Thiết Kỵ Môn

Chương 19: Tan Nhà Nát Cửa Bạt Giang Hồ





Mạnh Niệm Từ tuy thọ trọng thương nhưng thần trí vẫn chưa hôn mê, lời nói của Chương Ðài Phụng khiến chàng rúng động cõi lòng, nhưng vào lúc này và tại đây, chàng chẳng lòng dạ nào để mà cảm nhận thâm ý của những lời lẽ ấy.
Hai giọt nước mắt của Chương Ðài Phụng rơi lên mặt chàng lạnh giá, song lại khiến chàng nghe lòng vô vàn ấm áp.
Chàng thoáng vẻ ngơ ngẩn nhìn vào mặt Chương Ðài Phụng, lặng thinh không nói một lời.
Chương Ðài Phụng bị chàng nhìn đến đỏ bừng mặt, ngoảnh đi nơi khác, đưa tay lau nước mắt nói:
- Thương thế của Mạnh tướng công... thế nào?
Mạnh Niệm Từ giọng yếu ớt đáp:
- Không... nhẹ...
Chương Ðài Phụng chau mặt mày, lại với ánh mắt quan tâm nhìn vào mặt Mạnh Niệm Từ nói:
- Hãy thử xem có thể vận công tự điều trị được chăng?
Mạnh Niệm Từ thở dài chán chường:
- E rằng... không thể được!
Chàng không cần phải thử cũng biết, hai chưởng của Mạnh Bác Cửu chẳng những đã khiến chàng ngũ phủ ly vị, huyết khí ứ đọng, mà còn chấn động đến Ðan Ðiền cơ hồ vỡ nát, không thể nào vận sức được nữa, nếu không nhờ được Vạn Niên Tiên Ðào thì đã tuyệt mạng từ lâu rồi.
Chương Ðài Phụng thầm thở hắt ra, lại hỏi:
- Nếu tiểu muội dùng nội lực giúp tướng công thì sao?
Mạnh Niệm Từ ném cho nàng một cái nhìn cảm kích:
- Vô... ích, thương thế của tại hạ... có lẽ không chữa khỏi được đâu!
Chương Ðài Phụng hé môi gượng cười nói:
- Ðừng chán nãn, thương thế trầm trọng, cùng lắm là điều dưỡng lâu một chút...
Chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng châm rậm rịt đi ngang qua. Từ khi vào trong thạch thất, đã hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, chẳng rõ tình hình cuộc chiến giờ đã ra sao, tiếng bước chân đó là người của Thần Phong Môn hay là Phiêu Hương Sơn Trang. Nhưng có thể dự doán được, ưu thế sau cùng hẳn là thuộc về Thần Phong Môn, Phiêu Hương Sơn Trang chắc chắn sẽ bị hũy diệt.
Mạnh Niệm Từ khẽ gĩy giụa nói:
- Cô nương... hãy để mặc tại hạ... đi khỏi đây mau!
Chương Ðài Phụng xốn xang:
- Tướng công bảo tiểu muội bỏ rơi tướng công đào tẩu một mình ư?
Mạnh Niệm Từ giọng khó nhọc:
- Tại hạ đã sắp chết đến nơi, cô nương hà tất cùng chết với tại hạ...
Thở mạnh một hồi, nói tiếp:
- Tại hạ chỉ đơn thân một mình... nhưng cô nương... hãy còn có song thân...
Chương Ðài Phụng xúc động nắm lấy hai tay chàng:
- Ðừng nói nữa, tiểu muội không thể nào bỏ rơi tướng công được. Nếu không phải vì tiểu muội thì tướng công đâu có đến nông nỗi này, nếu chết... tiểu muội cũng phải chết cùng tướng công!

Mạnh Niệm Từ bối rối thở dài!
- Cô nương là người sáng suốt, thông minh tuyệt thế, sao lại ủy mị thế này?
Chương Ðài Phụng rướm lệ cười:
- Không phải ủy mị mà đó là trách nhiệm về mặt đạo nghĩa tiểu muội phải làm tròn. Vả lại, tiểu muội không phải cùng chết với tướng công, mà là tìm cách cứu tướng công.
