Thiết Huyết Đại Minh

Chương 355: Tiếp tục tiến về phía bắc




Đài Trang, phòng tác chiến Trung Ương quân.

Liễu Như Thị cầm gậy trúc chỉ vào sa bàn giải thích cho các tham mưu Trịnh Thành Công:

- Theo những gì điều tra được, Kinh Hàng kênh đào Hàn Trang đã khô cạn, tàu thuyền khó có thể đi được, thủy quân Nam Kinh không thể nào vận chuyển Truy trọng xa và pháo xa đến Tế Ninh theo đường thủy như đã ấn định

- Hả?

Cái gì?

- Sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Liễu Như Thị vừa dứt lời các tham mưu đều kinh hãi.

Trịnh Thành Công suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Hầu gia, Tham Tọa, nếu tuyến đường kênh đào bị chặt đứt, thủy quân không có cách nào vận chuyển Truy trọng xa và pháo xa bắc tiến đến Tế Ninh như dự định thì sẽ phiền to cho Trung Ương quân rồi. Kiến Nô chỉ cần phá hủy cầu, hoặc là phá đường đi bắc tiến đến Tế Ninh, lại thêm nữa là kỵ binh Thát Tử không ngừng quấy nhiễu, Trung Ương quân khó mà đi được.

- Đúng vậy, thủy quân chính là hậu phương đảm bảo của Trung Ương quân chúng ta.

- Mất đi thủy quân, chúng ta sẽ khó có thể đi tiếp.

Các tham mưu còn lại đều phụ họa.

Vương Phác nhíu mày không nói, Liễu Như Thị nhìn Vương Phác xong cũng không nói gì.

Trịnh Thành Công nói tiếp:

- Hầu Gia, Tham Tọa, ty chức cho rằng quân chủ lực của Trung Ương quân ở Đài Trang phải nhanh chóng hợp nhất với Trung Ương quân ở Tế Ninh, nếu không rất có thể sẽ bị Kiến Nô chia ra bao vây. Lúc này quân ta có hai lựa chọn, một là quân chủ lực ở Đài Trang tiến về phía bắc, tới Tế Ninh và hợp nhất với Trung Ương quân ở Tế Ninh, hoặc là lệnh cho Trung Ương quân ở Tế Ninh xuôi nam hợp nhất với quân chủ lực Trung Ương quân ở Đài Trang.

Vương Phác mặt không đổi sắc hỏi:

- Như vậy theo ý của các ngươi, lựa chọn nào là tốt nhất?

Trịnh Thành Công nói:

- Nếu quân chủ lực của Trung Ương quân bắc thượng đến Tế Ninh hợp nhất với quân coi giữ ở đây thì sợ toàn quân sẽ rơi vào vòng vây của quân Kiến Nô, ty chức nghĩ như vậy thì không được.

Vương Phác lông mày nhíu lại trầm giọng hỏi:

- Nhưng ngươi có nghĩ tới nếu Trung Ương quân ở Tế Ninh rút lui, mười vạn dân chúng ở bên trong thành sẽ như thế nào? Để lại những dân chúng vô tội này lại cho Kiến Nô chém giết sao?

Trên khuôn mặt tuấn tủ của Trịnh Thành Công nổi lên một tia ngượng ngùng, thấp giọng nói:

- Ty chức ngu dốt, suy tính không chu toàn mong Hầu gia thứ tội.

- Biết sai lầm của mình là tốt rồi.

Vương Phác khoát tay nghiêm nghị nói:

- Thân là quân sĩ Đại Minh, các ngươi vĩnh viễn phải nhớ kĩ thân phận của mình, quân nhân là gì? Quân nhân chính là người bảo vệ dân chúng, một binh sĩ chính đáng chính là người quyết tử với quân địch ở trên chiến trường để bảo vệ dân chúng.

- Vâng.

Trịnh Thành Công và các tham mưu đều đồng loạt đáp lời.

Vương Phác nói:

- Các ngươi còn phải nhớ kĩ, Tế Ninh là thành trì của Đại Minh, sứ mệnh của quân sĩ chính là bảo vệ dân chúng và bảo vệ biên giới. Mỗi một tấc sơn hà là một tấc huyết, chúng ta phải làm cho kẻ địch thấy rằng mỗi khi chúng tiến lên một bước chúng phải trả một cái giá đắt bằng máu. Tuyệt đối không được dễ dàng vứt bỏ một tòa thành nào hết, tuyệt đối không được buông tha cho một tấc lãnh thổ.

- Vâng, tuyệt đối không vứt bỏ một tòa thành trì nào hết.

- Cũng tuyệt đối không vứt bỏ một tấc lãnh thổ.

Hơn mười người tham mưu trẻ tuổi đáp lại vang dội.

