Thiết Huyết Đại Minh

Chương 39




Vương Phác đứng dậy hắng giọng một cái, ra dáng nói:

- Vậy được, ngày hôm nay bản tướng quân sẽ hát cho các cô một tiểu khúc - Đi Tây khẩu.

“Ca ca đi Tây khẩu,

Tiểu muội muội buồn sầu

Nhắc tới ca ca đi Tây khẩu

Ai, tiểu muội muội nước mắt chảy dài

Ca ca nga đi Tây khẩu,

Tiểu muội muội tiễn ca đi,

Kéo tay ca ca

Ai, đưa đến cửa lớn,

Tiểu muội muội không bỏ được,

Có hai câu tri tâm...

Ai, tiểu muội chỉ nhớ câu tri tâm đầu…”



Giọng của Vương Phác nam trung mạnh mẽ cộng thêm ca từ hơi ưu thương, diễn tả ý cảnh thê lương trong dân ca Thiểm Bắc vô cùng nhuần nhuyễn, các cô nương phảng phất từ trong ca khúc thê lương này thấy được cao nguyên đất vàng cằn cỗi thê lương, thấy được con người trên mảnh thổ địa kia vì sinh tồn mà giày dụa.

Nam nhân vì nuôi sống gia đình không thể không xa xứ, nữ nhân tiễn nam nhân đến cửa thôn, quyến luyến khó bỏ, hai mắt đẫm lệ mê ly...

Vương Phác hát đến chỗ tình cảm xúc động, Trần Viên Viên không kìm nổi vươn tay nhỏ nhẹ nhàng cầm bàn tay của Vương Phác, trong đôi mắt đẹp nhìn Vương Phác đã toát ra tia nhu tình như nước, Lý Hương Quân và Đổng Tiểu Uyển tức thì bị tiếng ca thê lương của Vương Phác làm xúc động; hai hàng nước mắt đã chảy xuống gò má các nàng.

Dân ca Thiểm Bắc sở dĩ có thể lay động lòng người, biểu diễn kỹ xảo chỉ là phụ, chủ yếu là dựa vào bản thân dân ca ẩn chứa cái ý nhị thê lương cằn cỗi, Vương Phác lúc học đại học ở Tây An khi không có việc gì thường đi Thiểm Bắc, rất si mê cuồng nhiệt dân ca Thiểm Bắc, lấy trình độ của hắn muốn lừa nước mắt những cô gái trẻ là vô cùng dễ dàng đấy.

Vương Phác hát một khúc thôi, trong hiên vắng lặng không tiếng động. Đợi nửa ngày sau, Lý Thập Nương mới sâu kín thở dài một tiếng, hỏi:

- Tướng quân, đây là tiểu khúc nơi nào vậy, sao ta nghe trong lòng rất u sầu.

Vương Phác thở dài, lấy giọng điệu trịnh trọng nói:

- Đây là dân ca Sơn Thiểm, Sơn Thiểm là một địa phương cằn cỗi, không giống Giang Nam đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, nơi đó trăm họ thường thường không no bụng, vì nuôi sống gia đình, nơi đó nam nhân thường thường xa xứ, đến Khẩu Bắc xông xáo, hoặc là đi Tây Khẩu.

Lời này của Vương Phác nửa thật nửa giả, Sơn Tây cằn là không giả, tuy nhiên Sơn Thiểm thời đại này căn bản không có chuyện đi Tây Khẩu, bởi vì lúc này đế quốc Đại Minh và Mông Cổ vẫn còn trạng thái đối địch, căn bản là không thể nào tiến hành hoạt động thương mại. đai quy mô, cho nên cũng sẽ không có chuyện xưa người Sơn Tây đi Tây Khẩu như vậy.

Lý Hương Quân mắt lộ ra vẻ không đành lòng, nhẹ giọng hỏi:

- Vậy các cô gái thì sao?

- Con gái thì ở nhà.

Vương Phác lại thở dài một hơi, nói tiếp:

- Trên đường đi Tây Khẩu xương cốt trắng người Sơn Tây lấp đầy đường, tuyệt đại đa số phụ nữ sau khi tiễn bước trượng phu của các nàng khó có thể gặp mặt, nhưng họ lại không thể không tiễn thân nhân của các nàng đi, bời vì mảnh thổ địa kia thật sự rất cằn cỗi, nuôi sống không được nhiều người như vậy

- Hôm nay là ngày vui, ta không nói mấy chủ đề làm đau lòng người này nữa.

Lý đại nương lấy khăn lụa lau khóe mắt, trên mặt đã khôi phục vẻ phong tình quyến rũ, nói với Vương Phác:

- Hiện tại ta tuyên bố tướng quân đã thuận lợi qua ải Thân Nương này rồi hiện tại vị cô nương nào ra đề mục tiếp theo đây

- Mụ mụ.

Lý đại nương tiếng nói vừa dứt, Biện Ngọc Kinh đứng dậy nói:

- Ngọc Kinh có câu không biết có nên hay không nói?

