Thiết Kỵ Môn

Chương 12: Hắc Diêm La





Chẳng rõ chàng đã dùng bao nhiêu sức, chỉ thấy ly rượu bay đi rất chậm và phát ra tiếng "ong, ong" rất chói tai.
Nhìn kỹ mới hay ly rượu xoay tít, vì xoay quá nhanh nên mới phát ra tiếng động chói lói. Tuy nhiên, ly rượu đầy không hề sánh ra một giọt.
Mạnh Bác Cửu nghiêm mặt, cười ha hả nói:
- Lão hiệp sĩ quả là cao minh, chỉ ngón phi bôi kính tửu này cũng đáng kể là độc đáo võ lâm...
Ðồng thời thoáng khom mình, đưa hai tay ra đón ly rượu.
Chỉ thấy hai tay lão cách ly rượu chừng nửa thước, ly rượu liền ngưng xoay, dừng lại trên không.
Mạnh Bác Cửu hé môi, ly rượu lơ lửng trên không liền từ từ nghiêng tới, song vẫn không một giọt sánh ra.
Mạnh Bác Cửu bất giác ngẩn người, chỉ nghe Mạnh Niệm Từ cao giọng nói:
- Nếu lão ô chỉ bêu xấu với ngón phi bôi kính tửu thì thật quá xem thường Mạnh môn chủ, một trong Võ Lâm Tứ Thánh danh lừng thiên hạ.
Thì ra lúc ly rượu bắt đầu nghiêng đi, bỗng biến thành hơi nước bốc lên, chẳng còn giọt nào trong ly nữa.
Mạnh Bác Cửu reo to:
- Chích tửu hóa khí, cao minh lắm...
Trong khi ấy tay trái phóng ra một luồng sáng lạnh nhanh như tia chớp, đồng thời tay phải ngoắc nhẹ, chiếc ly đã nằm trong năm ngón tay.
Những thấy luồng hơi nước bốc lên bỗng biến mất, trở thành rượu rơi xuống trong ly.
Mạnh Bác Cửu giơ cao ly rượu trong tay cười nói:
- Ðỗ lão hiệp sĩ đã có lòng kính rượu, Mạnh mỗ đâu dám chối từ, xin đa tạ!
Ðoạn ngửa cổ nốc cạn. Mạnh Niệm Từ bất giác kinh hãi, bởi thủ pháp ngưng khí hóa tửu của Mạnh Bác Cửu quả thật là phi thường, nếu không có nội lực cao siêu, tuyệt đối không sao thi triển được.
Song ngoài mặt vẫn thản nhiên cười nói:
- Mạnh môn chủ thần công cái thế, lão ô hết sức khâm phục!
Mạnh Bác Cửu cười khiêm tốn:
- Chính tửu hóa khí và ngưng khí hóa tửu đều là tuyệt kỹ khi nội gia cương khí đã luyện đến mực tột đỉnh, thành thật mà nói, Ðỗ lão hiệp sĩ với Mạnh mỗ khó phân cao thấp...
Mạnh Niệm Từ lắc đầu:
- Mạnh môn chủ với Thần Phong Kiếm Khách lừng danh chốn giang hồ, dĩ nhiên sở trường về ba thước thanh phong, vậy mà nội lực lại ngang ngửa với lão ô, kể như lão ô đã thua kém một bậc rồi!
Mạnh Bác Cửu vỗ tay cười:
- Ðỗ lão hiệp sĩ lòng dạ khoảng đại, thật chẳng hổ một bậc anh hùng trong giới tà đạo...
Ðoạn chầm chậm nhìn Mạnh Niệm Từ, trịnh trọng nói tiếp:
- Vậy đối với lời đề nghị của tại hạ...
Mạnh Niệm Từ sớm đã quyết định, bèn cười dòn nói:
- Môn chủ đã không chê, lão õ bằng lòng chịu sai khiến!
