Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 100: Ích kỷ




Trận đấu vừa bắt đầu không lâu nhưng Bạch Thời đã nhận được sự chú ý khắp nơi.

Bản đồ này được thiết kế rất rộng, vị trí mỗi nhóm được đưa tới không giống nhau, đã vậy bây giờ mới bắt đầu, tất cả mọi người bận rộn quan sát hoàn cảnh và tìm thẻ, cho nên dù tình cờ gặp nhau, đại đa số đều bình an vô sự, mà không phải là sống chết lao vào đánh nhau.

Vì vậy khi họ nhìn thấy một con thỏ trắng siêu bự nhảy lên nhảy xuống, hợp tác cùng đồng đội giết chết các động vật hung mãnh như sư tử, tinh tinh,... Hình ảnh này rất là vui mắt, ánh mắt họ vô thức đuổi theo cậu, sau đó thấy bạn nhỏ này lại giết được hai người nữa, trong đó còn bao gồm một nhân vật khá là lợi hại, cảnh tượng này khiến những người ở tinh hệ khác không quen mặt cậu đồng loạt khiếp sợ, cũng theo sát bước đi của Bạch Thời.

Bạch Thời và Joshua đều có thực lực, hơn nữa còn cùng sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong, bây giờ cùng tiến lên, phải nói là xung quanh không còn người sống, nhanh chóng giết chết Lothar và Trì Tả, người trong nhóm đối phương đã sớm chiến đấu với người của phe mình, bọn họ đi qua giải quyết hết mấy người này, đến đây mới bắt đầu chuyên tâm đi tìm thẻ.

Trong nhóm của họ có hai người bất hạnh chết trận, một người thuộc chiến đội nào đó trong tinh hệ chính, một người khác là người thuộc tinh hệ Murs, Bạch Thời hoàn toàn không quen, chỉ an ủi vài câu rất không có thành ý, nhảy nhảy cộc cộc quay đầu bỏ đi.

Hai người lập tức thổ huyết, vừa vào trận còn chưa tự giới thiệu đã phải nhào vào đánh nhau một cách rất vô lý, sau đó ngơ ngác chết lúc nào không hay, sao họ lại phải làm đồng đội với người hung tàn như vậy chứ? Mẹ nó, đúng là phát rồ!

Joshua là một con sói tuyết, chậm rãi đi theo cậu: “Bây giờ chúng ta còn bốn người, sau đó định làm gì?”

Bạch Thời hỏi: “Cậu không tin tưởng bản thân?”

“Không.”

“Như vậy chẳng phải tốt rồi sao.”

Joshua thích thú cười hai tiếng, liếc nhìn những đồng đội này, chợt nhớ họ còn chưa giới thiệu, vì vậy vừa đi vừa nói.

Thời gian trôi qua từng phút, trận đấu dần dần tiến vào giai đoạn gay cấn, giao dịch và đánh nhau lục tục xuất hiện, ở chỗ Bạch Thời xuất hiện một con báo đen khá là khí phách, hơi bình tĩnh, sau đó thấy họ muốn gây sự, lập tức nhảy qua tiêu diệt người ta.

Mặc dù chiến đấu rất thuận lợi, nhưng cậu tượng tưởng đến hình ảnh kia, vẫn thấy rất khó chịu, nghĩ sao cũng thấy mình đang diễn hài, ấy là còn chưa nói lúc đi tìm thẻ, cậu lại phải hì hục đào hố, làm cho mỗi lần đào là Bạch Thời lại tha thiết muốn chui vào bên trong không bao giờ ra ngoài nữa.

Khác với tâm trạng của Bạch Thời, fan trên mạng suýt nữa thì đã bị cậu manh tới nỗi lăn qua lăn lại, đồng loạt gào thét Lam Sí, anh mau tới ôm Tiểu Nhị Hóa nhà các anh về mà yêu thương nhiều nhiều đi a a a!

Lam hoàn toàn không hay biết mình và bạn nhỏ nào đó đã bị ghép thành cặp, giờ phút này hắn đang mỉm cười ngồi ở khu nghỉ ngơi, vừa nói chuyện phiếm với đại ca, vừa tiếp tục nhìn màn hình. Cuối cùng, nhóm của Bạch Thời lấy được vị trí thứ ba, phải nói là bạn nhỏ nào đó không muốn đợi thêm một giây một phút nào, tháo kính ra lĩnh thưởng xong là lập tức xuống đài.

Tri Nguyên thú vừa tỉnh ngủ, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào ngón tay cậu, tiện thể duỗi móng vuốt ra lay lay. Tâm trạng của Bạch Thời khá hơn hẳn, ôm cái giỏ nhỏ kiên nhẫn chơi với chúng, sau đó nghe thấy đại ca đang gọi cậu, không khỏi nhìn qua, chỉ là gần như trong nháy mắt, cậu phát hiện hai người đàn ông đang đi về phía này.

