Noãn các Thập Vương phủ, Cù Thức Tự đang mật nghị với Vương Phác.
Sau khi Cù Thức Tự chạy đến Bắc Kinh, người đầu tiên phải thăm hỏi đương nhiên chính là Vương Phác.
Lúc này, Bắc Trực Lệ có thể nói là cực kỳ túng quẫn, cần người không có người, cần binh không có binh, tiền lương thuế phú thì càng không nói đến, có thể nói là triều đình giao cho Cù Thức Tự hoàn toàn là một cục diện rối rắm. Nếu muốn thay triều đình bảo vệ tốt biên giới một phương, qua lại tốt với Tổng đốc Bắc Trực, kiểu gì cũng phải biết.
Hiện tại thứ mà Bắc Trực Lệ cần chính là quân Trung Ương đồng trú để ổn định thế cục!
Nếu như không có quân Trung Ương đồn trú, Thát Tử Mông Cổ và Kiến Nô ở quan ngoại có thể hưng binh báo thù bất cứ lúc nào, mà ngay cả đại Hán gian Ngô Tam Quế ở Sơn Tây hay là lưu tặc Hà Nam cũng có thể gây hấn ở Bắc Trực Lệ.
Sau khi chào hỏi xong,, Cù Thức Tự nghiêm nghị nói:
- Hầu gia, triều đình đã ban bố Sát Hồ lệnh ở các tỉnh phương nam, lâu thì nửa năm mau thì ba tháng, lưu dân các tỉnh sẽ chen chúc nhau mà đến, cho nên nhân khẩu và sức lao động không phải là vấn đề. Điều mà hạ quan thật sự lo lắng là phòng ngự của Bắc Trực Lệ, dù sao thì Bắc Trực Lệ chặn ở biên giới Đại Minh, trực tiếp giáp mặt với quân tiên phong của Kiến Nô, Thát Tử, còn phải luôn luôn đề phòng sự uy hiếp của Ngô Tam Quế và lưu tặc Hà Nam. Nếu như không có quân Trung Ương đồn trú, e rằng không xong đâu.
Vương Phác nói:
- Cù đại nhân yên tâm, Bắc Trực Lệ là biên giới Đại Minh, sự tình trọng đại, quân Trung Ương nhất định sẽ phải binh đồn trú.
Cù Thức Tự thở phào một hơi, lại nói:
- Không biết Hầu gia tính đóng quân bao nhiêu ở Bắc Trực Lệ?
Vương Phác ngẫm nghĩ một hồi, nói:
- Binh lực của quân Trung Ương không nhiều lắm, Cù đại nhân ngài cũng biết đó, vì vậy giai đoạn hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể điều động ba Hỗn Thanh doanh đóng ở Bắc Trực.
Ba Hỗn Thành doanh quả thật đã là cực hạn của Vương Phác rồi.
Phải biết rằng hiện tại tổng binh lực của quân Trung Ương Đại Minh chẳng qua cũng chỉ khoảng mười sáu vạn người. Tỉnh Hồ Quảng gặp phải hai tầng uy hiếp của Trương Hiến Trung, Lý Tự Thành, Vương Phác cũng chỉ để lại quân Trung Ương của ba doanh. Lúc này Kiến Nô và Thát Tử đã bị trọng thương, Vương Phác để lại ba Hỗn Thành doanh thủ Bắc Trực đã là hào phóng rồi.
- Ba Hỗn Thành doanh
Cù Thức Tự khó xử nói:
- Hầu gia, ba doanh e là có hơi không thủ nổi. Xung quanh Bắc Trực Lệ có bốn cường địch, bắc có Thát Tử, đông giáp Kiến Ngô, tây kề đại Hán gian Ngô Tam Quế, nam thì lưu tặc Hồng nương tử, có thể nói là bốn bề thụ địch, cục diện rất khó khăn đấy.
Vương Phác nói:
- Thát Tử và Kiến Nô đã bị trọng thương ở Tế Ninh, trong vòng ít nhất hai năm bọn chúng không có khả năng tập kích quấy rối lãnh thổ Đại Minh nữa. Lưu tặc của Hà Nam thì Cù đại nhân hoàn toàn không cần lo lắng, Hồng nương tử đã tiếp nhận sự cải biên của quân Trung Ương rồi. Về phần Ngô Tam Quế sao ha ha, đợi sau khi cải biên xong lưu tặc Hà Nam, những ngày an nhàn của Ngô Tam Quế cũng sẽ chấm dứt.
