Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 45: Nhân ngư




Hồ cá có hình bán cầu, đường kính khoảng một mét rưỡi, Bạch Thời thấy bên trong hơi tối, liền lật tấm vải đen lên cao, để cho ánh sáng chiếu vào, yên lặng dò xét sinh vật trước mặt.

Nếu như phân tích từ ánh mắt của loài người, nhân ngư trong bể mới khoảng năm sáu tuổi, đuôi cá có màu bạc, trên vảy còn điểm màu hồng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát, rất dễ thương, đương nhiên nếu sắc mặt kia không có nét hoảng hốt thì còn đẹp hơn nhiều.

Trước khi cậu xuyên việt đã biết rõ thế giới này có rất nhiều chủng tộc, sau khi xuyên việt cũng gặp được hình ảnh liên quan trên mạng, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, Bạch Thời cảm thấy vô cùng rung động, cứ nhìn chằm chằm vào cô bé.

Nhân ngư rất sợ hãi, vội vã bơi vào tận cùng góc bể, ôm đuôi co lại thành một nắm nhỏ, run rẩy run rẩy, tội nghiệp nhìn cậu. Bạch Thời hơi sững lại, lột mặt nạ ra, tiếp tục nhìn về phía bé. Nhân ngư thấy ngũ quan của cậu rất non nớt, nhưng tướng mạo lại tuấn mỹ, ánh mắt hoàn toàn không có chút ác ý nào, hình như không giống với đám người trưởng thành kia, bé hơi giật mình, do dự nửa giây, nhích nhích về phía trước thăm dò.

Bạch Thời: “…”

Nhìn thấy mặt cậu là hết sợ rồi hả, quả nhiên là tiết tấu khi hậu cung xuất hiện mà, vấn đề là bây giờ cô bé này mới bao lớn chứ, vẫn là trẻ con phải không, định để cậu chơi trò dưỡng thành đấy hả? Lũ khốn kia thật là hung tàn, mất hết nhân tính rồi!

Tiểu nhân ngư vội vã dừng lại, ngẩng đầu, mở to cặp mắt ngập nước tròn xoe kia yên lặng nhìn cậu.

Bạch Thời: “…”

Định bảo anh cứu em ra ngoài hả? Không thể nào, anh đây hoàn toàn không bê nổi hồ cá, trừ phi dùng tới cơ giáp, nhưng nếu làm thế sẽ sập phòng, người trên hội trường sẽ hỗn loạn, đến lúc đó đắc tội với cả hai ông trùm, chúng ta đều xong đời. Nếu em rời khỏi nước mà vẫn sống được, thì việc anh bế em bỏ chạy cũng không khả thi đâu cưng à, bởi vì trên hành lang toàn là camera giám sát, anh đây chưa chạy bao giờ, dù có cứu cũng không thể cứu vào lúc này.

Tiểu nhân ngư thấy Bạch Thời bất động, nhẹ nhàng khóc thút thít một tiếng, tiếp tục nhìn về phía cậu, trong mắt tràn đầy khát khao, vừa đáng thương vừa vô tội.

Bạch Thời: “…”

Ôi má ơi, lực sát thương quá mạnh mẽ.

Tiểu nhân ngư thấy Bạch Thời vẫn bất động, khóe miệng chu lên, cặp mắt đẹp tuyệt vời kia dần dần ươn ướt.

Bạch Thời: “…”

Tiểu nhân ngư lại nhích về phía trước một chút, nước mắt chảy từng giọt từng giọt trên khuôn mặt, cô bé nghẹn ngào nức nở, ôm đuôi lặng lẽ nhìn cậu.

Bạch Thời: “…”

Không chịu được, thật sự không thể chịu được mà! Trái tim nhỏ của Bạch Thời run lên một cái, đang định nói gì đó, lại nghe thấy phía ngoài cửa có tiếng động, vội vàng đeo lại mặt nạ.