Mạnh Bác Cửu mừng rỡ đứng lên:

- Ðược Ðỗ lão hiệp sĩ gia nhập bổn môn, còn hơn là mười vạn giáp binh, Mạnh mỗ sẽ lập tức triệu tập thuộc hạ, cử hành đại lễ thọ chức...
Vỗ tay hô lớn:
- Bây dâu!
Chỉ nghe một tiếng dạ vang, một bóng người phóng vào cửa sảnh, khom mình cao giọng nói:
- Thuộc hạ chờ lệnh môn chủ!
Mạnh Niệm Từ ngẩng lên nhìn, thấy người ấy chính là Ty Lễ đường chủ Thân Bá Ước, khi nãy đã ngồi cùng bàn với chàng.
Mạnh Bác Cửu mặt mày rạng rỡ nói:
- Ðỗ lão hiệp sĩ đã bằng lòng gia nhập bổn môn, chức tổng hộ pháp nay đã có người lý tưởng đương nhiệm rồi!
Thân Bá Ước vội nói:
- Xin chúc mừng môn chủ...
Ðoạn quay sang Mạnh Niệm Từ vòng tay thi lễ:
- Thuộc hạ xin ra mắt Ðỗ tổng hộ pháp!
Mạnh Niệm Từ bỗng có cảm giác dỡ khóc dỡ cười, đành ôm quyền đáp lễ, cười nói:
- Lão ô uổng được hư danh, mai này còn phải nhờ Thân đường chủ chỉ giáo...
Thân Bá Ước vòng tay xá lia lịa:
- Thuộc hạ đâu dám! Thuộc hạ đâu dám...
Mạnh Bác Cửu nghiêm giọng:
- Cấp tốc bày bị nhang nến, triệu tập môn nhân, chuẩn bị khai đàn cử hành thọ chức đại điển!
Thân Bá Ước cười xiểm nịnh:
- Khải bẩm môn chủ, thuộc hạ sớm đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, xin môn chủ và Ðỗ tổng hộ pháp di giá đến chính sảnh!
Mạnh Bác Cửu cười hài lòng, cất bước đi trước.
Ngay khi Mạnh Bác Cửu vừa ra đến cửa, bỗng nghe tiếng rít gió lảnh lói, ba luồng sáng cam bay vút lên không, rồi thì từ từ biến mất.
Mạnh Bác Cửu khẽ bật lên một tiếng kinh ngạc, chững bước dừng lại.
Lập tức, tiếng bước chân hối hả vọng đến, chỉ thấy Du Ðặc đường chủ Thượng Quan Hoằng cùng năm tùy tùng phóng nhanh tới, dừng lại trước mặt Mạnh Bác Cửu, cúi đầu thi lễ nói:
- Khải bẩm môn chủ, bốn nơi ngoại tiêu Thúy Tây Môn, Mai Nam Ba, Triều Dương Bình và Nhạn Linh Cương có báo động!
Mạnh Bác Cửu thoáng chau mày:
Bọn nào vậy?
- Bắc Lộ!
Mạnh Bác Cửu sửng sốt:
- Bắc Lộ? Ðâu lẽ nào!
Thượng Quan Hoằng khom mình:
- Khi thuộc hạ được báo cũng cảm thấy khả nghi, nhưng qua xác minh, quả đúng là bọn người Bắc Lộ!
Mạnh Bác Cửu liền hỏi ngay:
- Có bắt được người nào không?
- Bọn họ vừa xâm nhập đã rút lui ngay, chưa hề giao chiến!
- Vậy sao lại báo động?
- Vì phía Tây Mai Nam Ba có khoảng mười cao thủ xâm nhập, đã vượt qua ngoại tiêu vào đến khu biệt quán!
- Ườm... vậy cũng chẳng có gì to tát, hãy lệnh cho các nơi gia tăng việc canh phòng được rồi... Tuy nhiên, những kẽ đã xâm nhập cấm khu biệt quán, ít nhất cũng phải sanh cầm ba tên.
Thượng Quan Hoằng cúi đầu:
- Thuộc hạ tuân dụ... Nhưng ngoài ra...
- Hừ, ngoài ra còn gì nữa?
