tới khi chuyện lần này xảy ra.

Nếu là cơ giáp bình thường, có lẽ cậu sẽ không sinh nghi, nhưng kết quả lại là cơ giáp thể năng lượng giống hệt nam chính, điều này làm cho người ta quá bất an.

Thực ra nếu nhìn từ hướng khách quan, phó bản di tích lần này cũng không sai lệch nội dung cốt truyện lắm, đại ca có thể tìm được cơ giáp mạnh mẽ, cậu rất vui mừng, nhưng vẫn không nén nổi cảm xúc bồn chồn trong lòng, bởi vì dựa theo đường lối của chuyện chủng mã, những thứ nghịch thiên thế này cực kỳ hiếm hoi, cơ bản chỉ có nhân vật chính và nhân vật phản diện mới có quyền sở hữu, vậy mà Trọng Thiên lại nhận đại ca làm chủ, thế cho nên bây giờ cậu không thể không suy nghĩ tới một mệnh đề: Luận —— Khả năng đại ca là nhân vật phản diện.

Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc trước người cậu gặp là Lăng An, cậu và Lam sẽ tuyển cô nàng vào đội, tự mình lập ra một câu lạc bộ, chuyên tâm thi đấu, căn bản không hề đặt chân tới sao số 8, còn trong quá trình này, có khi đại ca sẽ kết bạn với tổ chức, phá giải hệ thống trung tâm của tòa nhà rồi tìm được mật thất, cuối cùng vẫn tìm được cơ giáp, dù gặp phải một chút phiền toái ở giai đoạn khởi động, nhưng sau này sẽ được giải quyết thôi.

Hơn nữa thiên phú của đại ca rất cao, mạnh mẽ đến vô lý, làm cậu hầu như không phải gánh chịu chút áp lực nào, chính vì vậy hào quang của nam chính đều bị lu mờ hết, ngay từ đầu việc này đã bất hợp lý, nhưng nếu là nhân vật phản diện thì mọi chuyện đều có lời giải rồi.

Lại còn việc đại ca nói muốn làm chuyện nguy hiểm… Riêng với thân phận là nhân vật phản diện này ấy mà, việc xưng bá vũ trụ sao có thể không nguy hiểm?!

Còn câu muốn đối phó với người có địa vị cao ư… Bà nội nó, chắc chắn vị trí đế vương rất cao rồi! Lật bàn!

Còn mấy động tác mập mờ gần đây, chẳng lẽ là ưng ý tui hay là thích tui rồi?!

Bạch Thời càng nghĩ càng thấy rất đáng tin, toàn thân không thể khỏe nổi.

Tống Minh Uyên phát hiện tầm mắt của Bạch Thời, vẫn xoa xoa đầu cậu như bình thường, lại thấy bạn nhỏ này vô thức rụt về phía sau, bàn tay cứng lại, nắm cằm cậu nâng lên: “Làm sao thế?”

Anh có thể nói cho tui biết tên của anh không? Bạch Thời đối mắt với đại ca, chậm rãi nuốt nghi vấn vào bụng.

Thật sự là đại ca quá thông minh, cậu chỉ sợ nếu mình nghe được ba chữ “Tống Minh Uyên”, ánh mắt sẽ vạch trần suy nghĩ trong đầu, đến lúc ấy đại ca hỏi gì cậu cũng không biết phải trả lời ra sao nữa.

Trên thực tế ở đây chỉ có hai người họ, nhỡ cậu vô tình chọc vào dây thần kinh của đại ca, rồi người này thật sự đè cậu lên giường làm như vậy như vậy thì sao đây?

Dù sao Phi Minh cũng đang điều tra, chẳng mấy chốc nữa sẽ có kết quả, nếu như giờ khắc này Tống Minh Uyên đang ở đế đô, chứng tỏ bây giờ có tận mấy cơ giáp nghịch thiên lận, còn nếu không ở, thế thì đại ca mang hiềm nghi rất lớn.