Nhân viên phụ trách vận chuyển đang khiêng món đồ khác vào, nhìn thấy có người xuất hiện nên giật mình: “Này, cậu là ai, chỗ này cấm vào, cậu…”

Họ còn chưa nói xong đã thấy Bạch Thời đứng dậy, không khỏi ngơ ngác, nhận ra đây là Lang Nha đứng hạng mười trong đấu trường, cười nịnh nọt: “Hóa ra là Lang Nha tiên sinh, nơi này là khu nghỉ ngơi, chúng tôi không mở cửa cho người ngoài đâu, các vị khác đều ở đại sảnh phía trước.”

Bạch Thời gật đầu, tiếp tục quay lại nhìn, lật miếng vải đen lên, lộ ra hơn nữa hồ cái.

Mấy người kia rùng mình, vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng gần đây danh tiếng của ông chủ đấu trường đang lên cao, họ chỉ là người làm công, căn bản không thể chọc vào người ta, đành phải kiên nhẫn khuyên nhủ: “Thật xin lỗi Lang Nha tiên sinh, đây là một trong những thương phẩm lát nữa sẽ được đưa lên đấu giá, ngài tạm thời không thể chạm, nếu ngài thích có thể tham dự cạnh tranh.”

Bạch Thời lại gật gật đầu, đẩy cái nắp ra một chút, vẫy vẫy tay với tiểu nhân ngư. Nhân ngư có chút sợ hãi những người kia, chần chừ một chút mới nổi lên mặt nước, do dự nửa giây, chậm rãi bơi qua. Bạch Thời nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của bé, lại yên tĩnh nhìn bé một chút, sau đó đóng nắp lại, trùm vải đen lên ngay ngắn, rời đi.

Đến lúc này, trái tim đã nhảy lên tận cổ họng của mấy người kia mới trở lại lồng ngực, cung kính tiến cậu ra ngoài.

Phi Minh đã trò chuyện với ông chủ chợ đen xong, đang định bước lên bậc thang xuống, giờ phút này lại thấy Lam đang đứng bên cạnh chờ y, liền đi cùng hắn tới đại sảnh.

Ông chủ đấu trường đang xã giao, chỉ liếc nhìn họ một cái, không tỏ vẻ nhiều.

Lam cười thở phào một tiếng, nhìn về phía Phi Minh: “Anh chú ý một chút, gần đây ông chủ không hài lòng lắm đâu, chẳng lẽ anh thật sự muốn nhảy qua chỗ khác.”

Phi Minh im lặng.

Lam hiểu khá rõ về tính tình của y, cũng biết từ xưa tới nay y luôn thẳng thắn, phải thì nói phải, không phải sẽ nói là không phải ngay, vậy mà bây giờ… Lam nhướn mày: “Anh không biết hay vẫn chưa nghĩ ra.”

Phi Minh lãnh đam ừ một tiếng, ánh mắt liếc qua, lấy có người tìm mình nói chuyện, liền lấy bút ra khỏi túi áo, tiệm tay cầm một tấm khăn ăn, ký tên, đưa tới.

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời yên lặng quan sát, thấy ba người liên tục đều bị đối xử như vậy, cuối cùng trong lòng cũng được cân đối, kiên nhẫn đứng trong chốc lát, chỉ thấy ông chủ chợ đen Rachael và trùm vũ khí đồng thời xuất hiện.

Cả đại sảnh lập tức yên tĩnh, đồng loạt nhìn sang.

Trên khuôn mặt Rachael mang nụ cười vừa tầm, vừa đi vừa gật đầu nhìn mọi người, hiển nhiên là hoàn toàn khỏe mạnh, chứng tỏ thời gian tiếp theo, ba thế lực lớn này sẽ tiếp tục kiềm chế lẫn nhau, duy trì cân đối.

