Tại một khu rừng rậm ngoài thành Tế Ninh.
Bạch Liên giáo đồ và vợ chồng Lý Nham, Hồng Nương Tử may mắn chạy thoát ra ngoài thành tránh ở trong khu rừng rậm này.
Hồng Nương Tử cầm kiếm đi đến bức trước mặt Bạch Liên Giáo chủ mặt che lụa mỏng, khoác áo che kín thân thể, chất vấn:
- Có phải ngươi sớm đã biết quan quân có năm nghìn binh mã đúng không?
Thấy Hông Nương Tử sát khí biểu lộ, Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung, còn có Lưu Bá Đao vừa mới gia nhập vội chen lên lấy thân che chở trước mặt Bạch Liên Giáo chủ. Lý Nham sợ cho Hồng Nương Tử chịu thiệt, khẩn trương mang theo mấy chục thân binh vây quanh. Hơn trăm Bạch Liên giáo chúng còn lại cũng vây lên, song phương giương cung bạt kiếm, tình thế hết sức căng thẳng.
Bạch Liên Giáo chủ giơ tay ngăn cản thủ hạ, lãnh đạm nói:
- Lý phu nhân cho rằng bốn tọa lừa các ngươi sao?
Hồng Nương Tử đằng đằng sát khí nói:
- Nếu ngươi không gạt chúng ta, nhưng rõ ràng ngươi biết quan quân có năm nghìn tinh binh, lại cố ý nói với chúng ta chỉ có hai ngàn người, chẳng phải là ý định để chúng ta đi chết đó sao! Ba nghìn tinh binh này đã theo Hồng Nương Tử lên núi đao xuống biển lửa, không thể nào để chết
vô ích như vậy!
- Lý phu nhân ngươi thật quá phận rồi.
Bạch Liên Giáo chủ cả giận nói:
- Vợ chồng ngươi tổn thất ba nghìn tinh binh không giả, nhưng bổn tọa cũng tổn thất một lượng lớn tinh nhuệ trong giáo, nếu chỉ để các ngươi đi chịu chết, bổn tọa cần gì phải kéo theo những tinh nhuệ này chịu chết cùng?
Hồng Nương Tử im lặng.
Bạch Liên Giáo chủ nói không phải không có lý, nếu nàng ta muốn ba nghìn tinh binh của Hồng Nương Tử đi chịu chết, vậy thì hoàn toàn không cần phải phái thêm mười ngàn nhân mã trong giáo đi theo. Mười ngàn người đó đi theo Hồng Nương Tử đều là đám ô hợp, nhưng đối với Bạch Liên giáo mà nói cũng là toàn bộ tinh nhuệ, lần thất bại này, Bạch Liên giáo có thể nói là nguyên khí đại thương rồi.
Bạch Liên Giáo chủ nói:
- Các ngươi muốn báo thù hẳn là đi tìm Vương Phác, là Vương Phác mang binh tiêu diệt ba nghìn tinh binh của các ngươi.
Lý Nham vội đi ra hòa giải nói:
- Nương tử nhà ta tính tinh nóng nảy, trách lầm Giáo chủ, mong rằng Giáo chủ bỏ qua cho.
Bạch Liên Giáo chủ nói:
- Lý tướng quân, vợ chồng các ngươi nếm mùi thất bại trong lòng rất khổ sở, điều này bổn tọa có thể lý giải, nhưng bản giáo cũng bị tổn thương nặng nề, trong lòng bổn tọa cũng vô cùng khổ sở, hiện tại đúng là lúc hai nhà chúng ta cùng cố gắng, giúp đỡ lẫn nhau, sao có thể hoài nghi nhau, công kích lẫn nhau chứ?
Hồng Nương Tử trời sinh tính hào sảng, lập tức nói xin lỗi:
- Vừa rồi tiểu nữ tử nói năng lỗ mãng, có nhiều lời đắc tội, mong rằng Giáo chủ thứ tội.
- Lý tướng quân, Lý phu nhân.