Hai người này, một là quân nhân mà cậu đã cứu trên sao Mê Điệt, một người khác tướng mạo tuấn mỹ, dáng người cao ngất, khoảng hai mươi tuổi, bây giờ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Người nọ nhanh chóng tới gần, mặc dù khí thế trên người rất mạnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng: “Em là Bạch Thời?”

Bạch Thời giật mình: “Dạ.”

“Anh họ Việt, Việt Tu.” Người nọ nhìn mặt nạ và hai mắt cậu, “Anh có thể nói chuyện riêng với em được không?”

Bạch Thời lại ngẩn ngơ, vô thức nhìn quân nhân, chẳng lẽ do người này nói mình có vẻ giống người của Việt gia, nên mới dẫn thanh niên này tới.

Không lẽ cốt truyện nhận thân sắp mở ra?

Nhưng trong suy nghĩ của cậu, cậu cảm thấy có muốn nhận thì cũng phải đợi tới khi vào học viện Hoàng Gia mới nhận tổ quy tông được chứ, bởi vì đường lối trong rất nhiều tiểu thuyết đều đi theo hướng này —— Nam chính với gene cấp C mới vào học viện chịu đủ các loại xem thường, sau đó bởi vì em gái/ tiểu đệ/ làm màu các thứ mà tranh chấp với đám con cháu quý tộc, lại còn đánh người ta một trận.

Tay chân phẫn nộ quát: Đây là thiếu gia nhà X! Cha của cậu ấy là XXX! Hơn nữa còn quen biết với gia tộc XX! Mày có biết gia tộc XX không?

Con cháu quý tộc phẫn nộ gào: Chọc vào tao thì đừng hòng sống yên!

Tay chân lại phẫn nộ nói: Đúng, mày cứ đợi đến lúc bị làm thịt đi!

Sau đó nữa, hoặc là tự nam chính làm lớn chuyện, hoặc là bạn bè hay người trước kia kính trọng nam chính đồng loạt xuất hiện rồi làm lớn chuyện, cuối cùng tất cả mọi người ở đế đô đều chú ý tới cậu.

Giữa sự việc này có lẽ sẽ xảy ra đánh nhau gì gì đó, sau đó nhân vật chính với gene cấp C đại phát thần uy, thu hút vô số ánh mắt, thân nhân của hắn vừa nhìn đã kinh hãi: A, con trai thất lạc nhiều năm!

Thời điểm nam chính mang gene cấp C tát đã một cú đau điếng vào mặt pháo hôi, khôi phục thân phận xong lại tát bôm bốp, đến lúc khôi phục song S lại giáng thêm một cái tát nữa, cứ làm màu trong khí phách ngời ngời như vậy, sự việc được giải quyết một cách viên mãn.

Nhưng bây giờ họ đang làm gì đây? Cốt truyện tới trước thời hạn sao? Hay là đám khốn kia không muốn đi theo kiểu bình thường nữa?

Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời lại bắt đầu mơ màng, xoa xoa đầu cậu đầy bất đắc dĩ: “A Bạch?”

Bạch Thời ừ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, sau đó ánh mắt liếc qua, thấy quân nhân đã bước tới cạnh Phi Minh từ bao giờ, chắc là muốn đích thân nói cám ơn, Phi Minh đang định tham gia trận đấu thứ hai, thấy thế lập tức dừng lại, sắc mặt lạnh lùng đứng cạnh quân nhân, chụp một tấm ảnh.

Bạch Thời lập tức câm nín, cậu nhớ Phi Minh rất muốn vào quân đội, có khi lúc trước cứu người là vì có quen biết đối phương thật, cũng có thể hắn chẳng hề biết thân phận của quân nhân này là gì. Cậu yên lặng suy nghĩ, gật gật đầu với thanh niên trước mặt, chuẩn bị đi ra chỗ khác nói chuyện.

Việt Tu không biết bạn nhỏ nào đó vừa ngơ ngác, trong mắt anh thì quyết định của Bạch Thời ảnh hưởng lớn từ người bên cạnh, không nén nổi tò mò, âm thầm liếc nhìn Tống Minh Uyên, chậm rãi đi theo.

Lam vẫn đứng im không nhúc nhích, đưa mắt nhìn hai người đi xa, lại liếc nhìn Tống Minh Uyên với nét mặt bình tĩnh tới nỗi không hề có sự ngạc nhiên: “Anh, nói thật đi, có phải chuyện này có bút tích của anh không?”

Tống Minh Uyên xoa xoa Tri Nguyên thú đang muốn bò ra ngoài: “Có.”