Đại sảnh rất yên ắng, ngay sau đó vang lên tiếng cười vừa vui vẻ vừa cởi mở, ông chủ đấu trường bắt tay hàn huyên với họ trong ánh nhìn chằm chằm của đám đông, tiện thể vỗ lưng Rachael một cái: “May mà không sao, thật là làm người khác lo lắng.”

Bạch Thời nghe âm thanh kia mà đổ mồ hôi trong lòng, nghĩ thầm: người này ra tay quá hiểm, nếu Rachael thật sự có việc gì, dù không hộc máu thì cũng lảo đảo nửa bước.

Nét mặt Rachael không thay đổi, tiếp tục nói chuyện phiếm với họ, thoạt nhìn thì ba người có vẻ hòa thuận lắm, nhanh chóng khơi dậy không khí khắp đại sảnh, vô cùng náo nhiệt.

Yến tiệc được sắp xếp rất nhiều tiết mục giải trí, mọi người vui chơi thư giãn, khá là thỏa thích. Bạch Thời chờ chờ đợi đợi, thấy ánh đèn dần mờ, lập tức hiểu đã tới khâu đấu giá, vội vàng giữ vững tinh thần.

Buổi đấu giá lần này không thần bí như hội đấu giá mỗi tháng một lần ở chợ đen, mà được tổ chức ngay tại hiện trường, Bạch Thời đi tới chỗ được chỉ định rồi ngồi xuống, giữ chặt dụng cụ đấu giá, chăm chú nhìn về phía đài triển lãm.

Lam kinh ngạc nhìn cậu: “Muốn mua đồ?”

Bạch Thời gật đầu, không nói tới vấn đề hậu cung thì đó cũng là một mạng sống sờ sờ, trên thực tế tiểu nhân ngư rất xinh đẹp, nếu như bị gã biến thái nào mua mất, thật không hiểu cuộc sống sau này sẽ bị giày vò đến thế nào.

Lam mỉm cười dò xét cậu, chần chừ nói, “Em trai à, sao anh cứ cảm giác cậu đã biết rõ sẽ có thương phẩm gì vậy nhỉ?”

Bạch Thời không phủ nhận, viết hai chữ ra lòng bàn tay hắn.

Lam suy nghĩ: “Cậu mới nhìn thấy ở hậu trường?”

Bạch Thời tiếp tục gật đầu.

“Không ngờ nha em trai.” Lam cười nói, “Hóa ra cậu còn có sở thích kiểu này.”

Bạch Thời không muốn đáp lại hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước, một lúc lâu sau cuối cùng cũng thấy hồ cá được bê lên, mảnh vải đen lúc nãy đã bị kéo xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi, tiểu nhân như càng xinh đẹp hơn, đám đông lập tức huyên náo.

Lam quan sát thật kỹ: “Em trai, ánh mắt không tệ.”

Không, anh không hiểu đâu. Bạch Thời im lặng, nhìn nhìn nhân ngư, cô bé đã sợ tới mức co lại một góc, bả vai nhỏ rụt rụt kìa, làm trái tim cậu lại rung động rồi, thấy mọi người đã bắt đầu cạnh tranh, cũng tăng giá.

Bạch Thời biết rõ nhân ngư rất được hoan nghênh, bởi vậy chẳng muốn tốn thời gian, không chút do dự mà tăng giá lên một mức rất cao, nhanh chóng khiến một đám người chùn bước bỏ cuộc.

Những người còn tham dự vẫn nhiều lắm, Bạch Thời lại ném ra một cái giá gạt bỏ một đám người khác, đến cuối cùng chỉ còn lại hai người tiếp tục cạnh tranh, càng lúc càng căng thẳng.

Mịa, còn không bỏ cuộc đi à, toàn tiền mồ hôi nước mắt của ông đó! Cậu liếc nhìn tiểu nhân ngư đáng thương, tiếp tục điên cuồng bấm cạnh tranh, mẹ kiếp, liều mạng!

Giá cả sắp lên tới mức không hợp thói thường, cả hội trường yên tĩnh, tất cả đều căng thẳng chờ đợi.

