Thiết Huyết Đại Minh

Chương 279-1: Cạm bẫy (thượng) (1)




Thi Lang nói:

- Hầu gia, biện pháp này chỉ sợ cũng không được, lấp đầy cả mặt sông rộng gần trăm trượng phải mất thời gian bao lâu đây? Thủy sư của ty chức sao có thể trơ mắt nhìn Kiến Nô gánh đất lấp sông?

Trên mặt Vương Phác thoáng qua một nụ cười thản nhiên, quay người cầm lấy chén trà trên bàn đưa cho Thi Lang:

- Nhìn xem cái này một chút.

Đầu đầy mờ mịt Thi Lang tiếp nhận chén trà từ trong tay Vương Phác, thầm nghĩ này không phải là một chén trà nhỏ sao, có cái gì hay để xem? Tùy ý liếc mắt một cái, đang lúc Thi Lang định dời tầm mắt muốn nói gì đó thì, thần sắc cả người bỗng nhiên cứng lại, thoáng chốc hai mắt sáng quắc làm cho người ta sợ hãi, gắt gao nhìn chăm chú chén trà trong tay.

Đó là một chén trà nguội, bởi vì hôm nay thời tiết đột nhiên trở lạnh, trên mặt trà không ngờ đã kết một lớp băng nổi mỏng manh!

Băng nổi! Kết băng!!

Sắc mặt Thi Lang bỗng chốc trở nên trắng bệt, y nghĩ tới thời tiết ác liệt của Sơn Đông, trời lạnh như thế này, nếu chẳng may kênh đào kết băng thì làm sao bây giờ? Một khi kênh đào kết băng, chiến thuyền Thủy sư của y lọt vào giữa tầng băng sẽ khó có thể nhúc nhích, mà Kiến Nô thì có thể giẫm lên trên mặt băng trực tiếp hướng chiến thuyền Thủy sư của y phát động tấn công!

Liêu Thành, hành dinh của Đa Nhĩ Cổn.

Đa Đạc thở dài, nói:

- Ai cũng biết mấu chốt thắng bại của trận chiến này là Thủy sư Nam Minh, muốn nghĩ ra cách giải quyết hết Thủy sư quân Minh, nói dễ vậy sao?

- Đúng vậy a.

A Ba Thái phụ họa nói:

- Dũng sĩ Bát Kỳ của Đại Thanh chúng ta mặc dầu dũng mãnh thiện chiến, cũng không có khả năng xông pha xuống sông chém giết Thủy sư Nam Minh đâu?

- Ha hả.

Phạm Văn Trình mỉm cười nói:

- Hai vị Thân vương điện hạ, nếu nô tài có biện pháp làm cho dũng sĩ Bát Kỳ Đại Thanh có thể xông pha xuống sông chém giết Thủy sư Nam Minh thì sao? Các vị có lòng tin giải quyết hết được đối thủ hay không?

- Cái gì?

Đa Đạc và A Ba Thái đồng thời thất thanh nói:

- Ngươi có biện pháp làm cho các dũng sĩ Bát Kỳ có thể xông pha xuống sông?

- Chẳng qua là đùa một chút thôi mà.

Nét mặt Phạm Văn Trình hơi nghiêm lại, quay đầu nói với Đa Nhĩ Cổn:

- Chủ tử, nô tài không có cách nào khiến cho dũng sĩ Bát Kỳ có thể giẫm lên mặt sông phát động tiến công Thủy sư Nam Minh, nhưng ông trời có thể nha!

- Ông trời?

Đa Nhĩ Cổn ngưng thanh nói:

- Ngươi có ý tứ gì?

Phạm Văn Trình nói:

- Chủ tử, hiện tại khí trời bên ngoài đã rất lạnh rồi, với lại sẽ còn tiếp tục lạnh nữa, theo nô tài phỏng đoán, tối hôm nay mặt sông kênh đào sẽ kết băng, nếu thời tiết âm u lạnh lẽo như vậy kéo dài liên tục ba đến năm ngày, trên mặt sông kênh đào sẽ kết thành một lớp băng cứng dày vài tấc, đến lúc đó dũng sĩ Bát Kỳ của Đại Thanh chúng ta có thể giẫm trên băng cứng trực tiếp phát động tấn công Thủy sư Nam Minh!

- Đúng vậy, sao ta có thể quên được chứ.