- Hả?
Cù Thức Tự nửa mừng nửa lo nói:
- Nói vậy là lời đồn đại trên phố là thật?
- Ha ha.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Đấy không phải là lời đồn, mà đấy là sự thật.
Cù Thức Tự liếm liếm môi, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Cù đại nhân, lúc đối phó đám phản loạn của Cao Hoằng Đồ ta và ngài hợp tác cũng khá là sảng khoái, huống hồ quan hệ cá nhân của ta và ngài cũng không tồi, bất kể là nói như thế nào cũng có thể xem là bạn tri giao, có phải không? Vì vậy có lời gì thì cứ việc nói thẳng ra.
Cù Thức Tự trầm ngâm một hồi, nói:
- Lẽ ra hạ quan không nên nói những lời này, nhưng chính như Hầu gia vừa nói, lúc đối phó đám phản loạn của Cao Hoằng Đồ hạ quan hợp tác cùng Hầu gia vô cùng sảng khoái. Đối với sự quả cảm quyết đoán của Hầu gia trong lòng hạ quan rất khâm phục và ngưỡng mộ, chính là vì hạ quan khâm phục Hầu gia, cho nên lời này không thể không nói.
Vương Phác chắp tay nói:
- Cù đại nhân xin cứ nói.
Cù Thức Tự nói:
- Hầu gia hợp nhất quân Hà Nam là chuyện tốt, nhưng Hầu gia không nên có tư tình với Hồng nương tử.
Chân mày của Vương Phác thoáng chốc cau lại, trầm giọng nói:
- Vì sao?
Nói trắng ra, Vương Phác rất không thích người khách hoa tay múa chân đối với chuyện của hắn, đặc biệt là cuộc sống riêng tư của hắn. Hắn thích kiểu đàn bà như thế nào, muốn lên giường với người đàn bà nào là chuyện riêng của hắn, mắc mớ gì đến người khác?
Cù Thức Tự là một người thẳng tính, cũng không vì Vương Phác không vui mà thu hồi lời nói của mình, ngược lại càng nói thẳng ra:
- Hầu gia, hạ quan sẽ nói rõ với ngài. Hầu gia cưới Viên Viên cô nương làm vợ, nạp Liễu cô nương làm thiếp đó là chuyện phong lưu nho nhã, sỹ tử bách tính Giang Nam sẽ chỉ nói qua rồi thôi, việc này sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của Hầu gia, càng không ảnh hưởng đến con đường làm quan của Hầu gia.
- Nhưng Hồng nương tử thì không như vậy, một là Hồng nương tử đã gả cho người khác rồi, hơn nữa còn là giả cho thủ lĩnh lưu tặc Lý Nham, hai là bản thân Hồng nương tử cũng là thủ lĩnh lưu tặc. Cho dù hiện tại đã nhận sự chiêu an của triều đình, nhưng trong lòng sỹ tử bách tính thiên hạ nàng vẫn là nữ tặc như cũ. Nếu như Hầu gia cưới nàng về nhà, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Hầu gia, cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của Hầu gia, đối với việc tiến vào Nội các sau này của Hầu gia cũng có ảnh hưởng bất lợi.
Lời nói của Cù Thức Tự không thể nghi ngờ là đại diện cho tiếng lòng của toàn bộ giai cấp sỹ lâm Giang Nam lúc bấy giờ.
Theo xuất thân mà nói, Hồng nương tử không thể đánh đồng với danh viện (người con gái đẹp có tiếng) Nam Khúc như Trần Viên Viên, Liễu Như Thị. Tuy rằng trên danh nghĩa danh viện Tần Hoài có địa vị thấp kém, nhưng bởi vì các nàng tài sắc song tuyệt, lại được sự săn đón của toàn bộ sỹ lâm Giang Nam, nên trên thực tế các nàng đã tiếp cận được xã hội thượng lưu đương thời. Mà Hồng nương tử thì không được vậy, nàng xuất thân sơn tặc, đến tiện dân thấp kém nhất cũng không bằng.