Mạnh Niệm Từ nhếch môi cười chua xót:
- Trong tình huống này, e rằng... không thể nào...
Chương Ðài Phụng cười tự tin:
- Ðừng sờn lòng, tiểu muội đã sắp đặt sẵn con đường rút lui rồi...
Với ánh mắt u oán nhìn vào mặt Mạnh Niệm Từ nói tiếp:
- Gian thạch thất này hết sức kiên cố, cho dù Thần Phong Môn có phát giác thì nhất thời cũng khó thể công phá vào được. Hơn nữa, họ chưa kịp công vào thì chúng ta đã rời khỏi Phiêu Hương Sơn Trang rồi!
Bỗng, lại nghe tiếng chân hối hả phóng qua, kèm theo tiếng quát tháo văng vẳng, nhưng thoáng chốc đã ngưng lặng, hiển nhiên trận đấu đã sắp đến hồi kết thúc.
Chương Ðài Phụng ngưng thần lắng nghe một hồi, đoạn thở dài nói:
- Tội nghiệp cho gia phụ cực khổ cả đời mới tạo lập được cơ nghiệp thế này, vậy mà trong khoảnh khắc đã bị tiêu hủy... Thế nhưng...
Buông tiếng cười vang một hồi, đoạn lại nói tiếp:
- Có thể khiến cho môn chủ, một trong Võ Lâm Tứ Thánh thọ thương, đồ chúng Thần Phong Môn tham dự cuộc chiến bị tổn thương nặng nề, vậy xứng đáng lắm rồi!
Mạnh Niệm Từ bỗng cảm thấy phế phủ như vỡ nứt "òa" một tiếng, lại phún ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch và hơi thở hào hển.
Chương Ðài Phụng vội đưa cả hai tay ra đỡ lấy chàng:
- Mạnh tướng công...
Mạnh Niệm Từ gắng gượng mở mắt, uể oải nói:
- Cô nương... hãy... đi mau... đừng bận tâm...
Thở mệt nhọc không sao nói tiếp được nữa, hiển nhiên thương thế đã trầm trọng đến độ không còn chịu đựng được nữa. Chương Ðài Phụng bặm chặt môi, bỗng vung chỉ điểm liên hồi phong tỏa năm nơi đại huyệt của Mạnh Niệm Từ, chàng lập tức bất tỉnh nhân sự.
Chương Ðài Phụng thở ra một hơi dài, đưa tay sửa lại làn tóc rối, lẩm bẩm:
- Mạnh tướng công... kể từ nay hai ta nguyện sẽ sống chết bên nhau...
Bỗng có tiếng gõ hối hả vào vách đá cạnh bên.
Chương Ðài Phụng đứng phắt dậy, đưa tay ấn vào vách đá, tiếng ma sát rất khẽ vang lên, rồi thì một cánh cửa ngầm vuông vức chừng ba thước mở ra, hai thị tỳ võ phục lướt vào.
Chương Ðài Phụng thần sắc thư giản hơn nói:
- Các ngươi đã đến ư?
Hai thị tỳ cùng cúi mình thi lễ nói:
- Tiểu tỳ Kim Yến, Ngân Yến tham kiến tiểu thư!
Chương Ðài Phụng khẽ thở dài:
- Ta đã hạ lệnh cho tất cả những người còn lại của bổn trang khẩn cấp rút lui, mạnh ai nấy lo tìm đường thoát thân, hai người có gặp họ không?
Hai thị tỳ đồng thanh đáp:
- Thưa tiểu thư, có!
- Còn chừng bao nhiêu người?
- Còn hơn bốn mươi!
Chương Ðài Phụng thở dài đau xót:
- Vậy số tử thương là bảy phần...
Nghiến răng nói tiếp:
- Mạnh Bác Cửu, một ngày nào đó sớm muộn gì Chương Ðài Phụng này cũng sẽ bắt ngươi đền mạng cho họ!
Kim Yến bỗng giục:
- Tiểu thư, sơn trang đã cháy to, không nên ở đây lâu, tiểu thư hãy...