Lam có thể nhận ra người nọ rất giống Bạch Thời, lại liên tưởng tới những lời tự giới thiệu vừa rồi, nhướn mày: “Quan hệ giữa A Bạch và Việt gia là gì?”

“Anh chỉ biết là Việt gia từng thất lạc một đứa bé.”

Lam không biết gì nhiều về chuyện này, nhưng hắn biết đế quốc Erna có mấy gia tộc lừng lẫy, sững sờ một lúc, không nhịn cười được: “Lơ mơ trở thành huynh đệ với hai người, thật là, em nên nói do duyên phận hay là do mình thật tinh mắt?”

Tống Minh Uyên nhớ tới thân phận của hắn, liếc một cái: “Cậu không ở Phỉ Tây, chạy tới nơi này làm gì?”

Lam cười hỏi: “Tu luyện, tin không?”

Tống Minh Uyên không để ý tới hắn, bởi vì Tri Nguyên thú đã tỉnh hẳn rồi, đang duỗi móng vuốt túm lấy thành giỏ, thì thào hỏi: “Ba ba, ba ba đâu?”

Mấy câu hỏi kiểu này thường thì chỉ có Tống Minh Uyên và Bạch Thời mới phân biệt được, nếu đổi thành các thành viên của Phượng Hoàng thì sẽ hay gặp phải mấy câu như là “Ba ba nói ba ba XX”, “Ba ba tặng cho ba ba một quyển sách, sau đó ba ba mang đi đọc”, “Ba ba đi pha cà phê cho ba ba rồi”, vân vân… Cuối cùng người nghe càng mơ hồ hơn. Tống Minh Uyên xoa xoa chúng, trả lời rằng Bạch Thời đang bận, nhìn chúng ngoan ngoãn chui lại vào giỏ.

Lam không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, nhìn hai người đang đang trò chuyện đằng kia, đột nhiên hỏi: “Anh sắp xếp để thằng bé tìm được người nhà, đang định thẳng thắn nói rõ thân phận với nó hả?”

Tống Minh Uyên cũng nhìn sang: “Người Việt gia không biết anh đứng sau lưng sắp xếp chuyện này.”

“Anh làm thế nào?”

Tống Minh Uyên tùy tiện nói tìm một người “vô tình” đề cập tới tình huống của Bạch Thời trước mặt họ, Lam cũng đoán được đại khái, hơi kinh ngạc: “Em vẫn không hiểu vì sao anh không tự ra mặt, chẳng lẽ anh vẫn không muốn cho nhóc kia biết anh là ai?”

Hắn hơi dừng lại: “Em nhớ ra rồi, thằng bé từng đề cập với em là không biết anh định làm việc gì nguy hiểm, còn nhờ em quan sát hộ, nhưng anh và nó là người của những gia đình thế này, hai người liên thủ lại thì còn gì mà không làm được? Anh đang kiêng kị cái gì?”

Tống Minh Uyên thuận miệng hỏi: “Vận mệnh, tin không?”

Đương nhiên là Lam không tin, nhưng trong lòng vẫn biết rõ ở đế quốc Erna, cũng chỉ có hoàng tộc mới có thể tri phối hai gia tộc cực kỳ quyền thế, chuyện đại ca cần làm… Hắn âm thầm hít khí, đột nhiên không muốn nghĩ tới điều này nữa.

Lam im lặng một lát: “Anh lừa thằng bé như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tới trường hợp nhỡ anh gặp chuyện không may thì A Bạch phải làm sao bây giờ?”

“Người anh phải đối phó không chấp nhận người có tinh thần lực cấp S, nếu anh thật sự gặp chuyện không may, cậu là người đầu tiên phải ở bên cạnh cậu ấy, nếu Việt gia không bảo vệ được, người của anh sẽ dẫn cậu ấy đi, họ sẽ không tiết lộ tin tức của anh.” Tống Minh Uyên nhìn Lam, “Nếu như người của anh cũng không làm gì được, cậu nhớ đưa cậu ấy rời khỏi nơi này, càng xa đế đô càng tốt.”

Lam vô thức hỏi: “Nếu em cũng không làm được thì sao?”

Tống Minh Uyên vuốt ve hai bé Tri Nguyên thú đang lăn qua lăn lại trong giỏ: “Cậu cứ nói đi?”

Đế quốc thú nhân… Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Lam rồi biến mất, đếm lại bốn vòng bảo hộ mà người này giăng ra cho Bạch Thời, im lặng thật lâu: “Anh không nghĩ tới cảm xúc của thằng bé sao?”

Tống Minh Uyên lại nhìn về phía Bạch Thời, cảm xúc trong mắt rất sâu, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: “Anh khá là ích kỷ.”

Lam nhìn Tống minh Uyên, không biết nên nói gì cho phải.

