Thiết Huyết Đại Minh

Chương 351-2: Đa nhĩ cổn muốn làm gì? (2)




Trương Hoàng Ngôn kích động đến cả khuôn mặt đỏ bừng, là người đầu tiên khàn cả giọng quát to theo.

Sau đó là Tri huyện Túc Thiên và hơn mười quan Sĩ Lâm, tiếp đó là tất cả dân chạy nạn ở phụ cận nghe được tiếng gào thét của bọn họ, cuối cùng tất cả dân chạy nạn tụ tập tới cũng bắt đầu như bị mắc chứng cuồng loạn phẫn nộ gào rống, tiếng gầm thật lớn như muốn chấn vỡ trường thiên, ai nói người Hán chính là nông phu yếu đuối? Ai nói người Hán chính là sơn dương mặc người làm thịt?

Dân tộc Đại Hán chúng ta chỉ là quá thiện lương, dân tộc Đại Hán chúng ta chỉ là quá nhường nhịn.

Nhưng thiện lương không có nghĩa là yếu đuối, nhường nhịn càng không có nghĩa là e ngại, nếu có ai cho rằng dân tộc Đại Hán chúng ta yếu đuối có thể tùy ý bắt nạt, như vậy một ngày nào đó hắn sẽ phải trả một cái giá thê thảm và nghiêm trọng! Nhìn tổng quát lịch sử năm ngàn năm văn minh Hoa Hạ, có bao nhiêu ngoại tộc man di đã từng ức hiếp nô dịch dân tộc Đại Hán chúng ta? Nhưng giờ đây, Hung Nô, Tiên Ti những dân tộc từng một thời cường thịnh lại còn đâu? Mông Cổ, Đột Quyết những dân tộc đã từng vô cùng hùng mạnh lại thế nào trở thành dân tộc nhỏ yếu?

Giờ khắc này, trong lòng Vương Phác chỉ có sát ý, sát ý ngập trời!

Thế giới này chính là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, chính là thế giới người thắng làm vua kẻ thua làm giặc!

Ba trăm năm trước, dưới thời Thiết Mộc Chân Mông Cổ một thời hùng mạnh, thế nên khi đó người Mông Cổ là vua cả thế giới, bọn họ có thể giết chết bất luận người nào bọn họ muốn giết, trong đó liền bao quát cả người Hán! Như vậy ba trăm năm sau, Đại Minh phục hưng đương nhiên cũng có thể giết chết bất luận người nào muốn giết, trong đó liền bao gồm cả người Mông Cổ!

Không cùng tổ tiên với ta, tâm tư tất dị.

Ban đêm, trú địa lâm thời của Trung Ương Quân.

Trở về lại hành dinh rồi, tâm tình của Vương Phác vẫn mãi không thể bình tĩnh, thân là một kẻ xuyên việt, chỉ có Vương Phác biết rõ trên lưng dân tộc Đại Hán đã phải gánh vác khổ cực sâu đậm, dân tộc Đại Hán là dân tộc nhân từ nhất, ôn hòa nhất trên thế giới này, bọn họ dùng chính sự cần cù lao động và trí thông minh sáng tạo nên nền văn minh sáng chói nhất trên thế giới.

Dân tộc Đại Hán tuân theo dạy bảo của nhiều thế hệ tiên hiền, không hề keo kiệt đóng góp những thành quả của bản thân cho sự phát triển văn minh, dùng tri thức tiên tiến giáo hóa đám dân dã man láng giềng xung quanh, hy vọng có thể cùng hưởng văn minh, nhưng kết quả thật đáng tiếc, hoặc là nói rất châm chọc, cũng chính những lũ man di đã được dân tộc Đại Hán trợ giúp vô số này mang đến thảm hỏa thê thảm và nghiêm trọng cho dân tộc Đại Hán.

Vương Phác không thể không nghĩ, dạy bảo của tiên hiền các triều đại có lẽ là sai lầm, dân tộc Đại Hán nếu không nhân từ, ôn hòa giống như trước, dân tộc Đại Hán cũng có thể trở nên sung mãn ham muốn xâm lược, đối với các dân tộc có thể dung hợp thì thông qua tàn sát chủng tộc để xúc tiến dung hợp, làm cho họ trở thảnh một bộ phận của dân tộc Đại Hán, đối với dân tộc không thể dung hòa thì cứ nhẫn tâm hủy diệt!

Đối với Đại Minh thế kỷ mười bảy mà nói, có lẽ đây chính là chính sách chủng tộc tốt nhất.

Vương Phác không cần chịu trách nhiệm với các chủng tộc khác trên thế giới đương thời, hắn chỉ cần phụ trách một tỷ năm ngàn vạn con dân dân tộc Đại Hán, trách nhiệm lịch sử của hắn chính là bảo vệ cho tốt một tỷ năm ngàn vạn con dân Đại Hán, trách nhiệm lịch sử của hắn chính là bảo đảm cho dân tộc Đại Hán có thể vĩnh viễn đứng sừng sững trên đỉnh thế giới, chứ không phải bị lũ man di như Kiến Nô nô dịch, sau đó ngã vào vực sâu khổ nạn.