Mà cậu muốn làm thịt nhân vật phản diện để qua cửa về nhà… Bạch Thời yên lặng nhìn đại ca, suy nghĩ trong đầu vô cùng phức tạp, cực kỳ xoắn xuýt, từ đó tới giờ cậu luôn tín nhiệm và ỷ lại vào anh, thiệt tình không mong tình cảm anh em sẽ vỡ tan như vậy.

Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời không đáp, nghiêng người lại gần, tiếp tục hỏi: “Làm sao thế?”

Bạch Thời đẩy tay anh ra, mặt vô cảm: “… Không có gì.”

“A Bạch?”

Bạch Thời nghe được xưng hô quen thuộc, cảm thấy đau lòng quá đi mất: “Thật sự không có gì.”

Tống Minh Uyên rũ mắt dò xét cậu một lát, lại xoa xoa đầu cậu, thấy lần này Bạch Thời không trốn, trong lòng bắt đầu không đoán được đến cùng thì người này làm sao, dứt khoát thay đổi chủ đề, hỏi: “Vì sao khi ấy em bảo anh nhỏ máu?”

Bởi vì em là người trừng trải, Bạch Thời đang nghi ngờ anh, đương nhiên không chịu nói thật: “Đoán, chẳng phải trong phim cũng thường diễn ra như vậy sao?”

Tống Minh Uyên bình tĩnh ừ một tiếng: “Vậy em thu thập tinh hạch để làm gì?”

Có cần phải nhạy cảm đến thế không? Trái tim nhỏ của Bạch Thời run rẩy, cố gắng trấn tĩnh trả lời: “Vì thích.”

Tống Minh Uyên nhìn cậu thật lâu, thấy đã đạt được mục đích rồi, đưa tay xoa xoa đầu Bạch Thời, cuối cùng không nói gì nữa, đứng dậy đi về phía buồng lái.

Bạch Thời đưa mắt nhìn anh rời đi, len lén thở phào, may mà sao số 8 không xa lắm, nếu cứ để cậu ngủ cùng giường với đại ca trong trạng thái này, thật sự không thể nào bình tĩnh.

Không đúng, mịa, trên đường quay về câu lạc bộ cậu còn phải ngủ cùng đại ca mấy ngày! Đã vậy, gian phòng của họ còn thông nhau đó! Lúc trước cậu đã ký hợp đồng rồi!

Bạch Thời mặt liệt rúc vào trong góc sô pha, cảm thấy thật sự không thể sống được mà.

Bến cảng tấp nập người đến người đi, cho đến rạng sáng nhưng vẫn náo nhiệt như vậy, Bạch Thời đi theo đại ca thông qua kiểm tra, thấy nghiệm chứng thân phận của anh biểu hiện hợp lệ, thầm nghĩ có bối cảnh thật sướng, làm giả giấy chứng nhận, quả là phát rồ!

Cậu phẫn nhận liếc nhìn, trầm mặc thu ánh mắt.

Hộ vệ đã đứng ở đại sảnh chờ sẵn, vừa nhìn thấy họ là lên chào hỏi, cùng họ đi ra xe, tiện thể nhắc nhở Bạch Thời hôm nay là thời gian rút thưởng. Bạch Thời giật mình, vội vàng lên mạng tra kết quả, đối chiếu với vé số của mình, chớp mắt lia lịa, cảm thấy thật là kỳ diệu: “… Trúng rồi.”

Tống Minh Uyên ngồi bên cạnh cậu, nghe vậy nghiêng đầu: “Ha?”

Bạch Thời cảm giác quá khó tin, tạm thời quên sạch nghi ngờ trong lòng, yên lặng nhìn anh: “Đại ca, em trúng rồi.”

“Ồ, giải mấy?”

“Giải nhất.”

Tống Minh Uyên: “…”

Trị số may mắn thế này… Khóe miệng Tống Minh Uyên cong cong, nói tiếng chúc mừng.

Tâm trạng Bạch Thời chuyển biến tốt hơn hẳn, quyết định không thèm nghĩ tới mấy chuyện không có đầu mối nữa, quay về phòng nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đã dậy sớm đi lĩnh thưởng, lại mua thêm vài tờ sổ xố khác.