Thượng Quan Hoằng ngập ngừng:
- Phía Nhạn Linh Cương đã phát hiện không phải bọn người Bắc Lộ...
Mạnh Bác Cửu kinh ngạc:
- Vậy chứ là bọn nào?
Thượng Quan Hoằng khẽ đáp:
- Hắc Diêm La!
Mạnh Bác Cửu giật nẩy mình:
- Ồ... Nguồn tin đáng tin cậy chăng?
- Ðầu lĩnh ngoại tiêu Nhạn Linh Cương là Thiết Tâm Lữ Cửu đã chính mắt trông thấy, có lẽ chẳng lầm đâu!
Mạnh Niệm Từ chẳng hiểu gì cả, không rõ bọn người Bắc Lộ và Hắc Diêm La là ám chỉ gì? Chỉ nghe Mạnh Bác Cửu hối hả nói:
- Hãy cấp tốc truyền mệnh lệnh của bổn tọa, các nơi tuần phòng tăng nhân số gấp đôi, bổn tọa sẽ đích thân cùng tám vi Trưởng lão tọa trấn trên Thôi Mai Ðài.
- Thưa vâng!
Thượng Quan Hoằng quay người cùng năm tùy tùng phóng nhanh đi.
Mạnh Niệm Từ thăm dò:
- Lão ô đã gia nhập Thần Phong Môn, đã là thuộc hạ của môn chủ, nếu có gì cần sai bảo, lão ô sẵn sàng tuân hành!
Mạnh Bác Cửu ngẫm nghĩ chốc lát, mĩm cười:
- Chưa cần đâu! Lão hiệp sĩ mới gia nhập bổn môn, phải ngơi nghĩ vài hôm. Có điều là... thọ chức đại điển phải hoãn đến ngày mai mới cử hành được...
Quay sang Thân Bá Ước nói tiếp:
- Hãy đưa Ðỗ lão hiệp sĩ đến khách xá an nghỉ!

Dứt lời liền sải bước đi ra ngoài. Vậy là đúng ý Mạnh Niệm Từ, bất luận bôn người Bắc Lộ hay Hắc Diêm La là ai thì chàng cũng không muốn xung đột một cách mù quáng với họ.
Thân Bá Ước khom lưng cúi đầu, chờ đến khi Mạnh Bác Cửu đi xa mới quay sang Mạnh Niệm Từ cười xiểm nịnh nói:
- Xin mời Ðỗ tổng hộ pháp!
Ðoạn nghiêng người đứng nghiêm trang, điệu bộ rõ là tuểu nhân.
Mạnh Niệm Từ lặng thinh, chỉ gật đầu cười, đi theo Thân Bá Ước đi vào trong.
Ðêm thật tĩnh lặng, Mạnh Niệm Từ ngưng thần lắng nghe, không có một chút tiếng động nào cả, như chẳng hề có sự cố gì xảy ra cả.
Lát sau, dưới sự hướng dẫn của Thân Bá Ước, đã đến một tiểu viện trang nhã, cây cối và hoa cỏ thưa thớt, ba gian sảnh chính đèn đuốc sáng choang, bốn thị tỳ xinh đẹp đã chờ đón sẵn trước cửa.
Thân Bá Ước đưa đến trước cửa sảnh, vòng tay thi lễ nói:
- Ngoại tiêu báo động, e cường địch đã xâm phạm, xin thứ cho thuộc hạ không hầu tiếp được nữa!
Mạnh Niệm Từ mĩm cười:
- Xin Thân đường chủ cứ tự tiện!
Thân Bá Ước lại cung kính thi lễ, đoạn mới quay người bỏ đi.
Bốn thị nữ đến gần, người nào cũng mắt lom lom nhìn Mạnh Niệm Từ và bụm miệng không ngớt cười khúc khích.
Mạnh Niệm Từ hết sức ngượng ngùng. Bốn thị nữ trẻ đẹp sau một hồi ngắm nhìn Mạnh Niệm Từ, dường như không hề chê chàng già nua xấu xí, lập tức xúm đến, người nắm tay kẻ núi áo, kéo chàng vào trong sảnh.
