Tôn Khả Vọng nhìn đội quân Đại Tây kéo dài phía trước, thần sắc ngưng trọng nói với Lý Định Quốc:
- Nhị đệ, đệ đã từng nghĩ, giả dụ chúng ta không thể mở được thế cục ở Hồ Quảng, quân Đại Thuận lại không công hạ được Thanh Đồng quan, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Làm không tốt, Hồ Quảng này chính là mồ chôn của huynh đệ chúng ta.
- Đại ca không cần phải lo lắng.
Lý Định Quốc an ủi.
- Mặc dù Trung Ương Quân Đại Minh thiện chiến, nhưng binh lực lại có hạn. Tiểu đệ đã cử người đi do thám rõ rồi, Trung Ương Quân đóng ở Hồ Quảng cũng chỉ có 3 doanh trại dưới trướng Triệu Tín, tổng binh lực là một vạn năm ngàn người. Trong đó 5 ngàn người đóng ở Vũ Xương, 5 ngàn người đóng ở Ba Đông, 5 ngàn người còn lại đóng rải rác ở Thanh Đồng quan và Huân Huyện, các phủ, các huyện còn lại đều là đội bảo an địa phương. Những đội bảo an này căn bản chính là đám quân ô hợp, số người không nhiều, cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu.
Tôn Khả Vọng nói:
- Nhưng tiểu đệ ngươi đừng quên Hà Nam vẫn còn có mấy vạn Trung Ương Quân chiếm đóng.
Lý Định Quốc nói:
- Trung Ương Quân ở Hà Nam phải đề phòng Ngô Tam Quế. Huống hồ cứ xem như chúng đang xuôi xuống phía nam đi, chỉ e là không kịp! Tiểu đệ đã tính toán rồi, từ Huân Huyện tới Tương Dương cũng khoảng 300 dặm, đại ca thống lĩnh đại đội nhân mã tư thế trùng trùng điệp điệp hành quân và thu hút sự chú ý của triều đình, tiểu đệ thì thống lĩnh tinh binh đi theo đường nhỏ tấn công Tương Dương!
Tôn Khả Vọng nói:
- Đệ định mang bao nhiêu người đi?
Lý Định Quốc đáp:
- Nhiều người dễ bại lộ mục tiêu, hơn nữa hành động chậm chạp, tiểu đệ chỉ dẫn theo 3 ngàn tinh binh!
Ánh mắt Tôn Khả Vọng ngưng tụ, trầm giọng:
- Đệ chỉ đem theo 3 ngàn người?
Gật gật đầu, Lý Định Quốc lại nói:
- Huân Huyện tới Tương Dương tiểu đệ rất thuộc địa hình. Nếu không có chuyện gì xảy ra 2 ngày 1 đêm có thể đi được 300 dặm này, tới lúc trời chạng vạng tối ngày mai chính là lúc thích hợp có thể đuổi tới ngoài thành Tương Dương. Đội bảo an trong thành Tương Dương chắc chắn không ngờ quân ta lại đuổi đánh tới như vậy, trong tình huống không có sự phòng bị gì, bất ngờ chiếm đánh Tương Dương dễ như trở bàn tay!
Tôn Khả Vọng hít một hơi dài, không nói gì.
Phương án này của Lý Định Quốc cũng rất mạnh bạo. Hành quân 2 ngày 1 đêm 300 dặm đối với Tôn Khả Vọng mà nói cũng là chuyện không dám nghĩ tới. Vừa mới trải qua cuộc hành quân gấp gáp còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội tấn công rồi, Tôn Khả Vọng thấy không thể tưởng tượng nổi. Điều này hoàn toàn trái với lẽ thường!
Lý Định Quốc không biết Tôn Khả Vọng đang nghĩ gì, liền nói:
- Sau khi công chiếm Tương Dương sẽ có thể hoàn toàn tiến tới quấy nhiễu hệ thống phòng ngự của Triệu Tín, chỉ cần đại quân chủ lực của đại ca tới là có thể dùng Tương Dương làm căn cứ dần thôn tính các phủ huyện xung quanh rồi. Tới khi đến Thanh Đồng quan, mối liên hệ giữa Huân Huyện và Hồ Quảng sẽ bị cắt đứt hoàn toàn, cục diện sẽ nằm trong sự khống chế của chúng ta.
