Niêm Ngư khẩu.
Xích Cước Trương Tam đi chân trần, dẫn theo ba trăm thủy khẩu Thái Hồ áp giải Trần Viên Viên dọc theo hồ. Thấy không xa phía trước là Niêm Ngư khẩu, Trương Tam cảm thấy yên lòng, bây giờ cho dù quân Minh có muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa. Trương Tam quay lại nhìn đám thủy khẩu Thái Hồ ở phía sau, nói:
- Các huynh đệ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
Lưu Bá Đao – đầu mục của đám thủy khâu bước tới trước mặt Xích Cước Trương Tam, mặt dạn mày dày nói: - Đai Giang Bá Tử, ngươi cũng thấy đó, các trại chủ đều đã có áp trại phu nhân, chỉ có một mình tiểu đệ đến giờ vân còn độc thân, hay là cô nàng Trân Viên Viên này.
- Không được!
- Chúng ta đúng là kẻ cướp trên sông nước, trộm thì có thể trộm, nhưng không thể phá vỡ quy tắc giang hồ, không thể chiếm đoạt vợ của người khác! Huống chi, Trần Viên Viên vốn là phu nhân của Vương tổng binh, Vương tổng binh là một đại anh hùng, chúng ta vơ vét tiền bạc của hắn là để sinh sống, cũng là bất đắc dĩ, nếu lại chiếm đoạt vợ của hắn, là làm điều ác nghiệt!
- Đại Giang Bá Tử…
Lưu Bá Đao hét lớn:
- Đại Giang Bá Tử cũng lập ra quy định, hễ nữ nhân nào đã lên thủy trại, thì không xuống được nữa!
Xích Cước Trương Tam nói như đinh đóng cột:- Chuyện đó thì khác.
Xích Cước Trương Tam - Chuyện đó thì khác.
- Có cái gì khác đâu?
Lưu Bá Đao hét lớn:
- Chẳng phải đều là phụ nữ cả sao? Chẳng phải đều là thứ để cho nam nhân cưỡi sao? Vương tổng binh kia cưỡi được, vì sao Lưu Bá Đao này không cưỡi được?
- Chính là Lưu Bá Đao nhà ngươi không thể cưỡi được!
Lưu Bá Đao vừa dứt tiếng, đột nhiên phía trước vang lên một giọng nói lạnh như băng. Xích Cước Trương Tam và Lưu Bá Đao quay đầu lại, chỉ thấy ở sơn khẩu phía trước, một bóng người đột nhiên xuât hiện như quỷ mị, thân mặc chiến bào đỏ thẫm, áo giáp đen tuyền, rõ ràng là y phục của quan tổng binh Đại Minh. Quan tổng binh này không phải ai khác, chính là Vương Phác.
Vương Phác khẽ vẫy tay, năm mươi gia đinh từ sau lưng hắn chợt mạnh mẽ lao lên, những họng súng đen ngòm nhắm ngay vào đám giặc cướp. Khi Xích Cước Trương Tam và đám phỉ vẫn chưa kịp hoàn hồn, thì bên trái, bên phải và phía sau chúng, đông nghìn nghịt tướng sĩ quân Minh đồng thời xuất hiện. Bọn chúng đã bị bao vây tứ phía.
- Các ngươi đã bị bao vây!
Vương Phác trầm giọng quát:
- Thức thời lập tức bỏ vũ khí đầu hàng!
- Đầu hàng!
- Đầu hàng!
- Đầu hàng!
Đao Ba Kiểm, Tiểu Thất, Thường Duyên "Lĩnh, Lý Tổ Thuật và hơn ba trăm gia đinh đi theo gầm lên, âm thanh chẩn động cả một ngọn núi.
- Nằm mơ!
Xích Cước Trương Tam nhan nhẹn xoay người lại, kéo Trần Viên Viên che phía trước, cầm thanh dao găm béning kể vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, quát lớn:
- Vương tổng binh quả nhiên lợi hại, không ngờ đoán ra được lão tử sẽ đi Niêm Ngư khâu. Lão tử kính ngươi là bậc hảo hán, chỉ cần ngươi đồng ý chừa cho ta và các huynh đệ một con đường sống, thì năm trăm ngàn lượng bạc chuộc thân lập tức được xóa bỏ. Vợ của ngươi sẽ được trả lại nguyên vẹn cho ngươi, không sứt mẻ một sợi tóc nào!
Vương Phác lãnh đạm nói: - Nếu bổn tướng quân không chừa một đường thoát thì sao?