Đa Nhĩ Cổn nghe vậy mừng rỡ nói:

- Một khi mặt sông kết băng, dũng sĩ Bát Kỳ của Đại Thanh chúng ta có thể đạp băng tiến công, một khi mất đi sự ngăn trở của nước sông, Thủy sư Nam Minh sẽ không chịu nổi một kích, huống chi chiến thuyền Thủy sư Nam Minh cũng sẽ bị vây khốn trong băng, bọn họ chính là muốn trốn cũng trốn không thoát rồi, ha ha ha.

- Thật tốt quá.

Đa Đạc cũng mừng rỡ nói:

- Chỉ cần giải quyết xong Thủy sư Nam Minh, cho dù thời tiết có trở nên ấm áp, băng trên kênh đào tan ra, Vương Phác bị vây ở chỗ này cũng thành cá trong chậu rồi, ha hả, chờ khi bắt giữ Vương Phác, bổn vương nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn, thay tiên đế và vô số dũng sĩ Bát Kỳ đã chết trong tay thằng chó này báo thù!

Tối hôm đó, "cơn gió đen giá lạnh" tại Liêu Thành càng lúc càng trở nên khốc liệt, nhiệt độ không khí cấp tốc giảm xuống, binh lính phụ trách gác đêm tại trạm canh gác rất nhanh đã bị đông cứng đến sưng mặt sưng mũi, tay chân tê dại, một đám hấp tấp từ trên lầu quan sát chạy xuống, bắt đầu chạy vòng quanh, hôm nay trời đông giá rét, nếu không động thân động cốt một chút chẳng mấy chốc thân thể sẽ bị đông cứng mất.

Trên mặt sông kênh đào cũng bắt đầu xuất hiện một lớp băng nổi mỏng manh.

Sáng ngày thứ hai, Đa Nhĩ Cổn trong sự vây quanh của đám người Đa Đạc, A Ba Thái, Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã, Đông Dưỡng Tính trèo lên đầu tường Liêu Thành, đứng trên đầu thành nhìn lại, chỉ thấy mặt sông kênh đào đã hoàn toàn bị một tầng băng bao trùm.

- Lấy ra.

Đa Nhĩ Cổn duỗi tay ra, sớm đã có Qua Thập Cáp đem kính viễn vọng ống dài đưa tới.

Đa Nhĩ Cổn giơ lên kính viễn vọng một lỗ áp vào mắt, xuyên thấu qua lỗ kính nhìn lại, chỉ thấy ở ngoài mười dặm Thủy sư quân Minh đã hỗn loạn rối ren, toàn bộ hơn mười chiến thuyền Thủy sư đã bị vây trên mặt sông kênh đào, binh sĩ quân Minh trên thuyền đang cầm thủ mâu, sào trúc trong tay đâm lung tung xuống mặt băng, còn có binh lính cầm mảnh vải bốc cháy này nọ ném lên mặt sông, ý đồ dùng chút lửa như vậy làm tan chảy mặt băng, để cho chiến thuyền Thủy sư một lần nữa vận khởi.

- Ha ha.

Đa Nhĩ Cổn không kìm nổi phát ra hai tiếng cười to thích ý:

- Trời giúp Đại Thanh, Thủy sư quân Minh xong đời rồi!

Đứng ở phía sau Đa Nhĩ Cổn Phạm Văn Trình cười nịnh nói:

- Sáng sớm hôm nay nô tài đã đi xem xét qua, tầng băng ven bờ sông đã dày được chừng nửa tấc, chỉ cần "cơn gió đen giá lạnh" này kéo dài liên tục hai ngày nữa, độ dày của tầng băng nhất định sẽ vượt qua ba tấc, độ dày của tầng băng giữa sông cũng sẽ vượt qua một tấc, đủ để mấy vạn đại quân từ trên mặt băng phát động tấn công!

Đa Đạc đứng bên cạnh đồng dạng cầm trong tay kính viễn vọng một lỗ áp mắt vào xem xét tình hình nói:

- Vị trí Thủy sư quân Minh bị nhốt không sai biệt lắm ở giữa kênh đào, đoạn kênh này tương đối rộng, cự ly từ hai bên tiến công xấp xỉ nhau, trên dưới bảy mươi trượng (210m), chẳng qua bờ trái giáp với đại doanh của Vương Phác, bất lợi cho quân ta tiến công.

- Ừ.