Mạnh Niệm Từ bị lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Xưa nay chàng chưa từng gặp trường hợp thế này, mùi thơm như lan như xạ len vào mũi khiến chàng đầu nhức mắt hoa, những ngón tay mềm mại vào da thịt khiến chàng hết sức ngứa ngáy, thật muốn bỏ đi khỏi đây cho rồi.
Song cuối cùng chàng đã bị kéo vào trong sảnh, chỉ thấy ngay giữa là một chiếc bàn Bát Tiên, trên bàn đã có sẵn vài món diểm tâm bốc khói.
Hai tay Mạnh Niệm Từ vẫn còn bị bốn thị nữ nắm giữ, khiến chàng không khỏi nổi giận, khẽ vùng tay và trầm giọng quát:
- Các ngươi sao thiếu lễ phép thế hả?
Mặc dù chàng vùng tay rất nhẹ, song bốn thị nữ vẫn không chịu nổi, lập tức bị hất đến lảo đảo, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Bốn thị nữ sửng sốt, một nàng chừng đôi mươi, như lớn tuổi hơn hết, với giọng não nùng nói:
- Tổng hộ pháp không thích chúng tiểu tỳ ư?
Ba nàng kia cũng ra chiều thiểu não cúi gầm mặt, hai tay mân mê tà áo.
Mạnh Niệm Từ bất giác sinh lòng thương hại, bèn cười giòn nói:
- Không phải là không thích, mà là các nàng tinh nghịch quá...
Ðoạn cố dịu giọng nói tiếp:
- Nàng tên gì?
- Thưa tổng hộ pháp, tiểu tỳ là Xuân Chi Ðào!
- Xuân Chi Ðào... Cái tên mới lạ quá... Còn các nàng kia?
Xuân Chi Ðào vội giới thiệu:
- Ðây là Hạ Chi Hà (sen), kia là Thu Chi Cúc, bé nhất kia là Ðông Chi Mai... Tổng hộ pháp có cần dùng điểm tâm không?
Mạnh Niệm Từ xua tay:
- Không cần, lão phu mệt quá, muốn được nghĩ sớm!
Xuân Chi Ðào vội nói:
- Chăn chiếu đã được xông hương. Tổng hộ pháp có thể nằm nghĩ bất kỳ lúc nào...
Quay sang ba thị nữ kia nói:
- Hãy hầu Tổng hộ pháp tắm rửa mau!
Ba thị nữ vẻ buồn lập tức tiêu tan, lại vui vẻ cười rộ lên.
Hạ Chi Hà tranh trước nói:
- Ta cởi áo cho Tổng hộ pháp!
Thu Chi Cúc ré lên:
- Ta kỳ lưng!
Ðông Chi Mai cũng phụ họa:
- Tiểu mưội xát xà phòng!
Thế là lại xúm vào níu kéo!
Mạnh Niệm Từ hoảng kinh quát:
- Dừng tay ngay... Ai bảo lão phu muốn tắm hả?
Ba thị nữ lại ngớ người. Xuân Chi Ðào thắc mắc hỏi:
- Tổng hộ pháp không tắm rửa trước khi ngủ sao?
Mạnh Niệm Từ thoáng đỏ mặt:
- Hôm nay không tắm... Mà dù tắm cũng đâu cần các nàng cởi áo kỳ lưng, những việc đó lão phu tự làm được hết... Hừ, rõ là chẳng còn ra thể thống gì cả!
Bốn thị nữ đều thuỗn mặt ra, các nàng thật chẳng thể nào hiểu nổi vị tổng hộ pháp này vì sao lại hỉ nộ bất thường như vậy, hầu hạ tắm rửa mà cũng nỏi giận.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy bèn dịu giọng:
- Các nàng hãy lui ra đi!
Bốn thị nữ cùng rụt rè đáp, khúm núm thi lễ rồi chầm bước lui ra.
Mạnh Niệm Từ chau chặt mày, chợt động tâm, cất tiếng gọi:
- Xuân Chi Ðào!