Vương Phác khoát tay áo, nói tiếp:

- Bản hầu chỉ nhấn mạnh hai điểm, thứ nhất, Trung Ương quân nhất định phải bắc tiến đến Tế Ninh, thứ hai, nhất định phải nhanh chóng tiến về phía bắc, nếu không Tế Ninh sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ bắt đầu thảo luận kế hoạch tác chiến.

Dứt lời, Vương Phác xoay người rời đi.

Liễu Như Thị mấp máy miệng dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Phác rời đi.

Trịnh Thành Công cùng các tham mưu trẻ tuổi khác lại bắt đầu sôi nổi thảo luận kế hoạch tiến về phía bắc, từng người hào hứng, dõng dạc, Liễu Như Thị ghi chép lại những ý tưởng của Trịnh Thành Công và các tham mưu khác lại, sau đó thảo luận để đưa ra kế hoạch tác chiến cuối cùng.

Đêm lạnh, Vương Phác ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời.

Cách Vương Phác không xa, Nộn Nương, Khấu Bạch Môn chăm chú nhìn, cảnh giác nhìn cánh đồng bát ngát xung quanh, ở một chỗ xa hơn, Lã Lục mang theo mấy chục vệ binh đứng canh. Vương Phác quyền cao chức trọng, không chỉ liên quan đến sinh tử tồn vong của Trung Ương quân, càng có liên quan đến sinh tử tồn vong của đế quốc Đại Minh, những quân sĩ này đương nhiên không giám buông lỏng cảnh giác.

- Hầu gia, sao vậy?

Thanh âm mê người từ phía sau truyền đến, một đôi tay ngọc ngà từ sau lưng đã vòng quanh eo của Vương Phác.

Tuy rằng cách hai tầng y phục thật dày mùa đông, nhưng Vương Phác vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ của đôi tay ôm chặt mình. Ánh mắt Vương Phác rất nhanh nóng rực lên, mặc kệ bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, Liễu Khinh Yên cô gái này vẫn có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng của Vương Phác.

Vương Phác hít một hơi, áp chế dục hỏa, lạnh nhạt nói:

- Không có gì.

Liễu Khinh Yên ma sát bộ ngực sữa của mình với lưng rắn chắc của Vương Phác, dịu dàng nói:

- Nghe nói ngài nổi giận, còn khiến trách Trịnh Thành Công? Chẳng phải bình thường ngài xem trọng y đó sao?

- Ai.

Vương Phác thở dài một tiếng, vẻ mặn có chút sa sút, chán nản nói:

- Ta đột nhiên cảm thấy dân tộc Đại Hán chúng ta đúng là rất không dễ dàng, người Hán chúng ta rõ ràng là dân tộc thông minh nhất, cần cù nhất nhưng lại gặp nhiều tai họa nhất, dường như sự thông minh và cần cù của chúng ta chính là nguyên nhân dẫn đến tai họa...

Liễu Khinh Yên đưa bàn tay mềm mại vuốt ve cơ ngực của Vương Phác sau lớp quân trang, ôn nhu nói:

- Hầu gia, ngài mặc dù là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nhưng ngài cũng chỉ là một con người, đừng gánh vác tất cả những trách nhiệm nặng nề được không? Như vậy ngài sẽ sụp đổ đấy...

Vương Phác lắc đầu, chán nản nói:

- Ta vốn dĩ không muốn gánh vác tất cả trách nhiệm, ta cũng chỉ muốn sống cuộc sống như người bình thường, chỉ muốn dân tộc Đại Hán không bị bất cứ một dân tộc nào uy hiếp, ta chỉ muốn cho con dân Đại Hán có được nơi ở rộng rãi hơn, thật sự ta cũng chỉ nghĩ như vậy, ta làm tất cả cũng chỉ vì những điều đó.

- Thiếp biết, thiếp đều biết, các tỷ muội đều biết.

Đôi mắt của Liễu Khinh Yên đột nhiên trở nên nóng rực, cũng không biết câu nói nào của Vương Phác làm cảm động nàng, ý loạn tình mê nói:

- Hầu gia, Viên Viên muội tử nói rất đúng, ngài là người làm đại sự, trong lòng ngài là cả dân tộc Đại Hán là cả đế quốc Đại Minh, là toàn bộ thiên hạ.

- Không.

Vương Phác bỗng nhiên xoay người lại, vươn cánh tay ôm eo Liễu Khinh Yên, xúc động nói:

- Lòng ta còn có các nàng, địa vị của các nàng trong lòng ta không thể thay thế, đến một ngày nào đó trong tương lai Đại Minh không còn bị ngoại tộc uy hiếp, và dân tộc Đại Hán đứng trên đỉnh uy phong, chúng ta sẽ tìm một nơi có phong cảnh tuyệt trần ẩn cư, hằng ngày chơi mặt chược, làm việc mình muốn làm, thật sự có bao nhiêu vui vẻ?