A Ba Thái gật đầu nói:

- Phải từ phía bên phải phát động tiến công chiến thuyền Thủy sư quân Minh, cứ như vậy, Hỏa thương đội trong đại doanh của Vương Phác sẽ ngắn tay chẳng với tới trời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thủy sư của hắn bị chúng ta hủy diệt!

- Không.

Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên lắc đầu, ngưng giọng nói:

- Không phải vạn bất dĩ, không cần phá hủy mấy chục chiến thuyền Thủy sư này, cả Thủy sư quân Minh trên thuyền cũng vậy, tốt nhất có thể khiến bọn hắn đầu hàng! Từ sau khi Tam Thuận Vương oan khuất mà chết, Thủy sư của Đại Thanh chúng ta chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, phải nghĩ biện pháp xây dựng lại, đội Thủy sư này của quân Minh chính là nền tảng để chúng ta gây dựng lại Thủy sư của Đại Thanh!

"Thiết án" của Tam Thuận Vương đã được Đa Nhĩ Cổn lật lại, chính là nhờ vào "Thiết án" của Tam Thuận Vương, Đa Nhĩ Cổn mới có thể kéo chủ tọa Nhiếp Chính Vương Tể Nhĩ Cáp Lãng xuống ngựa, từ nay về sau trở thành thủ lĩnh nắm hết quyền hành.

Vận khí của Kiến Nô không tệ.

"Cơn gió đen giá lạnh" này đã giằng co ước chừng bốn ngày, trong đó còn có nửa ngày trời đổ tuyết, bên trên tầng băng lại phủ thêm một lớp tuyết đọng, có lớp tuyết đọng này, Kiến Nô không cần buộc thêm rơm rạ dưới giày rồi, có thể trực tiếp giẫm lên lớp tuyết đọng bao phủ tầng băng phát động tấn công chiến thuyền Thủy sư quân Minh bị vây ở trung ương kênh đào.

Thủy sư quân Minh trên chiến thuyền tự nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, đang điên cuồng dùng trường mâu và sào trúc đâm vào tầng băng trên mặt sông, còn có thật nhiều binh lính nhảy xuống mặt sông, lấy đao chém, lấy chùy đập, nhưng tất cả nỗ lực của bọn họ đều là phí công, lực lượng của con người khi đối mặt với thiên nhiên thật là nhỏ bé làm sao.

Các tướng sĩ Thủy sư vất vả lắm mới có thể phá vỡ một cái hố trên tầng băng kiên cố, không đợi bọn họ mở rộng, nước sông trào ra đã một lần nữa ngưng kết thành băng nổi, bằng thời gian bọn họ còn chưa kịp rặn tiểu, lớp băng nổi sền sệt như cháo đã kết thành tầng băng kiên cố, mà so với trước đây càng dày, càng rắn chắc!

Trông thấy Thủy sư quân Minh mệt mỏi như lũ chó nhưng đều tốn công vô ích, du kỵ binh Kiến Nô tới lui tuần tra hai bên bờ sông không kiêng nể gì nhích lại gần, ngồi trên lưng ngựa phát ra từng đợt cười nhạo đắc ý, đáp lễ bọn họ là một hàng hỏa lực đồng loạt dày đặc, hai gã du kỵ binh bị giết chết tại chỗ, người đổ xuống ngựa.

Các du kỵ binh còn lại khẩn trương phóng ngựa tháo chạy, cách bờ sông thật xa.

Tựa hồ ngửi thấy hơi thở nguy hiểm trong không khí, tướng sĩ quân Minh bắt đầu điên cuồng đập băng, Trung Ương Quân trong đại doanh cũng ra tay hỗ trợ Thủy sư, bó bó cỏ khô được vận chuyển đến trên mặt sông để dẫn cháy, ý đồ làm tan chảy tầng băng kiên cố, nhưng một chút nhiệt lượng này đối với tầng băng mênh mông thật sự mà nói là quá nhỏ nhoi.

Đến khi từ cánh đồng bên bờ phải kênh đào vang lên tiếng tù và sừng trâu hiệu lệnh trầm thấp, Thủy sư quân Minh rốt cục từ bỏ giãy giụa vô nghĩa, tất cả đều tránh về trên thuyền, hiện tại thứ duy nhất bọn họ có thể dựa vào chính là năm mươi chiến thuyền Thủy sư này, Trung Ương Quân tiến đến trợ giúp cũng ảo não trốn về đại doanh.