Chương Ðài Phụng ngắt lời:
- Khoan... những người còn lại phải chăng đều đã tự giải tán hết rồi?
Kim Yến khích động:
- Không... Họ cảm niệm ân đức của trang chủ và tiểu thư, chẳng ai chịu bỏ đi cả!
Chương Ðài Phụng thở dài xót xa:
- Ngân Yến!
Ngân Yến vội khom mình đáp:
- Tiểu tỳ đây!
Chương Ðài Phụng nghiêm giọng:
- Hãy mau truyền lời ta, bảo Phiêu Hương Sơn Trang đã tiêu tan kể từ đây, họ hãy tự lo tìm đường thoát thân và hướng đi khác, ta không còn lo liệu cho họ được nữa!
Ngân Yến nước mắt ràn rụa, nghẹn ngào nói:
- Tiểu tỳ đã nói với họ theo như những lời tiểu thư đã căn dặn, nhưng vẫn không một ai chịu bỏ đi... Họ bảo phải cúc cung tận tụy vì trang chủ và tiểu thư, có chết cũng cam lòng!
Chương Ðài Phụng lại thở dài não ruột:
- Tấm lòng trung nghĩa của họ thật đáng quý... Nhưng hãy mau truyền tiếp lời ta, bảo Thần Phong Môn ắt sẽ thừa thắng truy quét lực lượng tàn dư của bổn trang, không nên hy sinh một cách vô ích. Nếu họ quả có lòng trung nghĩa thì hãy náu thân trong giới giang hồ, chờ khi nào ta truyền Thanh Phụng Lệnh ra hãy tái quy tụ.
- Thưa vâng!

Ngân Yến dứt lời lập tức quay phắt đi, bước nhanh vào trong cửa ngầm.
Chương Ðài Phụng thoáng trông theo, lại cất tiếng gọi:
- Kim Yến!
Kim Yến vội khom mình đáp:
- Tiểu tỳ đây!
Chương Ðài Phụng đưa tay chỉ Mạnh Niệm Từ nằm dưới đất:
- Phiền ngươi hãy bồng y đi ra!
Kim Yến thoáng chau mày:
- Tiểu thư, quái nhân này... là ai vậy?
Thì ra hai thị tỳ là người đã mai phục ngoài trang nên chưa được gặp Mạnh Niệm Từ với tướng mạo của Quỷ Tiên Ðỗ Linh.
Chương Ðài Phụng sầm mặt:
- Không cần hỏi, hãy đi mau!
Kim Yến không dám nói gì nữa, cúi xuống bồng Mạnh Niệm Từ, dợm bước vào trong cửa ngầm.
Chương Ðài Phụng thoáng chau mày, bỗng lại gọi:
- Khoan đã!
Kim Yến vội chững bước hỏi:
- Tiểu thư còn điều chi dặn bảo?
- Người này thọ thương rất trầm trọng, ngươi hãy hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được va chạm mạnh.
Kim Yến ngạc nhiên, ấp úng hỏi:
- Người này... quan trọng lắm ư?
- Ừ, vô cùng. Hãy vâng mệnh đi!
Kim Yến quả nhiên hết sức nhẹ nhàng bồng Mạnh Niệm Từ đi vào cửa ngầm. Chương Ðài Phụng thở hắt ra một hơi dài, đoạn cũng theo sau đi vào cửa ngầm.
Trong cửa ngầm là một con đường hầm tối om, vừa bước vào là cánh cửa đá lập tức đóng lại.
Ðường hầm này khá rộng và phẳng phiu, nhưng ngoằn ngoèo khúc khuỷu hệt như mê hồn trận, hẳn đã phải sử dụng rất nhiều nhân công và thời gian mới hoàn thành được.
Chừng sau nửa giờ mới đến cửa ra, đó là một khu rừng rậm rạp, lưng núi mặt sông, như nơi không hề có người đặt chân tới, cửa ra đầy cỏ dại và đá che lấp, nếu không lưu ý cũng khó thể phát hiện.
