Một đêm bình an.
Vương Phác có lòng muốn kết giao vài vị hoàng thân quốc thích hoặc các đại thần trong triều trước khi diện kiến mặt rồng trên triều, nhưng không có thánh chỉ của Sùng Trinh Đế, hắn căn bản là không được vào thành, Nội các Thứ phụ Chu Diên Nho và Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp cũng có lòng muốn kết giao với Vương Phác, nhưng bọn họ cũng không dám một mình ra khỏi thành đến thăm hỏi, bởi vì Sùng Trinh Đế cực kỳ kiêng kị việc triều thần kết giao với Tổng binh ngoại trấn đấy.
Giữa trưa ngày hôm sau.
Bên ngoài Quảng Cừ môn, hành trướng của Vương Phác.
Trần Viên Viên hầu hạ Vương Phác cởi áo giáp, mặc giáp trụ mặc triều phục đỏ thẫm mà Sùng Trinh Đế ngự tứ, nhìn vô cùng oai phong, bộ triều phục đỏ thẫm này thật ra rất đặc biệt đấy, chỉ có Đô Chỉ Huy Sứ của các Đô Ti, Tả Hữu Đô đốc, Đô đốc Đồng Tri, Đô đốc Thiêm Sự của Ngũ Quân phủ Đô đốc cùng với Tổng binh ngoại trấn đeo ấn tướng quân mới có tư cách để mặc.
Tuy Vương Phác chưa được chính thức mang ấn Tướng quân, nhưng ai cũng biết đó là chuyện sớm muộn mà thôi.
- Như thế nào?
Vương Phác đắc ý xoay hai vòng, hỏi Trần Viên Viên:
- Nương tử cảm thấy thế nào?
Trần Viên Viên cười yêu kiều, đáp:
- Tướng công mặc triều phục này lên người thật sự là vô cùng uy phong.
- Đương nhiên rồi.
Vương Phác ưỡn ngực dõng dạc nói:
- Tướng công của nàng là Đại tướng quân trẻ tuổi nhất thiên hạ, anh tuấn nhất, phong lưu lỗi lạc nhất, nổi bật bất phàm nhất, chỉ dựa vào hình thể này của tướng công nàng, dù có mặc trang phục ăn mày lên người thì vẫn uy phong như thường đấy.
- Hì hì.
Trần Viên Viên bật cười, cười nhiều đến mức đôi mắt cong như vầng nguyệt rồi.
Tim Vương Phác đập thình thịch, ngoắc ngón tay về phía Trần Viên Viên, cười gian tà nói:
- Nương tử, nàng lại đây.
- Không đâu.
Trần Viên Viên xấu hổ mặt đỏ bừng:
- Giờ là ban ngày ban mặt, Tiểu Thất bọn họ còn ở bên ngoài đấy.
Khi hai người đang liếc mắt đưa tình, ngoài trướng vải bỗng vang lên thanh âm của Tiểu Thất:
- Tướng quân, ngài mặt triều phục xong chưa? Khâm sai mà Vạn Tuế gia phái tới cũng sắp tới rồi đấy.
- Sắp rồi.
Vương Phác quay đầu quát:
- Thúc giục cái gì hả, muốn chết à?
Trần Viên Viên khẽ đẩy Vương Phác một cái thật nhẹ, dịu dàng nói:
- Tướng công mau đi đi.
- Ừ, vậy tướng công ra ngoài chút nhé.
Vương Phác nói xong ôm lấy thân thể mềm mại của Trần Viên Viên, hôn mạnh lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng ướt át của nàng một cái, hai tay cũng nhân cơ hội vuốt ve lên cặp mông tròn của nàng làm Trần Viên Viên khẽ bật cười, lúc này Vương Phác mới đắc ý cười hai tiếng gian tà, đi ra khỏi hành trướng.
Ngoài trướng vải, Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật, Tiểu Thất, Mặt Sẹo, Chân Hữu Tài đã đến đông đủ, chỉ chờ một mình hắn.
Vương Phác hỏi:
- Mặt Sẹo, các huynh đệ đâu hết rồi?
Mặt Sẹo đáp:
- Đều đang xếp hàng ở ngoài doanh rồi.
- Vậy hai Kiến Nô đâu?
- Cũng áp tải ra ngoài doanh rồi.