Lý đại nương nói:

- Ngọc Kinh nói đi

Biện Ngọc Kinh quyến rũ liếc mắt Vương Phác một cái, yêu kiều nói:

- Viên Viên tỷ và tướng quân tân hôn yến nhĩ, đúng là lúc như keo như sơn, nay bọn tỷ muội chơi đủ rồi, cũng náo đủ rồi, cũng đừng có lại tiếp tục giằng co nữa, hãy để cho Viên Viên tỷ và tướng quân sớm trở về nghỉ ngơi đi nha, được không?

Lý đại nương phụ họa nói:

- Ôi, Ngọc Kinh nói đúng, này lúc đích thật là không còn sớm, tướng quân và Viên Viên cô nương ngày mai còn phải dậy sớm, vậy hôm nay giải tán đi.

Vương Phác ôm quyền cười nói:

- Vậy đa tạ các vị cô nương hạ thủ lưu tình.

Lý Hương Quân mỉm cười duyên dáng nói:

- Lần này bỏ qua cho tỷ phu, đợi cho lúc tỷ phu ngài cùng Viên Viên tỷ về Giang Nam làm hôn lễ, bọn tỷ muội mới tiếp tục chọc ngài, hì hì.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Vương Phác mỉm cười nói:

- Đợi khi bản tướng quân và Viên Viên về Giang Nam làm hôn lễ, các cô có chiêu gì cứ việc xuất ra đi, bản tướng quân tiếp hết.

Trần Viên Viên lại đứng dậy cùng bọn tỷ muội nói lời từ biệt, chúng tỷ muội tiễn Vương Phác và Trần Viên Viên ra khỏi Ái Hương Các, nhìn Trần Viên Viên lên kiệu, ra ngõ Ô Y mới quay trở về, Liễu Như Thị vì ở nhờ nhà Nhị Lý, cùng với Lý đại nương, Đại Thập Nương và Lý Hương Quân cùng trở về Noãn Hương Các.

Trước tiên nói một chút về Noãn Hương Các.

Noãn Hương Các nguyên bản chỉ trông vào một mình Lý đại nương duy trì, khi đó Lý đại nương còn chưa phải chủ chứa, nghệ danh của nàng là Lý Trinh Lệ, cũng là một Nam Khúc danh viện nổi tiếng một thời trên sông Tần Hoài, chỉ tiếc tuổi tác lớn nhưng vẫn chưa tìm được nam nhân thích họp để hoàn lương, sau này mua Noãn Hương Các tự mình làm chủ chứa.

Sau đó biểu muội bà con xa của Lý đại nương là Lý Thập Nương bởi vì cha phạm tội mà bán mình, Lý đại nương liền dùng số tiền lớn chuộc Lý Thập Nương về. Dựa vào mỹ mạo và tài nghệ hơn người, Lý Thập Nương rất nhanh liền trở thành danh viện trên sông Tần Hoài, danh tiếng vang xa, Noãn Hương Các lúc này cũng đã thành nhà thứ hai của họ.

Hai năm trước, con gái nuôi thu dưỡng từ nhỏ của Lý đại nương là Lý Hương Quân cũng đầy mười sáu tuổi, trổ mã như hoa như tiên, hơn nữa năng thi thiện phú, giỏi ca múa, nhất là Lý Hương Quân dáng người nhỏ xinh, màu da trắng muốt như ngọc, khách phong lưu liền tặng cho nàng nhã hiệu Hương Phiến Trụy Nhi, không đến thời gian hai năm, danh tiếng Hương Phiến Trụy Nhi cũng truyền khắp Giang Nam.

Lý đại nương xúc cảnh sinh cảnh lại nhớ tới bất hạnh của mình, liền sâu kín thở dài một tiếng, nói:

- Ôi, vẫn là Viên Viên cô nương mệnh tốt, có thể gặp được lang quân như ý là Vương tướng quân.

Liễu Như Thị cùng Lý Thập Nương đều tự nghĩ tâm sự của mình, im lặng không nói.

Trong mắt Lý Hương Quân lộ ra vẻ sùng bái, nũng nịu đáp:

- Vương tướng quân chỉ dẫn theo hơn ngàn nhân mã liền dám một mình xâm nhập Liêu Đông, còn có thể toàn thân trở ra, hắn vì cứu Viên Viên tỷ không tiếc lấy thân phạm hiểm đi làm con tin hải tặc Thái Hồ, cuối cùng cũng có thể bình yên trở về, thật sự là có dũng có mưu, có tình có nghĩa, cũng chỉ có Viên Viên tỷ người đẹp như tiên hoa như vậy, mới có thể xứng đôi Vương tướng quân.

- Còn chưa hết đâu.

Lý Thập Nương buồn bã nói:

- Nói hắn là vũ phu, nhưng hắn biết làm thơ, nói hắn là người thô kệch, nhưng lại có thể nói những lời ngạc nhiên cổ quái lại vô cùng có lý, nói hắn biết mang binh đánh giặc, nhưng hắn có năng lực hát ra bản tiểu khúc mỹ lệ thê lương... Rốt cuộc hắn là loại đàn ông như thế nào đây?

Một đêm này, Lý đại nương, Lý Thập Nương, Liễu Như Thị còn có Lý Hương Quân đều mất ngủ.