Ông chủ đấu trường ngồi ở hàng phía trước họ, giờ phút này kinh ngạc liếc về phía Bạch Thời, gã vốn cho rằng Bạch Thời chỉ ưa thích một lát thôi, ai ngờ lại chỉ vì một món đồ chơi mà kiên trì đến thế, gã đã xem qua video chiến đấu của người này, rất thưởng thức, huống chi dù sao cũng là thuộc hạ, đương nhiên phải che chở, gã hỏi: “Thích à?”

Bạch Thời gật đầu.

Ông chủ đấu trường bật cười: “Được, mua về để trong phòng nuôi cũng đẹp lắm.”

Giọng gã không cao, nhưng có thể khiến những người xung quanh nghe rõ ràng, hai đối thủ khác lập tức cứng đờ, sợ đắc tội gã, đành không cam lòng bỏ cuộc, còn Bạch Thời đã mua được tiểu nhân ngư như nguyện.

Tiền trong tài khoản đã giảm mất 99%, Bạch Thời nhìn chằm chằm vào máy truyền tin, im lặng mất vài giây, nghĩ thầm: ông chủ à, mặc dù tui rất cảm kích, nhưng thế quái nào ông không ra mặt sớm một chút vậy hả?

Bà nó, đây là số mệnh đúng không? Vất vả lắm mới kiếm đủ tiền, cảm thấy nội tạng đã được bảo vệ rồi, ai ngờ cậu vừa thả lỏng một chút thì cốt truyện quân đã đứng đợi sẵn ở đây, hung hăng đâm cậu một đao!

Bây giờ thì hay rồi, câu lạc bộ gì đó, tiền lương gì đó đều bay biến hết! Mẹ kiếp, Lam phát rồ mua đồng đội, cậu thì phát rồ mua gái, sau đó cả đội có thể phát rồ đi bán thận được rồi đó!

Lật bàn, ông đây không thể sống được nữa!

Bạch Thời yên lặng tắt trang web đi, toàn thân đều không thoải mái nổi, trái tim đóng băng vỡ vụn trên đất, không thể gắn lại được rồi.

Lam cười hỏi: “Bây giờ cậu định tới xem tiểu nhân ngư kia, hay là chờ một lát?”

Tui bỏ ra cả đống tiền đó có biết không? Đương nhiên là phải canh chừng cho kỹ rồi, Bạch Thời đứng dậy bỏ đi, dùng hành động nói đáp án cho hắn. Lam cười cười, cũng có chút tò mò, liền đi theo.

Tiểu nhân ngư đã được đưa vào phòng nghỉ theo yêu cầu của Bạch Thời, hai người mở cửa đi vào, thấy bé đang nhìn xung quanh, sau đó lại phát hiện có người tới gần, vô thức co vào góc.

Bạch Thời tháo mặt nạ, đẩy toàn bộ nắp hồ ra, vẫy vẫy tay với bé.

Tiểu nhân ngư nhận ra cậu, chần chừ một lát, chậm rãi tới gần.

Bạch Thời nhìn bé, tiếp tục nghĩ đến số tiền đã đi rất xa, không nén nổi đau lòng, rồi lại tự nhủ: thôi được rồi, tiền còn kiếm lại được, mạng người chỉ có một thôi, huống chi bé con này thật sự đáng thương lắm.

Tiểu nhân ngư thấy Bạch Thời đứng im rất chi là vô cảm, không hiểu cậu đang nghĩ gì, chần chừ một lát, nổi lên mặt nước thăm dò, duỗi móng vuốt nhỏ nắm vào thành hồ, nghiêng đầu nhìn cậu.

Bạch Thời hoàn hồn, nghĩ thầm sau này phải ở cùng bé lâu dài đây, dứt khoát không giả câm nữa, đưa bàn tay run run xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu nhân ngư, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau anh chính là anh trai của em, nào, gọi một tiếng ca đi.”