- Không chết à?
- Không chết được, ngày ngày Lý lão cha đều cho họ ăn thịt cách thủy với sâm, không thể chết được.
- Vậy tốt rồi.
Vương Phác vung tay lên, cao giọng:
- Các huynh đệ đi!
Vương Phác mang theo đám người Thường Duyên Linh thong thả đi ra ngoài doanh, chỉ thấy gần hai trăm gia đinh đã mặc giáp trụ chỉnh tề, xếp thành hai hàng, giữa đội ngũ là hai chiếc xe chở tù lớn, trong xe tù dĩ nhiên là Hoàng Thái Cực, còn có Đại Thiện, khí sắc hai người này khá tốt, chỉ là trong mắt không hề có tia lương thiện gì.
Còn chưa ra khỏi doanh môn, từ trên quan đạo hiện ra một đội tướng quân Đại Hán, vây quanh một gã thái giám mặc áo bào đỏ thẫm. Thường Duyên Linh đứng bên cạnh Vương Phác biến sắc mặt, hạ thấp giọng nói:
- Đại ca à, vị công công này không phải là công công bình thường đâu, y là tâm phúc của Vạn tuế gia, là Bỉnh bút thái giám Vương Thừa Ân.
- Vương Thừa Ân?
Vương Phác nghe vậy tim đập thình thịch, hắn yêu thích lịch sử làm sao không biết Vương Thừa Ân chứ, người này chính là Đại thái giám cùng chết với Sùng Trinh Đế ở Môi Sơn, may mắn Vương Phác đã có chuẩn bị từ trước, tiến lên hai bước trong lúc chào hỏi đã rất nhanh chóng nhét một pho tượng ngọc phật vào tay Vương Thừa Ân, thứ này là lấy được từ trong hoàng cung Kiến Nô, đáng giá mấy vạn lương bạc.
- Vương công công, lão nhân gia ngài khổ cực rồi, ha hả.
Vương Thừa Ân ước lượng thứ đồ trong tay, mặt lập tức cười tươi như nở hoa, cười nịnh nói:
- Ta đi một chuyến ra ngoài Quảng Cừ môn thì có là gì, Vương Tổng binh mang theo một cô quân đơn độc xâm nhập Kiến Nô, quấy cho Kiến Nô như nồi cháo loãng, đó mới thật sự là anh hùng! Cuộc đời này của ta chưa từng phục người nào cả, nhưng hôm nay không thể không bội phục Vương Tổng binh ngài.
Vương Phác khẩn trương cười xòa nói:
- Ôi, công công ngài nói quá lời rồi.
Vương Thừa Ân nói:
- Vương Tổng binh, vậy chúng ta vào thành đi.
Vương Phác khẩn trương chìa tay, nói:
- Vương công công, mời ngài đi trước.
- Vậy cũng không được.
Vương Thừa Ân lắc đầu nói:
- Ta phụng mệnh Vạn Tuế gia tới tiếp đón Vương Tổng binh đấy, hôm nay ngài là chủ, ta không thể đoạt nổi bật của ngài được, mời ngài đi trước.
Hai người khách khí một hồi, Vương Thừa Ân cố ý muốn cho Vương Phác đi trước.
Vương Phác bất đắc dĩ đành phải thúc ngựa đi trước, khi đoàn người nhanh chóng đến ngoài Quảng Cừ môn, cảnh tượng hoành tráng ở ngoài thành Nam Kinh lại một lần nữa tái diễn ở ngoài thành Bắc Kinh, hơn mười vạn dân chúng chen lấn chật như nêm cối ở hai bên quan đạo ngoài thành, chẳng qua Bắc Kinh dưới chân thiên tử, lần này không có huân thích và quan viên ra khỏi thành nghênh đón thôi.
Vương Phác và hơn hai trăm gia đinh thủ hạ hưởng thụ những lời hoan hô long trời lở đất của dân chúng Đại Minh, về phần Hoàng Thái Cực và Đại Thiện, lại lần nữa lĩnh hội sự phẫn nộ như đại dương của bách tính Đại Minh.
Hoàng Cực điện.
Hoàng đế Sùng Trinh và văn võ bá quan đang ăn cơm uống canh.