Tôn Khả Vọng liền nói:
- Đệ đừng quên Huân Huyện còn có mấy chục nghìn kỵ binh của Hồng Nương Tử chiếm đóng.
Lý Định Quốc liền đáp:
- Đại ca hoàn toàn không cần phải lo lắng tới mấy chục ngàn kỵ binh này, hai bên Hán Thủy phần lớn là đồi núi, lại có lượng lớn sông ngòi dày đặc, bị sự trói buộc của địa hình, kỵ binh của Hồng Nương Tử không thể phát huy được ưu thế của mình. Nếu thực sự muốn hành quân tốc độ, ha ha, kỵ binh của ả ta chỉ e là không thể nhanh bằng bộ binh của chúng ta.
- Vậy được rồi.
Tôn Khả Vọng gật đầu, nói.
- Nhưng nếu thấy tình hình không hay, nhất định không nên miễn cưỡng.
- Tiểu đệ lo liệu được.
Lý Định Quốc đáp lời, lấy ra 3 ngàn tinh binh rẽ vào đường nhỏ.
Nhìn theo bóng Lý Định Quốc xa dần, trong lòng Tôn Khả Vọng ngổn ngang suy nghĩ.
Tôn Khả Vọng vừa muốn chuyến đi lần này Lý Định Quốc có thể công hạ được Tương Dương, lại vừa không muốn gã thành công. Hi vọng Lý Định Quốc thành công tự nhiên là vì quân Đại Tây mà nghĩ. Còn không muốn Lý Định Quốc thành công lại là nghĩ vì địa vị của mình. Bởi vì một khi Lý Định Quốc công hạ được Tương Dương, vai trò của gã trong lòng Trương Hiến Trung sẽ hơn hẳn Tôn Khả Vọng y.
Trương Hiến Trung không có con trai, chỉ có 4 người con nuôi là Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc, Lưu Văn Tú, Ngải Năng Kỳ. Sau khi Trương Hiến Trung chết, cơ nghiệp của nước Đại Tây chỉ có thể truyền lại cho một trong số 4 người bọn họ. Vốn dĩ Tôn Khả Vọng là con trưởng, trong số 4 người, tư chất của y hơn hẳn, công lao cũng hơn, danh vọng dài nhất, có thể nói là ứng cử viên độc nhất vô nhị của Thái tử Đại Tây.
Mấy năm gần đây, cùng với sự trưởng thành của Lý Định Quốc, đang dần thể hiện tài phú hơn người về mặt quân sự, thậm chí ngay cả lão tướng Đại Thuận Lưu Tông Mẫn cũng bại dưới tay y. Mặt khác còn lấy hơn hai vạn binh yếu đánh lại gần mười vạn quân Đại Thuận. Nên nhớ Lưu Tông Mẫn năm đó đã vài lần đánh bại Trương Hiến Trung, suýt chút nữa còn giết chết Trương Hiến Trung rồi.
Sau khi kết thúc trận chiến Hán Trung, Trương Hiến Trung không chỉ một lần khích lệ Lý Định Quốc trước mặt mọi người là thống soái quân sự thiên bẩm.
Lý Định Quốc bây giờ đã uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị của Tôn Khả Vọng. Giả dụ lần này lại công hạ được Tương Dương, vậy thì vị trí của gã trong lòng Trương Hiến Trung sẽ hơn đứt Tôn Khả Vọng rồi. Vậy thì Trương Hiến Trung sẽ chỉ định Lý Định Quốc làm Thái tử nước Đại Tây cũng không thể trì hoãn được nữa. Đó là điều mà Tôn Khả Vọng không mong muốn.
Tôn Khả Vọng quả thực rất muốn thay Lý Định Quốc thống lĩnh tinh binh đi tập kích Tương Dương. Nhưng y tự nhận thấy mình không có khả năng này. Thống lĩnh 3 ngàn tinh binh nội trong 2 ngày 1 đêm đi hết 300 dặm, xong rồi còn phải tập kích chiếm lấy một tòa thành trì kiên cố, điều này y không dám nghĩ tới, chỉ có Lý Định Quốc dám nghĩ tới.
Chạng vạng chiều hôm sau, Tương Dương, hành dinh Tổng đốc.
Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao trong lúc đi công cán ở Tương Dương. Triệu Tín dẫn theo một Hỗn Thành doanh của Trung Ương Quân đóng quân ở Thanh Đồng quan và Huân Huyện. Hà Đằng Giao cũng chuyển hành dinh Tổng đốc của mình từ Vũ Xương tới Tương Dương, mục đích đương nhiên là để phối hợp cung ứng lương thảo quân nhu, làm tốt công tác hậu cần cho quân đội tiền phương. Đồng thời cũng làm tốt công tác an trí bách tính từ tiền phương chạy nạn xuống.
Tôn chỉ làm quan của Hà Đằng Giao chính là thay bách tính làm việc. Bất luận lúc nào, bất luận ở đâu, hầu như y đều đặt bách tính lên vị trí số 1!
Buổi trưa, tiền phương vừa lần lượt gửi cấp báo, nói là đại đội quân giặc vòng qua Thanh Đồng quan đã tiến tới ngoài thành Quân Châu. Sau vài lần công kích Quân Châu không hiệu quả, quân giặc đã từ bỏ tiến công, men theo bờ nam Hán Thủy tiếp tục tiến quân về phía đông. Khi đó cách Tương Dương đã chưa đầy 200 dặm.
Đại đội quân giặc cách Tương Dương đã chưa đầy 200 dặm rồi, mà trong thành Tương Dương cũng chỉ có 5 đại đội bảo an, song Hà Đằng Giao không hề lo lắng gì, bởi vì 3 Hỏa thương doanh chủ lực Trung Ương Quân ở Tân Dã đã men theo Bạch Hà xuống phía nam, khoảng sáng sớm ngày mai là có thể tới Tương Dương rồi.
Quân giặc ở bên ngoài 200 dặm, nhanh nhất cũng phải ngày kia mới có thể tới, mà 3 Hỏa thương doanh chủ lực Trung Ương Quân sáng sớm mai đã tới trước rồi, Hà Đằng Giao còn lo lắng gì nữa? Bây giờ điều duy nhất y cần làm là thay Trung Ương Quân chuẩn bị lương thảo, làm tốt công tác hậu cần.
Chính trong lúc Hà Đằng Giao đang bận rộn chuẩn bị lương thảo không biết 3 ngàn quân tinh nhuệ của Lý Định Quốc đã nhân lúc trời tối yểm hộ lặng lẽ áp sát thành Tương Dương rồi.
Lần hành quân này, Lý Định Quốc đã chọn con đường hành quân vô cùng xảo quyệt, cố gắng tránh đường lớn, chuyên đi con đường nhỏ ở khe núi ít ai chú ý. Mặc dù trên đường đi cũng gặp không ít tiều phu hộ săn bắn, nhưng những tiều phu hộ săn bắn này chưa giác ngộ báo tin cho triều đình, thỉnh thoảng có tiều phu hộ săn bắn muốn đi báo tin, song cũng không biết báo tin cho ai, hoặc chờ họ tìm được người. Tinh binh của Lý Định Quốc sớm đã đi qua lâu rồi.
Vì vậy, khi Lý Định Quốc dẫn 3 ngàn quân tinh nhuệ lặng yên chạy tới ngoài thành Tương Dương, đội bảo an trong thành Tương Dương và Tổng binh Hồ Quảng Hà Đằng Giao đều không hay biết gì. Họ đều cho rằng quân giặc vẫn còn ở phía ngoài 200 dặm, cũng may là có một đội thu hoạch khoai lang từ Nghi Thành đuổi tới, sau khi trời tối đã mở cổng phía nam.
Mặc dù 3 ngàn tinh binh vừa mới hành quân gấp gáp chặng đường dài 300 dặm, ai cũng đều thấm mệt rồi, nhưng Lý Định Quốc không hề do dự, lập tức dẫn quân phát động tập kích bất ngờ. Cái gọi là tập kích bất ngờ chính là chữ “kỳ”, coi trọng chính là xuất kỳ bất ý, một khí đã làm được xuất kỳ bất ý rồi, tâm lý quân địch đã bị thua một nửa rồi!
Kết quả đúng như Lý Định Quốc dự liệu, đội bảo an trong thành Tương Dương căn bản không ngờ quân giặc xuất hiện bất ngờ, bỗng nhiên bị đánh bối rối, không chờ những đội bảo an này kịp định thần, lưu tặc đã xông vào thành như nước triều dâng. Hai trung đội bảo an trấn giữ cổng nam đã nhanh chóng bị hạ gục, thành Tương Dương bị Lý Định Quốc công hãm dễ dàng!