Tống Minh Uyên không ngăn cản, chỉ nói giao cho hộ vệ, giờ họ phải về câu lạc bộ rồi.

Lúc ấy anh chỉ lên kế hoạch liếc mắt xem tổ chức làm gì rồi rời đi ngay, ai ngờ lại chậm trễ mất mấy ngày trên sao số 8, bây giờ trận đấu tiếp theo sắp diễn ra, chắc chắn bọn họ không thể về kịp, nhưng bởi vì mới phát hiện di tích, sắp tới nơi này sẽ rất đông đúc, anh không muốn ở lại, quyết định quay lại câu lạc bộ ngay, dặn dò thuộc hạ nạp đầy năng lượng.

Bạch Thời ngơ ngác một lúc: “Bây giờ?”

“Ừm, đi thôi.”

Cậu biết có giãy dụa cũng vô cùng, vì vậy cam chịu đi theo anh tới bến cảng, leo lên phi thuyền xuất phát.

Phòng ngủ dần dần chuyển vào hình thức ban đêm, Bạch Thời cũng rúc vào chăn ngủ thật sớm như lần trước, nhưng hôm qua nghỉ ngơi quá đủ, cộng với việc cậu thấy hơi căng thẳng, vậy là nằm mãi không thể ngủ nổi, đành trơ mắt nhìn đại ca nằm xuống bên cạnh.

Bạch Thời xoắn xuýt quá chừng, yên lặng co vào một góc, cố gắng gạt bỏ hết suy nghĩ đại ca là nhân vật phản diện, nhưng lăn qua lộn lại cả buổi vẫn không thấy buồn ngủ, việc này làm cậu phiền muộn quá nhiều.

Tống Minh Uyên đã phát hiện ra tình trạng của Bạch Thời không ổn từ trước, anh biết có hỏi cũng không nhận được câu trả lời, quay sang nhìn chằm chằm vào cậu: “A Bạch.”

Bạch Thời càng hoảng sợ: “A?”

“Không ngủ được?”

Bạch Thời cố gắng bình tĩnh: “Chắc do ban ngày ngủ nhiều.”

“Ban ngày em đâu có ngủ.”

Bạch Thời: “…”

“Có tâm sự?”

“Không có.”

Tống Minh Uyên ừ, nhích tới kéo cậu vào trong lòng, xoa xoa đầu bạn nhỏ nào đó: “Ngủ đi.”

Bạch Thời: “…”

Mẹ nó chớ, nam nam thụ thụ bất thân nha, anh mau buông tui ra!

Bạch Thời gào thét trong lòng nhưng không đẩy anh ra, nhắm mắt yên lặng nằm trong vòng tay đại ca, chỉ thấy cảm giác mà đại ca mang đến cho cậu hoàn toàn không thay đổi chút nào, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất, còn ngủ rất ngon.

Mấy ngày tiếp theo cậu đều tỉnh lại trong trạng thái bị đại ca ôm chặt, mà mỗi giấc đều ngủ tới hừng sáng mới tỉnh, Bạch Thời thật sự tuyệt vọng với thế giới đau trứng này rồi, sâu sắc cảm thấy nếu đại ca thật sự là nhân vật phản diện, vậy thì cậu khỏi cần đánh luôn, cứ đi tự tử cho xong chuyện.

Mấy ngày trôi qua như vậy, cuối cùng họ cũng quay lại câu lạc bộ, hộ vệ từng điện thoại thông báo rằng lần này chỉ trúng giải khuyến khích, được mấy đồng tiền thôi, hỏi Bạch Thời còn mua nữa không. Bạch Thời đoán vận khí chỉ dùng được một lần, nói câu được rồi.

Trận đấu đã xong từ hôm trước, Lam đang dẫn đồng đội đi huấn luyện như thường lệ.

Bạch Thời hàn huyên với họ một lát, tranh thủ thời gian nghỉ trưa tới gõ cửa phòng Phi Minh, nghe y nói còn đang tra, nhưng đã có đầu mối, liền gật gật đầu quay người rời đi, sau đó bắt xe đi tới trung tâm phục vụ cơ giáp, thuê một căn phòng riêng, phóng Lục Việt ra.