Ngân Yến đã chờ sẵn trước cửa hầm, Chương Ðài Phụng vội hỏi:
- Họ đã đi cả rồi ư?
Ngân Yến giọng xót xa:
- Sau khi tiểu tỳ truyền lời của tiểu thư xong, họ đều rơi lệ bỏ đi... và còn nói...
Chương Ðài Phụng thở dài:
- Họ còn nói gì vậy?
Ngân Yến nghẹn ngào:
- Họ còn bảo thảy sẽ chờ đợi trong giang hồ, trông mong tiểu thư sớm truyền Thanh Phụng Lệnh, họ sẽ tức khắc đến phục mệnh ngay!
Chương Ðài Phụng cười đau xót:
- Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi chứ?
- Xong rồi, trên xe đầy đủ lương khô, nước và cỏ...
Ngân Yến vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía trước:
- Xe đỗ ở đằng kia!
Chương Ðài Phụng đón lấy Mạnh Niệm Từ trong lòng Kim Yến, đoạn nói:
- Hai ngươi... cũng đi đi thôi!
Kim Yến và Ngân Yến cả kinh:
- Hả? Tiểu thư đuổi chúng tiểu tỳ sao?
Chương Ðài Phụng thở dài:
- Tình thế bắt buộc, chúng ta đành chia tay thôi!
Kim Yến khóc òa:
- Không, dù thế nào tiểu tỳ cũng quyết không rời xa tiểu thư!
Ngân Yến cũng bật khóc:
- Nếu tiểu thư quyết đuổi chúng tiểu tỳ, tiểu tỳ sẽ đâm đầu chết ngay trước mặt tiểu thư!
Chương Ðài Phụng cũng rướm lệ:
- Tấm lòng trung nghĩa của các ngươi thật đáng quý, nhưng Thần Phong Môn nhất định sẽ tung người tìm bắt ta, đi chung đông người rất là nguy hiểm, ngay như hai ngươi đây, cũng nên chia nhau ra mà đi... Hai ngươi cũng không nên buồn, trên đời đâu có buổi tiệc nào mà chẳng tàn, đến lúc cần chia xa là phải chia xa, không thể nào cưỡng lại được đâu!
Kim Yến buồn bã:
- Vậy tiểu thư định đi đâu?
Ngân Yến tiếp lời:
- Tiểu thư hãy để lại địa chỉ cho chúng tiểu tỳ. Sau khi chia tay, chúng tiểu tỳ sẽ chia ra theo đường khác tìm đến tiểu thư, chỉ cần ra khỏi địa bàn của Thần Phong Môn thì không còn sợ gì nữa!
Chương Ðài Phụng lắc đầu cười chua chát:
- Trước mắt ngay cả ta cũng chưa biết phải đi đâu, làm sao để lại địa chỉ cho các ngươi được. Thế nhưng, các ngươi cũng có thể cải trang dịch dung từ từ dò la tin tức trên chốn giang hồ.

Kim Yến chau mày:
- Tiểu thư không đến Thiết Kỵ Môn ư?
Chương Ðài Phụng lắc đầu:
- Thiết Kỵ môn chủ Mạnh Công Lăng tuy chính trực trung hậu, nhưng ông ta rất quả đoán và đa nghi, khó mà dung thân đưọc. Hơn nữa...
Quét mắt nhìn Mạnh Niệm Từ, nói tiếp:
- Tạm thời trong một thời gian ngắn, ta sẽ không đến Thiết Kỵ Môn!
Kim Yến quyến luyến:
- Vậy bao giờ tiểu thư mới có thể ban truyền Thanh Phụng Lệnh?
Chương Ðài Phụng ngẩn người:
- Cũng chưa biết chừng...
Buông tiếng thở dài áo não, nói tiếp:
- Có thể một hai tháng, cũng có thể một hai năm và cũng có thể mười hoặc hai mươi năm, thậm chí sẽ không bao giờ ban truyền, phải xem vận mệnh tương lai thế nào thì mới liệu định được.
Kim Yến và Ngân Yến nghẹn ngào đồng thanh nói:
- Vậy tiểu thư, xin hãy bảo trọng, tiểu tỳ...