Sự chiếm hữu và ý muốn khống chế của Tống Minh Uyên quá mạnh, cho nên trong hoàn cảnh không thể xác định tương lai cho A Bạch, anh đã quyết định ra tay trói người này lại bên cạnh trước, nhưng Tống Minh Uyên hoàn toàn không hề nghĩ tới việc nếu A Bạch có tâm trạng “Sinh hay tử em đều muốn bên cạnh anh” không, mà thậm chí còn suy nghĩ tới đường lui, chỉ vì để cho A Bạch sống sót.

Đúng là Tống Minh Uyên rất ích kỷ, nhưng anh cũng rất yêu A Bạch.

“… Nếu nó biết chân tướng sẽ oán anh, có khi còn tiện thể oán luôn cả người giấu giếm thay anh là em.” Lam thở dài thật khẽ, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Anh thật sự có ý định giấu giếm mãi sao?”

Tống Minh Uyên vừa định trả lời đã nhận ra điều gì đó, không khỏi cúi đầu. Tri Nguyên thú lăn qua lăn lại một lúc, hình như phát hiện ba ba đang rất nghiêm túc, bèn nhào đầu tới ôm lấy ngón tay anh lay lay, yên lặng nhìn anh.

Ánh mắt Tống Minh Uyên dịu dần, vuốt ve chúng: “Sẽ không quá lâu.”

Khoa học kỹ thuật ở thế giới này khá là phát triển, chuyện xét nghiệm DNA có thể làm ngay lập tức, toàn bộ quá trình Bạch Thời vẫn luôn bình tĩnh, im lặng nghe Việt Tu nói về đứa em trai mất tích và việc cậu có tướng mạo rất giống người Việt gia, sau đó lại nghe anh uyển chuyển biểu đạt rằng muốn xét nhiệm DNA, liền đưa cánh tay ra trước.

Việt Tu có mang theo dụng cụ, Bạch Thời yên lặng quan sát, kết quả không nằm ngoài dự liệu, cậu đúng là con của Việt gia. Ánh mắt Việt Tu trở nên rất sâu, vô thức muốn ôm lấy cậu, nhưng rồi lại kiềm chế, cuối cùng chỉ vươn tay vỗ vai Bạch Thời hai cái.

Bạch Thời không biết vì sao bỗng nhiên lại nhớ tới anh trai của mình, lập tức khó chịu, đau lòng gọi một tiếng “Anh”, hàn huyên với Việt Tu một lát, tiếp theo cậu còn phải thi đấu, vì vậy quay lại trước.

Bạch Thời đeo mặt nạ nên Việt Tu không thấy rõ nét mặt của cậu, anh chỉ có thể cảm giác sự thay đổi rất nhỏ trong giọng nói để biết rằng cậu đang cực kỳ xúc động, dịu dàng đưa mắt nhìn cậu đi xa, bắt đầu liên hệ ba mẹ đang ở tinh hệ khác.

Sự kiện lần này diễn ra trong ba ngày liên tiếp, vô cùng náo nhiệt, khâu cuối cùng chính là rút thăm, Lam cảm thấy vận khí của Bạch Thời rất tốt, vốn định để cậu lên rút nhưng bạn nhỏ này lại từ chối, hắn đành phải tự lên.

Bạch Thời mặt liệt nhìn nhìn, căn cứ vào kinh nghiệm viết tiểu thuyết để phóng đoán thì nam chính thường đi trên con đường gian nan nhất, bất kể là ai đi rút chắc kết quả cũng không khác là bao. Cậu tự đào hố chôn mình nhiều rồi, mấy chuyện đã biết trước là lừa bịp thế này ấy mà, còn lâu cậu mới làm nhá!

Bạch Thời nhìn danh sách đối thủ xuất hiện, phát hiện trận đầu là sân nhà, phải quay về câu lạc bộ rồi.

Việt Tu biết bây giờ Bạch Thời là tuyển thủ Liên Minh, còn đang là thời kỳ mấu chốt đánh vòng chung kết, cũng không miễn cưỡng bắt cậu ở lại thêm vài ngày, đành phải thôi, sau đó nghĩ tới em trai từng nói kế hoạch vào học viện Hoàng Gia sau khi thi đấu xong, quyết định giải quyết chuyện này trước.

Bây giờ đã gần cuối năm, vòng chung kết chỉ đánh được hai trận đã nghênh đón kỳ nghỉ ngắn, đối thủ của hai trận này đều không mạnh, Phượng Hoàng thành công lên cấp, bắt đầu chào đón năm mới. Năm ngoái các đội viên đều về nhà hết, năm nay đa số quyết định ở lại, dự định tụ lại đón năm mới thật náo nhiệt.

Bạch Thời rất vui, đang định lên kế hoạch vui chơi, chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên, cúi đầu xem xét, phát hiện là Việt Tu.