- Vậy thì bọn ta liều mạng cá chết lưới rách với ngươi!
Xích Cước Trương Tam lạnh lùng nói:
- Trước tiên, lão tử sẽ một đao làm thịt nữ nhân của ngươi!
- Tướng quân, chàng đừng lo cho thiếp!
Không ngờ Trần Viên Viên lại là một phụ nữ có khí phách, vùng vẫy nói:
- Tuyệt đối đừng buông tha cho lũ giặc cướp này!
- Câm miệng!
Xích Cước Trương Tam Vội vàng bịt miệng của Trần Viên Viên, tức giận nói:
- Vương tổng binh, lão tử đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không nhường thì chờ nhặt xác vợ ngươi đi! Một, hai...
Vương Phác suy nghĩ rất nhanh, lũ phỉ Xích Cước Trương Tam này có hơn ba trăm tên, mà gia đinh của mình chỉ có vẻn vẹn hai trăm người, cộng thêm thân binh của Lý Tô Thuật, Thường Dụyên Linh, cũng chỉ có chừng ba trăm người, nếu thật sự sống mái với chúng, cho dù có thể thắng được, cũng sẽ thương vong không ít.
Quan trọng nhất chính là, sau một trận sống mái, cho dù có thể bắt được Xích Cước Trương Tam và lũ phỉ Thái Hồ, thì Trân Viên Viên cũng đã ngọc nát hương tan mất rồi. Vương Phác không muốn để Xích Cước Trương Tam giết đi người vợ mới cưới của mình, huống chi Trần Viên Viên lại là một đại mỹ nhân quyến rũ như vậy
- Được! Vương Phác quyết định thật nhanh, lớn tiếng nói: - Bổn tướng quân tha cho các ngươi một con đường sống!
- Tốt, rất sảng khoái!
Xích Cước Trương Tam kêu lên: - Thế thì xin Vương tổng binh và thuộc hạ của ngài nhường đường!
Vương Phác trầm giọng nói: - Các ngươi có thể đi, nhưng phải để người của bổn tướng quân lại!
Lưu Bá Đao giận dữ:
– Mẹ nó, nhà ngươi dám đùa với bọn ta! Đại Giang Bá Tử.
Xích Cước Trương Tam bỗng đưa tay ngăn Lưu Bá Đao lại, lại nói với Vương Phác:
- Vương tổng binh, không phải lão tử không tin ngươi, thật sự là lão tử đã phải chịu nhiều trò lật lọng của quan phủ lắm Tôi. Vợ của ngươi, lão tử nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn cho ngươi, tuy nhiên bây giờ thì nàng ta phải chịu khó đưa bọn ta một đoạn đường.
- Việc này không thể thương lượng!
Vương Phác trầm giọng nói:
- Vợ của bổn tướng quân nhất định phải ở lại!
- Vậy thì không còn gì để nói nữa!
Xích Cước Trương Tam hung dữ nói: - Vương tổng binh, lão tử đành phải giết vợ của ngươi trước!
- Khoan đã!
Vương Phác quát lên:
- Bổn tướng quân còn chưa nói hết.
Lưu Bá Đao tức giận nói:
- Có mốc xì gì mau phun ra đi!
- Chẳng phải các ngươi muốn có con tin.
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Dùng một phụ nữ làm con tin thì còn gì là anh hùng hảo hán? Chuyện này truyền ra, các ngươi không sợ lục lâm hảo hán chê cười sao? Hãy để vợ của ta lại, bổn tướng quân sẽ làm con tin của các ngươi!
Bọn Thương Duyên Linh, Lý Tổ Thuật và Đao Bá Kiểm nghe vậy, đều lộ vẻ căng thẳng.
Chỉ có Chân Hữu Tài khẽ vuốt cằm, khóe miệng thoáng hiện một nét cười hiểu ý. Hiển nhiên là Vương Phác đoán chắc Xích Cước Trương Tam sẽ không dám làm gì mình! Một lục lâm hảo hán như Xích Cước Trương Tam, đao từng thấm máu bao người, luôn tôn trọng nghĩa khí giang hồ, Vương Phác phá tan Thịnh Kinh, lại còn bắt sống Hoàng Thái Cực, hiện giờ hắn đã là một đại anh hùng được người người kính trọng và ngưỡng mộ, nêu Xích Cước Trương Tam giết hắn, sau này cũng không còn mặt mũi nào mà lăn lộn trên chốn giang hồ.
- Vương tổng binh.