Bạch Liên Giáo chủ thành khẩn nói:
- Bổn tọa có câu này không biết có nên nói hay không?
Lý Nham nói:
- Giáo chủ mời nói.
Bạch Liên Giáo chủ nói:
- Quan quân ban ngày vừa mới đánh thắng trận lớn, buổi tối phòng vệ nhất định lơi lỏng.
- Giáo chủ muốn thừa dịp ban đêm đánh lén Tế Ninh?
Hồng Nương Tử nói:
- Nhưng hiện tại hai nhà chúng ta cộng lại cũng chi hơn hai trăm người, có phải binh lực quá ít hay không?
Bạch Liên Giáo chủ nói:
- Chỉ dựa vào hơn hai trăm người mà muốn đoạt lại Tế Ninh đương nhiên không có khả năng, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể thừa dịp quan quân phòng vệ lơi lỏng mà lẻn vào, giết chết Vương Phác! Chỉ cần có thể giết Vương Phác, đám quan quân này rắn mất đầu thì không đủ gây sợ rồi, đến lúc đó bổn tọa lại từ các nơi triệu tập tín đồ, đoạt lại Tế Ninh dễ như trở bàn tay.
Bạch Liên hữu sứ Lý Thanh Sơn nói:
- Thuộc hạ biết một bí đạo, chúng ta có thể từ dưới nước thần không biết quỷ không hay lẻn vào thành Tế Ninh, nhất định có thể giết quan quân trở tay không kịp.
Lý Nham gật đầu nói:
- Binh thư nói bắt giặc trước bắt vua, là kế sách hay chuyển bại thành thắng.
Hồng Nương Tử nói:
- Nếu như là ám sát, nhiều người ngược lại làm hỏng chuyện, một mình ta đi là được.
Bạch Liên Giáo chủ nói:
- Vương Phác khiến bản giáo nguyên khí đại thương, bôn tọa nhất định phải tự tay đòi lại khoản nợ máu này từ chỗ hắn. Lý phu nhân võ nghệ cao siêu, ngươi muốn đi bổn tọa cũng không ngăn cản.
Lý Nham nói:
- Nương tử cùng đi với Giáo chủ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau được.
Lại nói đến Vương Phác, Tế Ninh tuy nói thu phục rồi, nhưng hắn và Trần Viên Viên vẫn còn ở trên thuyền.
Không phải Vương Phác không muốn ở khu nhà cấp cao, thật sự là bởi vì tặc binh Bạch Liên đã phóng hỏa đốt thành trước khi lẩn trốn, đợi khi quan quân vất vả dập tắt được lửa lớn thì toàn bộ thành trì đã biến thành đống hoang tàn rồi, phủ nha miễn cưỡng có thế bố trí cho tướng sĩ quan quân bị thương, thật ra Thôi quan Tế Ninh Hoàng Hi Dũng bố trí phòng này cho Vương Phác.
Đêm khuya thanh vắng, hơn năm mươi chiến thuyền lẳng lặng bỏ neo ở trên bến tàu.
Tuy rằng quan quân vừa mới đánh thắng trận lớn, phòng vệ lại không hề lơi lỏng, trên phòng trước mỗi một chiến thuyền đều bố trí trạm gác, trên bến tàu cũng có hai đội quan quân đón gió đứng trang nghiêm, cảnh giác chăm chú nhìn bốn phía tối như mực, phàm là xung quanh có bất kỳ gió thổi cỏ lay đều không tránh được ánh mắt của họ.
Vương Phác nằm trong khoan thuyền sáng đèn, đây không phải tân hôn nhưng lại còn hơn rất nhiều.
Trên giường tơ, hai thân thể trần như nhộng quân chặt lấy nhau, Trần Viên Viên má lúm ủng hồng, thở hổn hển, ánh mắt sáng ngời quyến rũ trong suốt như nước, có thể làm cho người khác tan chảy. Thân thể Vương Phác giật giật rồi nằm sấp lên người Trần Viên Viên, nàng khẽ rên rỉ những tiếng dịu dàng quyến rũ.