- Ô...

- Ô...

- Ô...

- Thùng thùng thùng...

Một hồi tiếng sừng trâu lệnh văng vẳng trầm thấp, ngay sau đó là tiếng trống trận kịch liệt vang lên làm người ta hít thở không thông, nương theo từng trận từng trận tiếng giống trống khuấy động, nhiều đội Bát Kỳ binh của Kiến Nô từ cánh đồng bát ngát bên bờ phải kênh đào xông ra, tựa như một cơn hồng thủy mãnh liệt ập tới rồi lại chậm rãi, hướng về mặt sông kênh đào rộng rãi nghiền ép tới.

Cơ hồ là đồng thời, trên cánh đồng bát ngát bên bờ trái kênh đào cũng xuất hiện càng nhiều Kiến Nô hơn.

Hai cỗ đội hình Kiến Nô khổng lồ, đội ngũ nghiêm khắc, các màu cờ xí như muốn che lấp cả bầu trời, sừng sững như một rừng trường mâu cùng một mảnh khôi giáp kéo dài không dứt dưới vầng thái dương phản xạ ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo khiến người run sợ, kéo dài từ trước mắt cho đến cuối tầm mắt, thời gian phảng phất ngưng trệ, vô tận sát khí từ trong không khí tràn lan khắp nơi tàn sát bừa bãi.

Liên tiếp không ngừng từng hồi kèn lệnh và trống trận sục sôi vang vọng thiên địa, một mảnh sáng chói lạnh lẽo kéo dài tới cuối tầm mắt đang hướng về đại doanh quân Minh và năm mươi chiến thuyền Thủy sư đáng thương tại trung ương kênh đào chậm rãi nghiền ép tới.

- Ô...

Tiếng kèn lệnh liên tiếp không ngừng vừa biến chuyển trầm thấp, tiếng trống trận kịch liệt liền đột ngột ngừng lại.

Đang lúc đại quân Kiến Nô nghiền ép lên trước thì vô số Tá lĩnh, Tham lĩnh quát ra lệnh xuống cho đại quân đình chỉ bước tiến, sau đó điều khiển bộ hạ bày trận theo các màu cờ xí đâu vào đấy, cờ xí vàng óng ánh một màu chính là Chính Hoàng Kỳ, cờ xí màu vàng có viền đỏ chính là Tương Hoàng Kỳ, một mảnh đỏ thẫm chính là Chính Hồng Kỳ, có viền tối chính là Tương Hồng Kỳ...

- Tiến lên...

- Thùng... Thùng thùng... Thùng thùng thùng... Thùng thùng thùng thùng!

Gian nan bày trận xong, tiếng kèn trầm thấp một lần nữa biến chuyển trở nên cao vút, trống trận sục sôi chợt nối đuôi vang lên, đồng thời từng chút từng chút càng dồn dập, từng chút từng chút càng dữ dội, đến cuối cùng tựa như những hạt mưa dồn dập, bùm bùm nện xuống cả vùng đất khô ráo, vô số bụi bậm văng lên tung tóe...

- Giết...

- Ép lên phía tây...

Hai ngàn Bát Kỳ Hán quân và hai ngàn Bát Kỳ Triều Tiên tiên phong bắt đầu tách khỏi đại quân Kiến Nô theo bờ phải kênh đào, gào thét hướng tới năm mươi chiến thuyền Thủy sư tại trung ương kênh đào bất ngờ tập kích, xông lên trước nhất chính là hai hàng lỗ thuẫn binh, trên vai mỗi người đều khiêng một cái lỗ thuẫn cực lớn, theo sát phía sau lỗ thuẫn binh đều là cung tiễn thủ.

Những lỗ thuẫn này dày chừng ba tấc, mặt ngoài còn được bao phủ bởi một tầng sắt tây và ba lớp da trâu, Hỏa thương của quân Minh có thể dễ dàng xuyên thủng da lợn rừng trên người Kiến Nô, lại không có khả năng xuyên thủng lỗ thuẫn kiên cố như thế, chẳng qua chiến thuật của Kiến Nô đã quá rõ ràng, chính là muốn lợi dụng những lỗ thuẫn này để ngăn cản Hỏa thương của quân Minh, sau đó sử dụng cung tiễn sát thương tướng sĩ Thủy sư trên chiến thuyền quân Minh.