Xích Cước Trương Tam mở to mắt nhìn Vương Phác, không tin nói:
- Ngài không đùa đấy chứ?
Vương Phác khinh thường nói: - Bổn tổng binh có giống như là đang đùa giỡn với ngươi không?
Xích Cước Trương Tam nói:
- Vương tổng binh, ngài thật sự muốn mạo hiểm tính mạng vì một người phụ nữ.
- Xích Cước Trương Tam, ngươi hãy nghe cho rõ, nàng là vợ của bổn tướng quân!
Vương Phác quát lên:
- Một người đàn ông mà ngay cả vợ của mình cũng không bảo vệ được, thì có đáng mặt đàn ông hay không?
Trần Viên Viên muốn nói gì đó, nhưng miệng nàng bị Xích Cước Trương Tam bịt chặt, cho nên không nói được.
- Tốt!
Xích Cước Trương Tam kêu lên:
- Vương tổng bình quả nhiên là một người chồng tốt, rất có trách nhiệm, Xích Cước Trương Tam ta xin bái phục.
Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đồng thời kêu to:
- Đại ca, không được!
Trần Viên Viên lại càng cố gắng lắc đầu, nàng muốn nói Vương Phác lấy địa vị cao quý của một tổng binh để mạo hiểm vì một cô gái phong trần như mình là không đáng, nhưng không sao nói được, chỉ phát ra những tiếng “Ô ô”.
Vương Phác đưa tay ngăn Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật, nói:
- Hai vị huynh đệ đừng lo lắng cho ta, tuy Xích Cước Trượng Tam là thủy khẩu, nhựng xem như hắn vẫn là một người đàn ông chính trực, ta cho rằng hắn sẽ không làm chuyện thât tín bội nghĩa.
Xích Cước Trương Tam không kìm lòng được, liền buông hai tay ra, ôm quyền thi lễ, nói:
- Vương tổng binh xem trọng ta rồi.
Xích Cước Trương Tam vừa buông tay, Trần Viên Viên liền kêu lên:
- Tướng quân đừng làm như vậy, không đáng phải vì thiếp mà mạo hiểm.
Vương Phác đi về phía Trần Viên Viên, cao giọng nói:
- Viên Viên, nàng đừng sợ. Nàng là nữ nhân của ta, chỉ cần Vương Phác ta còn sống, sẽ không ai có thể làm hại nàng.
Chuyện này mà đặt ở thời hiện đại, nếu một thủ trưởng không xem trọng “bồ nhí” của mình, để mặc cho thủ trưởng khác khi dễ, vậy thì sau nẩy hắn sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được trước mặt anh em bạn bè được nữa. Điều này không liên quan tới việc có tình cảm sâu sắc hay không, mà mấu chốt là vì thể diện của đàn ông.
Trần Viên Viên gấp gáp đến mức sắp khóc:
- Tướng quân, mạo hiểm vì một cô gái phong trần như ta, thật sự là không đáng đâu!
- -Viên Viên, nàng hãy nhớ kỹ…
-
- Vương Phác nhìn thắng Vào mắt Trần Viên Viên, trầm giọng nói:
- Ta không cần biết thân phận trước kia của nàng là gì, tiểu thư khuê các cũng được, cô gái phong trần cũng được, điều đó không quan trọng, quan trọng là...bây giờ nàng là vợ của ta, là phu nhân của Tổng binh Đại Đồng Vương Phác này. Ta tuyệt đối không để nàng bị người khác ức hiếp, cho dù có phải mạo hiểm tính mạng, ta cũng phải bảo vệ nàng. Nàng nhớ chưa?
- Vâng, thiếp xin ghi nhớ.
Trần Viên Viên gật gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Trần Viên Viên xuất thân là gái yên hoa, đã nghe rất nhiều chuyện về những cô gái bạc mệnh và đàn ông bạc tình, cũng nghe không ít trường hợp gái phong trần lấy được chồng giàu sang quyên thể, nhưng đa phần, cảnh ngộ của họ đều không tốt. Vương Phác đường đường là quan tổng binh của Đại Minh, nhưng lại vì một cô gái phong trần như nàng mà bất chấp hiểm nguy tính mạng, tình nghĩa này làm sao nàng không cảm kích cho được?
Có lẽ chính từ giờ phút này, Trần Viên Viên đã quyết một lòng với Vương Phác.
Xích Cước Trương Tam kề dao vào cổ Vương Phác, nói với Trần Viên Viên: - Cô nương, nàng có thể đi rồi.
Lưu Bá Đao vội la lên:
- Đại Giang Bá Tử, không thể thả nàng ta!