Nước mắt trong hốc mắt Liễu Khinh Yên chảy xuống, ôm cổ Vương Phác xúc động nói:

- Gia, thiếp chờ, chờ tới ngày ngài cũng thiếp ngày ngày ân ái.

Ngoài thành Tế Ninh, đại doanh Kiến Nô.

Sau hôm Lý Thành Đồng mang theo hai “Hỏa Thương Doanh” tới Tế Ninh, Đa Nhĩ Cổn cũng mang theo hơn năm vạn đại quân Kiến Nô đuổi tới ngoài thành Tế Ninh, Ban Khắc Đồ, Sát Hãn, Tác Cát Nhĩ, Mãn Chu Tập Lễ cũng mang theo hơn bảy vạn kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm còn lại quay lại, mười hai vạn đại quân vây quanh thành Tế Ninh chặt như nêm.

Lợi dụng hơn nghìn thuyền nhỏ theo quân xuôi nam, Đa Nhĩ cổn phát động mấy vạn đại quân, không đến hai ngày đã đến phía nam thành Tế Ninh, ở phía bắc trên kênh đào dựng lên hai cái cầu nổi, kể từ đó, trên nước, trên bộ của thành Tế Ninh với bên ngoài đã bị Kiến Nô hoàn toàn chặt đứt, trở thành một tòa cô thành.

Trong trướng của Đa Nhĩ Cổn.

Đa Nhĩ Cổn triệu tập các thân vương Kiến Nô như Đa Đạc, A Tế Cách, Tát Cáp Liêm, Kỳ chủ cùng với các Thân vương Khoa Nhĩ Thấm Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ, Sát Hãn, Mãn Chu Tập Lễ đến nghị sự.

- Trước tiên thông báo cho mọi người một tin xấu.

Đa Nhĩ Cổn nói:

- Chúng ta bị Vương Phác lừa, Vương Phác phái quân tới cứu viện Tế Ninh cũng chỉ có hai Hỏa Thương Doanh, quân chủ lực chân chính của quân Minh vẫn ở Đài Trang. Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Đồ, Sát Cáp Nhĩ công kích Đài Trang thất bại, không thể thực hiện được việc thiêu hủy quân nhu của quân Minh.

Ngoại trừ Đa Đạc ra, tất cả các hậu duệ quí tộc của Kiến Nô và thân vương Mông cổ ngơ ngác nhìn nhau.

Nhất là bốn vị thân vương Khoa Nhĩ Thấm sắc mặt càng bối rối, lần này bọn họ đều biết kế hoạch của Đa Nhĩ Cổn, bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm tiến đánh Tế Ninh chẳng qua là tạo cơ hội cho ba thân vương Khách Nhĩ Khách tiêu hủy đồ quân nhu của quân Minh. Bây giờ liên quân Khách Nhĩ Khách tấn công Đài Trang thất bại, thế có nghĩa là tổn thất của quân Khoa Nhĩ Thấm đánh Tế Ninh chẳng có chút ý nghĩa nào sao?

Đa Nhĩ Cổn lại nói tiếp:

- Bây giờ lại thông báo cho mọi người một tin tức tốt, vừa rồi Bác Nhạc phái người tới đưa tin, y đã đào vỡ đê sông Hàn, Kinh Hàng kênh đào ở chỗ sông Hàn đã cạn. Thủy quân của quân Minh không có cách nào đến Tế Ninh, Trung Ương quân của Vương Phác muốn tiếp tục bắc thượng cứu viện Tế Ninh nhất định phải đi đường bộ rồi.

Hậu duệ quý tộc Kiến Nô trong trướng nghe vậy vẻ mặt phấn khởi.

Muốn nói đến sợ nhất, thì Kiến Nô sợ nhất kì thật không phải hỏa khí của quân Minh mà là thủy quân của quân Minh.

Hỏa khí của quân Minh tuy rằng lợi hại nhưng không phải không thể chiến thắng, chỉ cần phát huy tính cơ động của kỵ binh là hoàn toàn có thể chặt đứt tuyến tiếp viện hậu cần của quân Minh, hậu cần của quân Minh một khi bị chặt đứt, hỏa khí sẽ không còn tính uy hiếp, sự thất bại của quân Minh là không thể tránh khỏi.

Nhưng chỉ cần có thủy quân của quân Minh, chặt đứt hậu cần của quân Minh là không thể nào làm được, hơn nữa chiến thuyền của thủy quân quân Minh còn trang bị vài trăm khẩu Phật Lang cơ pháo, hỏa lực hùng mạnh, bởi vậy, Kiến Nô kiêng kị nhất vẫn là thủy quân quân Minh mà không phải là Hỏa thương doanh và pháo doanh của quân Minh.