Nếu như Vương Phác chỉ là một nhân vật nhỏ bé, hoặc chỉ là một tên quan Tổng binh cầm binh ở ngoài, cho dù hắn nạp Hồng nương tử làm thiếp cũng không sao. Nhưng hiện tại Vương Phác đã là Tổng đốc năm tỉnh của Đế Quốc Đại Minh, trong mắt những người đảng Đông Lâm như Cù Thức Tự, Vương Phác đã trở thành ứng viên duy nhất của chức vụ Nội các Thủ phụ thay cho Tôn Truyền Đình khi lão về hưu. Lấy thân phận và địa vị của Vương Phác, đương nhiên là không thể ăn nằm với quả phụ như Hồng nương tử được.
Vương Phác nhìn chằm chằm vào Cù Thức Tự, rất lâu sau cũng không nói lời nào.
Cù Thức Tự thản nhiên đối mặt, không trốn tránh ánh mắt của Vương Phác. Qua khoảng thời gian một chung trà, ngay lúc Cù Thức Tự nhận ra là đã làm Vương Phác tức giận, chân mày của Vương Phác bỗng giãn ra, chợt cười ha hả nói:
- Cù đại nhân, chuyện của Hồng nương tử ta không nói nữa, nói tiếp về chuyện quân Trung Ương đồn trú Bắc Trực đi.
Đương nhiên là Vương Phác hiểu rõ nỗi băn khoăn của Cù Thức Tự, nhưng hắn không tính đến chuyện nhượng bộ.
Thân là đàn ông, nếu như ngay cả người đàn bà mình thích cũng không cho được một danh phận, vậy thì là đàn ông đàn ang gì nữa?
Tuy nhiên, Vương Phác cũng không muốn đối nghịch với phong tục đương thời. Việc này phải coi trọng sách lược, những phong tục tập quán lạc hậu cần phải sửa, nhưng giờ vẫn chưa phải là lúc, vì vậy lựa chọn sáng suốt nhất chính là tránh voi chẳng hổ mặt nào.
Nhưng thông qua chuyện này cũng giúp Vương Phác càng thêm hiểu rõ về Cù Thức Tự này. Cù Thức Tự làm người thẳng thắn, dám ăn dám nói, dám làm dám chịu, hơn nữa làm việc giỏi giang, tuyệt không dây dưa. Tôn Truyền Đình chọn y làm Tổng đốc Bắc Trực quả thật là chọn đúng người, Bắc Trực Lệ có Tổng đốc như vậy, thật là có hy vọng.
Cù Thức Tự thở dài, nói tiếp:
- Hạ quan muốn nghe thử ý kiến của Hầu gia trước.
Vương Phác gật gật đầu, nói:
- Bộ tham mưu Trung Ương đã bàn bạc, cho rằng ba Hỗn Thành doanh của quân Trung Ương phải phân bố phòng ngự hình chữ phẩm (品), lần lượt đóng quân ở Sơn Hải Quan, Tuyên Phủ và Bắc Kinh, chủ yếu để phòng bị Kiến Nô, Thất Tử và bao bọc chung quanh Bắc Kinh. Mặt khác những bách tính trở về từ các tỉnh và lưu dân đi ngang qua cũng có thể ưu tiên an trí tại Vĩnh Bình, Thuận Thiên, Tuyên Phủ cùng An Châu, Hoài Lai Châu ở phía bắc.
Cù Thức Tự nghe xong gật gù, trên đường đi đến Bắc Kinh nhậm chức y cũng nghĩ như vậy.
Vương Phác lại nói:
- Mỗi châu, mỗi phủ đều phải tổ chức liên đội bảo an, mỗi huyện phải tổ chức đại đội bảo an, mỗi trấn phải tổ chức trung đội bảo an, mỗi thôn hoặc điểm tụ cư phải tổ chức tiểu đội bảo an. Những đội bảo an này không thoát ly sản xuất, thời bình thì làm nông, thời chiến thì làm binh, chiếu theo Sát Hồ lệnh mà triều đình ban bố, đội bảo an có thể tự tổ chúc hành động quân sự nhằm vào người Hồ, giết được người Hồ thì có thưởng, nhưng tự chuẩn bị cấp dưỡng, còn vũ khí trang bị thì do triều đình thống nhất cung cấp.