Tiểu nhân ngư có thể hiểu được tiếng người, hít hít mũi nghẹn ngào mở miệng, giọng nói mềm mại: “Quắc.”

“… Ngoan.”

Bạch Thời tiếp tục xoa xoa đầu bé, từ sau khi bị bắt đi, đây là lần đầu tiên tiểu nhân ngư được đối xử dịu dàng thế này, bé nhào về phía trước, tủi thân cực kỳ, nổi lên mặt nước duỗi duỗi móng vuốt nhỏ về phía cậu, Bạch Thời giật mình: “Em rời khỏi nước không sao chứ?”

“Sẽ không sao.”

Bạch Thời im lặng nửa giây, duỗi tay ôm bé vào trong lòng. Tiểu nhân ngư cọ cọ cổ cậu, khóc nức nở. Bạch Thời rất kiên nhẫn vỗ vỗ lưng bé, đầu tiên phải để cô bé trút hết sợ hãi ra ngoài, sau đó mới dỗ dành an ủi.

Tiểu nhân ngư hít hít mũi, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn cậu một lát: “Quắc quắc.”

“Ừm.”

“Hức hức hức…”

“Ngoan, đừng khóc.”

Tiểu nhân ngư rất nghe lời, khóc thút thít vài tiếng rồi dần dần ngừng lại. Lúc này Bạch Thời mới có cơ hội quan sát bé, sau khi rời khỏi nước, đuôi cá của tiểu nhân ngư từ từ biến thành hai chân, vảy cá thì biến thành một bộ váy hồng phấn, đẹp vô cùng, Bạch Thời không nén nổi tò mò: “Các em còn có thể biến thành chân nữa à?”

“Ưm.” Tiểu nhân ngư gật đầu rồi lại lắc đầu, giọng nói mềm mềm, “Có có thể, có không thể.”

“Em thuộc về những người có thể đúng không?”

“Em rất nhợi hại.”

“Biết đi chưa?”

“…. Còn chưa.”

Bạch Thời ừ, chắc là vì cô bé vẫn còn nhỏ, hơn nữa phát âm không được chuẩn lắm, phải từ từ dạy mới được, cậu im lặng một lát, lại hỏi: “Em tên là gì? Ba mẹ đâu?”

Tiểu nhân ngư nghẹn ngào nấc một tiếng: “Em là Tiểu Thi, ba mẹ ở nhà, em không biết đường về nhà, hức hức…”

“Anh giúp em tìm nhé.”

“Ưm, quắc quắc thật là tốt na.”

Lam vẫn đứng bên cạnh từ đầu, thấy thế liền cười cười, hai tay đút túi đi về phía trước. Tiểu nhân ngư vẫn chưa buông lỏng cảnh giác hoàn toàn, ít nhiều vẫn còn chút sợ hãi, lập tức rụt lại, quan sát hắn một lát, do dự nửa giây, không trốn nữa. Lam rất hài lòng, cười dịu dàng: “Tiểu Thi, anh là nhị ca của anh trai em nè, em cũng gọi anh là ca ca đi nào.”

Tiểu nhân ngư nhìn hắn: “Là Tiểu Thi.”

Lam giật mình: “Đúng là Tiểu Thi mà.”

Tiểu nhân ngư lắc đầu: “Tiểu Thi.”

Lam: “…”

Bạch Thời im lặng nửa giây: “Tiểu Tư?”

Tiểu nhân ngư vui vẻ gật đầu: “Ưm, Tiểu Thi~”

Bạch Thời: “…”

Lam: “…”

Được rồi, hãy bỏ qua việc này, dù sao tiểu nhân ngư vẫn chỉ là một đứa trẻ. Bạch Thời bình tĩnh, đoán rằng yến tiệc chuẩn bị kết thúc rồi, quyết định đi về, cậu nhờ nhân viên tìm không gian cầm tay để cất hồ cá vào, sau đó ôm tiểu nhân ngư đi theo Lam tới bãi đỗ xe, lên xe rời đi.