Lục Việt vui hết biết: “Yo~ đã lâu không gặp.”

Bạch Thời hỏi: “Ta hỏi, ngoài mi ra còn có mấy cơ giáp thể năng lượng nữa?”

“Sự tồn tại mạnh mẽ như vậy đương nhiên chỉ có mình tui rồi.”

Mẹ nó, quả nhiên là không có nhiều như vậy mà, Bạch Thời xoắn xuýt: “Gần đây ta lại gặp một máy nữa.”

“Không thể nào.” Lục Việt nói, “Kỹ thuật này chỉ có người chế tạo ra tui mới biết, những người khác hoàn toàn không nắm giữ được.”

Bạch Thời nhắc nhở: “Ta thấy tận mắt.”

Lục Việt trầm mặc một lát, nổi giận: “Chẳng lẽ là người khác trộm mất kỹ thuật hả? Thật là quá đáng mà!”

Bạch Thời: “…”

“Nhưng cũng không phải không có khả năng.” Lục Việt nhớ lại, “Ngoại trừ Việt gia, các gia tộc khác cũng lợi hại lắm.”

Bạch Thời thấy được hy vọng: “Vậy liệu có còn cơ giáp khác hay không?”

“Không biết, tui cũng không nói chính xác được.”

Bạch Thời thầm nghĩ: nhị hóa này còn chẳng biết sự tồn tại của Trọng Thiên, khỏi cần nói tới cái khác đi, liền đáp lại một tiếng, lấy ra hai viên tinh hạch đặt vào lỗ khảm.

Lục Việt nhìn rõ lắm, kích động cực kỳ luôn, vừa hấp thu năng lượng, vừa nói chủ nhân tốt quá đi mất, có cần tui nhảy một bản cho cậu xem không, hay hát một bài cũng được.

Bạch Thời mặt liệt: “Im lặng dùm, cám ơn.”

Lục Việt ngoan ngoãn nghe lời, hấp thu rất nhanh, sảng khoái nói: “Cưng à, cậu tìm tinh hạch không tệ, còn nữa không?”

Bạch Thời trầm mặc cả buổi, nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được: “Vì sao mi vẫn chưa khởi động trung cấp?!”

“Tui vẫn còn thiếu một phần năng lượng nữa.”

“… Vì sao người ta xơi xong hai viên đã khởi động được? Ta cảm giác mấy thứ tinh hạch này chẳng khác nhau là bao.”

“Ha? Máy khác hả?” Lục Việt suy nghĩ, phân tích, “Có phải lúc khởi động sơ cấp nó đã hấp thu tinh hạch cùng loại không? Nếu phải, nó sẽ tích lũy được một phần năng lượng, mà lúc tui khởi động sơ cấp hấp thu loại khác, tích lũy ít hơn.”

Bạch Thời hiểu rồi, thôi thì sau này nói tiếp vậy, liền rời khỏi nơi này, quay về câu lạc bộ nghỉ ngơi, sau đó ngoan ngoãn đi huấn luyện với Lam, một lần huấn luyện tới tận đêm khuya cũng không chịu về phòng.

Lam cười nhướn mày: “Sao thế này, giận dỗi với đại ca rồi hả?”

Giận dỗi cái con khỉ, đây là việc liên quan tới tính mạng và hoa cúc có biết không? Bạch Thời mặt liệt: “Không có.”

“Thật chứ? Sao anh lại thấy cậu không dính lấy đại ca như trước nữa thế nhỉ.”

“Không có, đây chỉ là ảo giác của anh.”

“Được rồi.” Lam cười cười, không hỏi tiếp nữa.

Bạch Thời ngồi ăn cơm với họ, tiếp tục vào phòng huấn luyện, chuẩn bị tới đêm khuya mới về phòng, lúc này đã thấy Phi Minh xuất hiện, lập tức dừng lại: “Tra được chưa?”

“Rồi, hắn không ở đế đô, mà đang ở trong một trại huấn luyện tại chủ tinh.”

Bạch Thời chấn động: “… Thật chứ?!”

_________________