Bốn thị nữ giật mình chững bước.
Xuân Chi Ðào quay lại cúi dầu nói:
- Tổng hộ pháp có điều chi dạy bảo?
Mạnh Niệm Từ thoáng trầm ngâm:

- Nàng... hãy ở lại đây một lát!
Xuân Chi Ðào hai má lập tức ửng hồng, lúng búng dáp:
- Vâng!
Ba thị nữ kia cùng liếc mắt nhìn Xuân Chi Ðào và nhếch môi cười bí ẩn, đoạn quay người tha thướt bỏ đi.
Xuân Chi Ðào cúi gằm mặt, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thổi tắt đèn nến, đưa Mạnh Niệm Từ vào trong nội thất.
Trong nội thất màn trướng treo cao, chăn thêu nệm gấm, vô cùng lộng lẫy, mùi thơm ngào ngạt càng thêm ngây ngất lòng người.
Mạnh Niệm Từ ngường ngượng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường khẽ nói:
- Trong viện này ngoài bốn nàng ra, còn ai khác nữa không?
Xuân Chi Ðào đỏ bừng mặt, thấp giọng:
- Không... Mà dù có cũng chẳng ai dám cả gan bén mảng đến phòng của tổng hộ pháp!
Ðoạn đi đến cạnh Mạnh Niệm Từ, dịu giọng nói tiếp:
- Ðể tiểu tỳ cởi áo cho tổng hộ pháp!
Mạnh Niệm Từ vội xua tay:
- Không! Không...
Xuân Chi Ðào cúi đầu lui ra hai bước, tự cởi dải áo!
Mạnh Niệm Từ thấy vậy hoảng kinh nói:
- Nàng... làm gì vậy?
Xuân Chi Ðào trố to mắt kinh ngạc:
- Tổng hộ pháp chẳng phải giữ tiểu tỳ lại hầu ngủ sao?
Mạnh Niệm Từ dỡ khóc dỡ cười:
- Nàng hiểu lầm ta rồi... Lão phu giữ nàng lại chỉ để hỏi vài điều thôi!
- Tổng hộ pháp ý muốn nói là... không ngủ chung... với tiểu tỳ...
Mạnh Niệm Từ gượng cười:
- Lão phu đã quen sống độc thân, không thích ngủ chung với đàn bà!
Xuân Chi Ðào mặt lướt qua vẻ kỳ dị, chẳng rõ vui hay buồn, cúi đầu lúng búng nói:
- Chẳng hay Tổng hộ pháp định hỏi tiểu tỳ điều chi?
Mạnh Niệm Từ vờ ra vẻ khoan thai:
- Nàng đã đến đây được bao lâu rồi?
Xuân Chi Ðào vội đáp:
- Thưa, gần ba năm!
- Trước đây đã theo hầu ai?
- Tiểu tỳ với Hạ, Thu Ðông đều là nha đầu của phu nhân.
Môn chủ phu nhân ư?
- Vâng!
- Tổng đà của Thần Phong Môn chẳng phải ở Kỳ Liên Sơn ư? Vì sao đại bộ phận môn nhân lại ở đây?
Xuân Chi Ðào ngẩn người:
- Ðiều ấy... tiểu tỳ cũng không rõ!
Mạnh Niệm Từ nhếch môi cười:
- Ðêm nay ngoại tiêu có báo động, không chừng sẽ có cường địch xâm nhập, nàng sợ chăng?
Xuân Chi Ðào hé môi cười đắc ý:
- Không... Việc ấy cũng thường xảy ra, quen rồi cũng không còn thấy sợ nữa!
Mạnh Niệm Từ thăm dò tiếp:
- Thường thì bọn người nào đến đây quấy nhiễu?
- Bọn người Nam Lộ nhiều hơn hết, thỉnh thoảng cũng có bọn Ðông Lộ!
Mạnh Niệm Từ chau mày:
- Bọn người Nam Lộ là của ai?
Xuân Chi Ðào ngạc nhiên:
- Tổng hộ pháp không biết thật ư?