Vương Phác lưu luyền rời tay khỏi cặp mông vểnh của nàng, nói:
- Nương tử, tướng công đi lấy đồ ăn khuya
- Tướng công muôn làm đô ăn khuya?
Trần Viên Viên lười biếng ngồi dậy, dịu dàng nói:
- Để thiếp đi làm cho.
- Ấy, nàng nằm xuống đi.
Vương Phác giơ tay khẽ ấn Trần Viên Viên nam xuống giường tơ, lại cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu lên đôi môi mọng đỏ kiều diễm ướt át của nàng, dịu dàng nói:
- Không phải tướng công muốn ăn khuya, mà là tướng công đi nấu ăn khuya cho nàng, để hôm nay nàng nếm thứ tay nghề của tướng công nàng.
Trần Viên Viên lại hạ thấp người ngồi dậy, vội la lên:
- Thế không được, nào có đạo lý tướng công hầu hạ thiếp chứ?
- Có gì mà không được?
Vương Phác giả vờ cả giận nói:
- Ta nói rồi, nàng có chịu nghe không?
- Tướng công...
Trần Viên Viên vừa vui lại vừa chua xót, gọi một câu tướng công nhưng lại không thể nói được gì nữa.
- Nương tử mau nằm đi, đừng đế bị lạnh, tướng công đi làm đồ ăn cho nàng.
Vương Phác đỡ Trần Viên Viên một lần nữa nằm xuống, lúc này mới mặc quần cộc vào, để thân trần đi thẳng vào nhà bếp.
Đêm hôm khuya khoắt, đầu bếp trên thuyền cũng đã đi ngủ sớm rồi, trong nhà bếp ngay cả một bóng ma cũng không có, Vương Phác lục tung cả nửa ngày vất vả lắm mới nấu được một canh hạt sen mộc nhĩ, bỗng nhiên cảm thấy bên cổ lạnh lẽo, cúi xuống nhìn, không ngờ bà nó đó là một thanh kiếm sắc bén.
- Không được lên tiếng, bằng không lão nướng sẽ cắt đứt cổ ngươi!
Thanh âm dịu dàng quyến rũ mang theo sát khí dày đặc đầy quỷ mị vang lên phía sau.
Vương Phác vì đảm bảo cái cổ không bị cắt nên ra sức gật đầu, tối nay đúng là xui xẻo quá mà, vốn định nấu đồ ăn khuya cho Viên Viên, không ngờ lại gặp phải thích khách, nghe thanh âm rõ ràng là một cô nương, mà cô nương này thật quá lợi hại, ngay cả trạm canh gác chung quanh cũng không phát hiện ra cô ta?
- Quay người lại, thật chậm, ngươi mà có hành động gì, cẩn thận đầu của ngươi!
Lại một giọng nói dễ nghe vang lên, Vương Phác chậm rãi giơ hai tay lên, từ từ quay người lại, mượn ánh sáng mờ mờ của nhà bếp, Vương Phác phát hiện trên sàn thuyền của nhà bếp có hai vệt nước, từ mép thuyền kéo dài đến phía sau, chứng tỏ hai thích khách này từ dưới nước mò lên, khó trách trạm gác bốn phía không hề phát hiện ra họ.
- Ngẩng đầu lên!
Thanh âm lạnh lẽo của nữ thích khách vang lên bên tai Vương Phác.
Vương Phác thong thả ngẩng đầu đến, sau khi thấy rõ bóng dáng hai nữ thích khách kia thì tim hắn đập thình thịch, hai nữ thích khách này tuyệt đối là mỹ nhân hạng nhất đấy, nhìn thân thê mặc y phục bó sát ôm chặt, bộ ngực sữa nhô lên, bờ mông tròn xoe đầy đặn, còn có eo thon nhỏ nhắn, đường cong của mỹ nhân được phác họa vô cùng tuyệt mỹ, quả thật là làm người ta huyết mạch sôi sục mà!