Tiểu nhân ngư tò mò nhìn chằm chằm ra bên ngoài, còn thuận tiện chỉ chỉ: “Quắc quắc…”

Bạch Thời giải đáp từng thứ từng thứ một cho bé, nghĩ nghĩ, đây là bước đầu tiên để trở thành người anh tốt, liền kiên nhẫn giáo dục: “Về sau phải nghe anh, đừng chạy lung tung, coi chừng bị người xấu bắt đi nướng đó, em đã nhìn thấy cá nướng chưa?”

“…” Lam nói, “Em trai à, hình như họ cũng ăn cá mà?”

Bạch Thời im lặng nửa giây, lại hỏi: “Em đã nhìn thấy nhân ngư nướng chưa?”

“Em trai, đừng dọa bé.”

Bạch Thời nghĩ thầm cũng phải, xoa xoa đầu tiểu nhân ngư: “Tóm lại, phải nghe lời, biết chưa?”

“Ưm!”

Trì Hải Thiên không phải là người của đấu trường nên không được mời, cả ngày chỉ ngồi trong căn hộ đọc sách, lúc này nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, lập tức phát hiện bạn nhỏ nào đó đang ôm một bé gái, hơi sững sờ, thấy họ vừa về đã đi thẳng vào phòng ngủ, liền đi theo.

Bạch Thời và Lam cùng bê hồ cá ra, sau đó bỏ tiểu nhân ngư vào, hai chân nhỏ lập tức biến thành đuôi cá, đập nước vài cái, vin vào thành hồ nhìn cậu: “Quắc quắc, quắc quắc.”

Bạch Thời gật đầu, thấy bé phát hiện Trì Hải Thiên đang đứng ở cửa thì vội rụt rụt vào góc, nhẹ nhàng giới thiệu cho bé: “Đừng sợ, đây là ông nội, gọi một tiếng ông nội nào.”

Vì vậy tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gọi: “Ông nội.”

Trì Hải Thiên: “…”

——— ————

Tác giả phát biểu: Tiểu kịch trường.

Tiểu nhân ngư: “Quắc quắc, ôm một cái.”

Bạch Thời: “Ừ.”

Tiểu nhân ngư: “Quắc quắc, quắc quắc.”

Bạch Thời: “Ngoan.”

Tiểu nhân ngư: “Quắc quắc, ăn cơm thôi, ăn gì thế?”

Bạch Thời nhìn về phía Tống Minh Uyên: “Hôm nay ăn gì?”

Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào sinh vật nào đó, bẻ ngón tay, thản nhiên đáp: “Cá hấp, cá kho, canh cá, cá viên, chọn đi.”

Bạch Thời: “…”

Tiểu nhân ngư: “…”

Tiểu nhân ngư kinh hãi hỏi: “Quắc quắc, người này nà ai, sao lại khủng khíp như vậy?”

Bạch Thời bình tĩnh: “Anh cũng muốn biết lắm. Này, rốt cuộc thì anh là ai?”

Tống Minh Uyên: “Tống Minh Uyên.”

Bạch Thời đờ đẫn mất nửa giây, lập tức rúc vào trong góc.

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn cậu: “Quắc quắc?”

Bạch Thời cẩn thận từng li từng tí vẫy vẫy bé: “Mau mau tới đây, cách xa anh ta một chút, đừng để bị cắt thành sashimi.”

Tiểu nhân ngư vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch, hai anh em cùng ngồi run rẩy.

Tống Minh Uyên đứng trên cao nhìn xuống: “Bây giờ, em nói cho nó biết anh là ai.”

Bạch Thời ngơ ngác vài giây: “Mau, gọi chị dâu đi.”

Tiểu nhân ngư rất thức thời: “Tị dâu.”

Tống Minh Uyên: “…”