Hiện tại tuyến đường kênh đào an toàn đã bị Bác Nhạc chặt đứt, thủy quân quân Minh không thể bắc tiến đến Tế Ninh, đây chẳng phải có ý nghĩa là quân Thanh sắp chiếm được thắng lợi ở Tế Ninh hay sao? Một khi thắng lợi ở trận Tế Ninh, toàn quân chủ lực của quân Minh bị giết, sau đó quân Thanh tiếp tục thúc đẩy xuôi nam, càn quét Giang Nam.

Chỉ có Đa Đạc vẫn giữ được bình tĩnh, trầm giọng nói:

- Thập Tứ ca, tiểu đệ nghĩ quân Minh chắc sẽ không tiếp tục tiến về phía bắc đâu.

- Ừ.

Đa Nhĩ Cổn vui vẻ gật đầu nói:

- Vương Phác nếu tiếp tục tiến về phía bắc cứu viện Tế Ninh, chỉ có thể tự tìm cái chết, nếu bổn vương là Vương Phác, lựa chọn sáng suốt nhất là thủ vững Đài Trang, sau đó lệnh cho binh lính ở Tế Ninh vứt bỏ thành xuôi nam, tập hợp với quân chủ lực của quân Minh ở Đài Trang.

Đa Đạc nói:

- Bởi vậy, việc cấp bách là bao vây Tế Ninh, không để cho quân Minh ở trong thành chạy trốn về phía Nam, chỉ cần quân Minh ở trong thành Tế Ninh không trốn đi được, có thể kiềm chặt quân Minh ở Đài Trang, sau đó điều khiển đại quân xuôi nam, nghĩ cách cắt đứt tuyến đường kênh đào an toàn ở phía nam Đài Trang, đem quân chủ lực và thủy quân của quân Minh cùng Vương Phác đều vây khốn ở trong Đài Trang.

Đa Nhĩ Cổn vui vẻ nói:

- Thập Ngũ đệ, đệ thật sự trưởng thành rồi.

Đa Đạc vội nói:

- Tiểu đệ trưởng thành như ngày hôm nay tất cả là nhờ công lao dạy bảo của Thập Tứ ca.

- Tốt.

Đa Nhĩ Cổn nói:

- Vậy cứ làm như vậy, Thập Ngũ đệ mang theo ba Kỳ là Chính Hoàng Kỳ, Tương Hoàng Kỳ, Chính Bạch Kỳ vây khốn Tế Ninh, hơn bảy vạn kị binh của bốn bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm cũng lưu lại cho đệ, tiếp tục dùng phương pháp cũ vây khốn Tế Ninh, lách thành đào ba chiến hào, lại bố trí thêm ba cái hàng rào, hơn nữa phải tăng mạnh canh phòng kênh đào, một người cũng không để lọt.

Đa Đạc đứng dậy quì một chân trên đất đáp:

- Rõ.

Đài Trang, nơi đóng quân của Trung Ương quân.

Vương Phác cùng Liễu Khinh Yên triền miên một lúc lâu trong phòng ngủ, một loạt tiếng bước chân truyền vào trong phòng, lúc này dám đi vào phòng quấy rầy ngoại trừ Nộn Nương và Khấu Bạch Môn thì chỉ còn Liễu Như Thị. Liễu Khinh Yên từ bên người Vương Phác đứng lên, vươn bàn tay tuyết trắng vén rèm lên nhìn, quả nhiên là Liễu Như Thị tới.

Trên mặt trắng nõn của Liễu Như Thị không khỏi đỏ lên.

Xuyên thấu qua màn trướng, Liễu Như Thị thấy Liễu Khinh Yên đang...

- A, Như Thị muội tử đến rồi?

Liễu Khinh Yên quyến rũ nhìn Liễu Như Thị một cái, không có ý tứ rời khỏi eo Vương Phác chút nào.

Liễu Như Thị càng xấu hổ hơn, còn có ý định chạy nhưng hai chân căn bản không nhấc lên được.

Bỗng nhiên giọng của Vương Phác từ sau màn che truyền đến:

- Như Thị sao?

Liễu Như Thị “vâng” nhẹ một tiếng như tiếng muỗi kêu, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm bộ phận kết hợp của Vương Phác và Liễu Khinh Yên.

Vương Phác xoay người ngồi dậy, hướng về Liễu Như Thị ngoắc tay nói:

- Như Thị bảo bối, mau lại đây.

Liễu Như Thị “vâng” một tiếng, mặt đỏ bừng đi đến bên cạnh giường, Vương Phác giơ tay nhẹ nhàng chụp được cái eo nhỏ nhắn của Liễu Nhhu, sau đó kéo thân thể mềm mại của nàng vào trong giường, Liễu Khinh Yên cười híp mắt bò tới bên người Liễu Như Thị, cười khanh khách cởi quân trang của Liễu Như Thị xuống.