Gió đêm lành lạnh, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Khi Vương Phác đang tựa vào cửa sổ ấp ủ chính sách chủng tộc phù hợp cho thời đại này, một hồi tiếng bước chân nhỏ vụn chợt kéo hắn trở về hiện thực tàn khốc, nhìn lại thì ra là nàng yêu nữ Liễu Khinh Yên đến đây, theo cùng nàng còn có Liễu Như Thị, thần sắc trên mặt các nàng đều có vài phần ngưng trọng, tựa hồ đã xảy ra đại sự gì.

Liễu Khinh Yên lắc eo nhỏ đi đến trước mặt Vương Phác, ngưng giọng nói:

- Hầu gia, thiếp vừa nhận được bồ câu đưa thư từ Tế Ninh, trong thư Mặt Sẹo tướng quân nói, hai ngày này Thát tử Mông Cổ điên cuồng mãnh liệt tấn công thành Tế ninh, giống như muốn bất chấp bất cứ giá nào trước khi Trung Ương Quân đuổi tới tiên phát chế nhân chiếm được thành Tế Ninh.

- Thật vậy sao?

Đôi mày Vương Phác thoáng chốc nhíu chặt, giọng trầm trọng nói:

- Mặt Sẹo là một một tên cứng đầu cứng cổ, nếu không phải tình hình thực sự đã tới thời khắc nguy cấp vạn phần, y tuyệt đối sẽ không chịu thua! Hiện tại tuy rằng y chỉ nói thế công của Thát tử Mông Cổ rất mạnh mà không trực tiếp mở miệng cầu viện, nhưng ta dám khẳng định tình hình của Tế Ninh không thể nghi ngờ là đã nghiêm trọng lắm rồi.

- Vậy còn chờ gì nữa?

Liễu Khinh Yên nói:

- Mau lệnh cho Hỏa thương nhị doanh và Hỏa thương thập doanh tăng tốc hành quân tiến đến Tế Ninh đi.

- Không thể.

Liễu Như Thị vội la lên:

- Hầu gia, việc này có vẻ kỳ quái, theo lý thuyết Kiến Nô hẳn là nên vây Tế Ninh mà không công, chờ Trung Ương Quân của ta đuổi tới rồi sẽ hình thành thế hai quân giằng co, cục diện như vậy mới có lợi cho Kiến Nô, nhưng hiện tại thái độ Kiến Nô lại khác thường thúc đẩy Thát tử Mông Cổ tấn công mạnh Tế Ninh, điều này cùng với mục đích chiến lược của bọn chúng không hợp.

- Ừ.

Vương Phác gật đầu nói:

- Nếu Tế Ninh thất thủ, Hỗn Thành Doanh của Mặt Sẹo cố nhiên khó có thể may mắn thoát khỏi, nhưng thực lực của Trung Ương Quân căn bản vẫn không hề suy yếu, hơn nữa một khi Tế Ninh thất thủ, Trung Ương Quân của ta nhất định sẽ lui giữ Từ Châu hoặc là Hoài An, cứ như vậy chiến tuyến của Kiến Nô sẽ kéo càng dài, hậu phương Kiến Nô càng dễ bị công kích, Đa Nhĩ Cổn không có khả năng không hiểu rõ điểm ấy.

Liễu Như Thị nói:

- Cho nên, trong chuyện này nhất định có ẩn ý khác.

Vương Phác chau mày nói:

- Vậy rốt cuộc Đa Nhĩ Cổn muốn làm gì? Chẳng lẽ là nhằm dụ dỗ cho Trung Ương Quân của ta tăng nhanh tốc độ hành quân?

Liễu Như Thị nghe vậy đôi mắt đẹp liền sáng ngời, nghiêm giọng nói:

- Đúng rồi, nhất định là như vậy!

Liễu Khinh Yên hoang mang thoáng nhìn Vương Phác, lại hỏi Liễu Như Thị:

- Như Thị muội tử, là thế nào a?

Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Như Thị bỗng dâng lên một tầng đỏ ửng, nói:

- Khinh Yên tỷ tỷ, sở dĩ Đa Nhĩ Cổn thúc đẩy Thát tử Mông Cổ mạnh mẽ tấn công Tế Ninh, chính là nhằm tạo cho chúng ta một loại ảo giác, cho rằng Thát tử Mông Cổ muốn trước khi Trung Ương Quân đuổi tới tiên phát chế nhân công chiếm Tế Ninh, sau đó dụ cho Trung Ương Quân của chúng ta tăng nhanh tốc độ tiến lên phía Bắc cứu viện.

- Này là có dụng ý gì?

Liễu Như Yên bối rối nói:

- Trung Ương Quân của ta tăng tốc độ Bắc thượng, đối với Kiến Nô có chỗ tốt gì?

Liễu Như Thị giọng trầm trọng nói:

- Khinh Yên tỷ tỷ chẳng lẽ đã quên, Kiến Nô đã điều động ít nhất mười vạn kỵ binh Mông Cổ, đây chính là một lực lượng cơ động hùng mạnh, một khi Trung Ương Quân của ta tăng tốc độ Bắc thượng tiến đến cứu viện, Hỏa thương doanh khinh trang tiền tiến cùng với Quân nhu doanh, Pháo doanh mang nặng mà đi khó tránh khỏi sẽ kéo ra khoảng cách, đến lúc này liền tạo cơ hội cho kỵ binh Mông Cổ thừa cơ lợi dụng rồi.