- Câm miệng!
Xích Cước Trương Tam quát lên: - Ngươi là Đại Giang Bá Tử hay lão tử là Đại Giang Bá Tử hả?
Lưu Bá Đao không dám lên tiếng nữa.
Trần Viên Viên quay đầu lại, ánh mắt chan chứa ân tình nhìn Vương Phác. Vương Phác cười nói:
- Viên Viên, nàng đừng sợ. Nàng cùng bọn Tiểu Thất trở về đại doanh trước, ta sẽ về ngay thôi.
- Tướng quân, thiếp ở đại doanh chờ chàng trở về.
Trần Viên Viên dịu dàng nói:
- Chàng nhất định phải trở về!
Thấy Vương Phác đã bị bọn thủy khẩu không chế, mà Xích Cước Trương Tam thì đã thả Trần Viên Viên, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đành phải dẫn quân tránh đường. Xích Cước Trương Tạm và đám phỉ nghênh ngang áp giải Vương Phác qua Niêm Ngư khẩu, rồi lên thuyền lớn trên bên, chạy vài dặm về phía giữa hồ mới dừng thuyền lại.
Xích Cước Trươg Tam sai người mang một chiếc thuyền nhỏ thả trên mặt hồ, nhìn Vương Phác, ôm quyền nói:
- Vương tổng binh, đa tạ đã đưa tiễn bọn ta một đoạn đường. Bây giờ ngài có thể trở về.
Lưu Bá Đao vội la lên:
- Đại Giang Bá Tử, thả hắn đi thật à?
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết Vương tổng binh sao?
Xích Cước Trương Tam lãnh đạm nói: - Chúng ta là phỉ, đúng là kẻ thù không đội trời chung với quan quân, nhưng chúng ta cũng vẫn luôn kính trọng anh hùng. Vương tổng binh là một đại anh hùng của thời nay, nếu Xích Cước Trương Tam này giết ngài ấy. Sau này làm sao còn lăn lộn trên chôn giang hổ? Lại làm sao đối mặt với anh hùng trong thiên hạ?
Lưu Bá Đao lại kêu lên:
- Nếu vậy thì cũng phải đòi bạc rồi mới thả người chứ!
- Thối lắm!
Xích Cước Trương Tam tức giận nói:
- Lão tử đã đáp ứng với Vương tổng binh là không cần năm trăm ngàn lượng bạc chuộc thân đó. Sao? Ngươi muốn ép ta làm chuyện thất tín bộ nghĩa chứ gi?
- Cái này.
Lưu Bá Đao nghẹn lời.
Vương Phác chợt nói:
- Xích Cước Trương Tam, ngươi có muốn nghe một lời khuyên của bổn tướng quân không?
Xích Cước Trương Tam đáp:
- Tiểu nhân xin chăm chú lăng nghe.
Vương Phác nói:
- Làm phỉ cướp bóc hà người ta, chung quy không phải là cách lâu dài, ngươi có từng nghĩ tới phương cách sinh sống khác không?
Xích Cước Trươg Tam đáp: - Ý của Vương tổng binh là?
Vương Phác nói:
- Chỉ cần ngươi đồng ý, từ giờ phút này ngươi chính là gia tướng thân tín của Vương Phác này, các huynh đệ và thủ hạ của ngươi cũng sẽ là gia đinh thân tín của ta. Về phần nam nữ già trẻ của bốn mươi tám trại, bổn tướng quân có thể đưa tất cả bọn họ đến Đại Đồng nuôi dưỡng, chỉ cần Vương Phác này còn có cơm ăn, tuyệt đối sẽ không đê các ngươi phải đói khát.
- Đại Giang Bá Tử, ngươi tuyệt đối đừng tin những lời đường mật của hắn.
Lưu Bá Đao vội la lên:
- Quan phủ không phải là loại tốt đẹp gì.
Vương Phác nghiêm nghị nói: - Bổn tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Xích Cước Trương Tam nói:
- Tiểu nhân và huynh đệ đã quen cuộc sống tự do, không chịu được sự quản lý của quan phủ, tiểu nhân thay mặt các huynh đệ, xin đa tạ ý tốt của Vương tổng binh. Non xanh còn đó, nước biếc còn chảy mãi, nếu hữu duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại!
Vương Phác bất đắc dĩ ôm quyền thi lễ, nói:
- Tạm biệt Đại Giang Bá Tử!
Xích Cước Trương Tam cười ha hả, hô to:
- Các huynh đệ, đi!