Bởi vì Hoàng đế Sùng Trinh hôm nay muốn tổ chức hội triều ở Hoàng Cực điện, cho nên cử hành lâm triều cũng chuyển sang Hoàng Cực điện, văn võ bá quan từ canh năm đã xếp hàng chờ đợi ở ngoài Ngọ môn, đến hiện tại không có hạt cơm nào vào bụng, một đám sớm đã bụng đói kêu lọc cọc rồi, may mà Sùng Trinh Đế sai ngự thiện phòng chuẩn bị canh cho bách quan.
Bách quan vừa mới dùng canh xong, Vương Thừa Ân được phái đi truyền chỉ đã quay trở lại rồi.
Sùng Trinh Đế vừa mới dùng xong canh, ngẩng lên đúng lúc thấy Vương Thừa Ân đang vén bào chạy vào đại điện, bèn hỏi:
- Thừa Ân, Vương Tổng Binh tới rồi sao?
Vương Thừa Ân vội quỳ xuống, thở dốc nói:
- Vạn Tuế gia, ngài ấy đang chờ ở ngoài điện.
Sùng Trinh Đế vui vẻ nói:
- Tuyên.
- Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân đáp một tiếng, xoay người lại xé cổ họng hô:
- Vạn tuế có chỉ, tuyên... Tổng binh Đại Đồng Vương Phác yết kiến...
Hai gã thái giám đứng hầu ở ngoài đại điện vội vã truyền lời:
- Tuyên... Tổng binh Đại Đồng Vương Phác yết kiến...
Quần thần trong đại điện đều xì xào bàn tán, một đám nghiêng đầu nhìn ra ngoài điện, trong sự chờ đợi làm người ta hít thở không thông, một bóng dáng mạnh mẽ giẫm lên ánh nắng chính ngọ chậm rãi đi lên bậc thềm vàng, chiến bào đỏ thẫm của vị tướng quân đó dưới sự phản xạ của ánh mặt trời trở nên sáng rọi chói mắt, gần như làm mê loạn ánh mắt của bách quan.
Vương Phác học theo lễ tiết mà Vương Thừa Ân chỉ bảo, sau khi đi nhanh vào kim điện lập tức quỳ xuống thềm son, khấu đầu hô to:
- Thần - Tổng binh Đại Đồng Vương Phác, khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...
Sùng Trinh Đế vui vẻ nói:
- Ái khanh bình thân.
- Tạ ơn vạn tuế.
Vương Phác khấu đầu bái, sau đó đứng lên hiên ngang đứng ở trên điện.
Ánh mắt văn võ bá quan đều nhìn vào Vương Phác, Sùng Trinh Đế ngồi trên ghế rồng cũng khẽ gật đầu, trong lòng thầm tán thưởng, Vương Phác này quả nhiên là tuổi trẻ anh tuấn, tướng mạo đường đường.
- Vương ái khánh, ngươi dẫn theo một ngàn thiên kỵ cô quân xâm nhập Liêu Đông, không những phá hủy hang ổ Kiến Nô, còn bắt giữ Nô tù Hoàng Thái Cực, khiến cho Kiến Nô tổn thất nặng nề trước nay chưa từng có, trận chiến này có thể nói là thắng lợi lớn nhất từ khi có Liêu tới nay, làm tăng mạnh quốc uy của Đại Minh ta, không lâu lại suất quân tiêu diệt yêu nghiệt Bạch Liên làm hại Sơn Đông, thu phục Tế Ninh, khơi thông đường thủy, ái khanh thật sự là lập nên chiến công hiển hách, trẫm rất vui mừng, trẫm rất vui mừng.
- Vạn tuế.
Vương Phác lấy từ trong người ra một bọc lăng vàng, giơ cao quá đỉnh đầu, cao giọng bẩm:
- Thần còn thay Vạn Tuế gia, tìm được bảo vật đã mất từ lâu của đế quốc Đại Minh.
Việc Ngọc tỷ truyền quốc vô cùng quan trọng, không phải là nhỏ, bảo vật như vậy Vương Phác tuyệt đối không dám có lòng giữ làm của riêng, còn phải nộp cho Sùng Trinh Đế trước nhất, nếu không rất dễ bị đám Ngự sử ngôn quan trong triều nói thành tội danh tư tàng quốc khí, vậy thì không thể gánh nổi rồi.