Như có gì chẹn nơi cổ họng, không nói tiếp được nữa.
Chương Ðài Phụng cũng ôm mặt nghẹn ngào nói:
- Các ngươi với ta tuy trên danh nghĩa là chủ bộc, nhưng thực tế tình thân như tỷ muội. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không bao giờ rời bỏ các ngươi... Thôi, các ngươi cũng hãy bảo trọng!
Dứt lời liền ôm Mạnh Niệm Từ bước đi.
Kim Yến và Ngân Yến khản giọng gọi to:
- Tiểu... thư....
Song Chương Ðài Phụng không ngoảnh lại, trái lại còn bước nhanh hơn.
Bên ven rừng quả có một chiếc cỗ xe mui với bốn con ngựa khỏe, chúng vừa trông thấy Chương Ðài Phụng lập tức rung vó ngẩng đầu cất tiếng hí dài.
Sau xe có sẵn cỏ ăn cho ngựa, trong xe thì có nước và lương khô, chăn gối dày êm ái, rèm xe kín mít.
Chương Ðài Phụng đặt Mạnh Niệm Từ vào trong thùng xe, để chàng nằm thoải mái. Sau đó từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ con, trút ra một viên thuốc màu đỏ, cạy răng Mạnh Niệm Từ lên cho uống vào.
Mạnh Niệm Từ tuy hôn mê bất tỉnh, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, hơi thở đều hòa, thương thế tuy nặng nhưng trong thời gian ngắn cũng không đến đỗi nguy hiểm đến tính mạng.
Chương Ðài Phụng cảm thấy yên lòng phần nào, bèn bước xuống xe đến ngồi vào chỗ lái, khẽ quất một roi, bốn con tuấn mã lập tức cất tiếng hú dài, tự động lao đi về phía đại lộ cách đó không xa.
Chương Ðài Phụng đảo mắt nhìn nhanh, lập tức trèo vào thùng xe ngồi cạnh Mạnh Niệm Từ, để mặc cho bốn con tuấn mã tự động phóng đi.
Chương Ðài Phụng ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
Trãi qua một đêm vất vả, nàng sớm đã mệt lừ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, bỗng nghe tiếng ngựa hí vang, bánh xe rít lên ken két, cỗ xe dừng lại.
Lập tức, một giọng nói rền rĩ quát:
- Trên xe có người không? Hãy ra chịu kiểm soát mau!
Chương Ðài Phụng giật mình tỉnh giấc, rón rén qua kẽ rèm nhìn ra ngoài, những thấy ba bốn mươi thuộc hạ Thần Phong Môn đang đứng cản trước đầu xe, hai người cầm đầu một là Ðộ Kích đường chủ Lữ Cường thuộc ngoại ngũ đường, một là Tổng Tuấn đường chủ Từ Viễn thuộc nội tam đường.
Chương Ðài Phụng bất giác lặng người, song nàng không chần chừ, bỗng chau mày cắn răng vung tay tự đánh vào mũi, liền tức máu tươi chảy ra, lẹ làng quẹt đầy mặt mình, sau đó vén rèm xe ngắc ngoải bò ra.
Từ Viễn và Lữ Cường đứng trước đầu xe lập tứvc bật lên một tiếng sửng sốt quát:
- Nha đầu, ngươi là ai? Vì sao lại ra nông nỗi này?
Chương Ðài Phụng cười lạnh lùng:
- Các ngươi không nhận ra bổn cô nương thật ư?
Từ Viễn đưa mắt nhìn Lữ Cường đoạn cười gằn:
- Hừ, tuy không nhận ra những cũng có thể đoán được phần nào. Tuy nhiên, ngươi tự nói ra thì hơn!
Chương Ðài Phụng cười:
- Vậy chứ các người đang tìm ai?
Từ Viễn tiếp lời:
- Chương Ðài Phụng ở Phiêu Hương Sơn Trang, có lẽ ngươi...
Chương Ðài Phụng cười vang:
- Không sai, chính là bổn cô nương đây!