Thiết Huyết Đại Minh

Chương 254-1: Thư ký quân vụ (1)




Vương Phác ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Trần Viên Viên và Liễu Như Thị, nói:

- Phu nhân? Liễu cô nương?

- Tỷ có chuyện gì thì có nói với tướng công.

Trần Viên Viên đến cười một cách tự nhiên với Vương Phác, nói:

- Vậy hai người bàn chính sự đi, thiếp đi chuẩn bị thức ăn khuya cho hai người.

Nói đoạn, Trần Viên Viên liền đi ra.

Vương Phác đưa tay ra, hỏi Liễu Như Thị:

- Không biết Liễu cô nương có lời gì muốn nói với tại hạ?

Liễu Như Thị cúi chào một cách duyên dáng, cất giọng nói nhẹ nhàng:

- Tiểu nữ thay mặt cho trăm vạn sinh linh Giang Bắc mà đến.

- Thay trăm vạn sinh linh Giang Bắc?

Vương Phác ngạc nhiên nói:

- Lời này là sao?

Liễu Như Thị nói:

- Tân quân của đại doanh Yến Tử Cơ đang tập kết ở Phố Tử Khẩu. Nếu tiểu nữ không đoán sai, Tướng quân nhất định sẽ động thủ với Hoài An Lưu Trạch Thanh phải không?

Sắc mặt của Vương Phác trầm xuống, hỏi:

- Liễu cô nương, làm sao cô biết được?

Thật sự là Liễu Như Thị không nói sai, Vương Phác quả thật đang tính toán xuất binh, mà đối tượng Vương Phác muốn đối phó lại là Hoài An Lưu Trạch Thanh. Lão súc sinh Lưu Trạch Thanh chẳng những vứt bỏ Sơn Đông, hơn nữa còn bóc lột bách tính. Tai họa này một ngày vẫn chưa diệt, thì bách tính Hoài An hoặc thậm chí là Giang Bắc một ngày cũng không được sống yên ổn.

Liễu Như Thị vội vã nói:

- Tướng quân không cần phải đa nghi, không có người nào tiết lộ quân tình, tiểu nữ đoán là vậy.

- Đoán sao?

Vương Phác trong lòng trầm xuống, ngưng giọng hỏi:

- Vì sao cô không đoán là Cao Kiệt?

Liễu Như Thị nói:

- Cao Kiệt tướng quân cầm binh xem như là nghiêm minh, tiểu nữ đoán rằng sẽ không phải là ngài ấy.

Vương Phác nói:

- Vậy theo ý của Liễu cô nương, không được thảo phạt Lưu Trạch Thanh?

Liễu Như Thị nói:

- Lưu Trạch Thanh không cần đánh trận nào liền vứt bỏ toàn tỉnh Sơn Đông, hơn nữa đã cướp bóc, ức hiếp bách tính, luận tội đương nhiên là đáng chết. Nhưng Tướng quân đã từng nghĩ đến hay chưa, một khi quân đội của Lưu Trạch Thanh tan tác, một số lượng lớn binh sỹ chạy tán loạn sẽ trở thành trộm cướp, đến lúc đó người chịu khổ không phải chỉ là bách tính vô tội của Giang Bắc nữa.

Vương Phác cau mày nói:

- Đây cũng là chuyện bất khả kháng.

Liễu Như Thị nói:

- Vì sao Tướng quân không thử đổi sách lược đi?

- Đổi sách lược?

Vương Phác nói:

- Sách lược gì?

Liễu Như Thị nói:

- Sách lược Tướng quân đối phó với Bạch Liên giáo.

- Ý cô nói là phân hóa tan rã?

Vương Phác lắc đầu nói:

- Nói thì dễ lắm, Lưu Trạch Thanh cũng không phải là Bạch Liên giáo, y đã làm Tổng binh ở Sơn Đông nhiều năm, trong quân Sơn Đông có căn cơ thâm hậu, há lại dễ dàng phân hóa tan rã như vậy sao?

Vương Phác cũng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện phân hóa tan rã. Nếu thật sự có thể không động binh đao mà giải quyết được Lưu Trạch Thanh, vừa có thể bảo tồn được thực lực quân sự cho Đại Minh triều, lại có thể khiến bách tính Giang Bắc khỏi phải chịu nạn binh đao, quả là nhất cử lưỡng đắc, Vương Phác sao lại không làm? Nhưng vấn đề là, sự tình còn lâu mới đơn giản như vậy.

Liễu Như Thị nói:

- Theo tiểu nữ được biết, Lưu Trạch Thanh có tộc thúc Lưu Khổng Hòa, tộc điệt Lưu Hồng Cơ, là người chính phái, không đồng ý với những việc làm của Lưu Trạch Thanh. Chẳng qua là do Lưu Trạch Thanh có thế lớn trong quân, hai người đành thúc thủ vô sách mà thôi, giả như Tướng quân phái người âm thầm liên lạc với hai người đó, ắt có thể phân hóa được quân Sơn Đông, cuối cùng lại thu về cho mình sử dụng.

- Lưu Khổng Hòa, Lưu Hồng Cơ?

Vương Phác ngưng giọng nói:

- Liễu cô nương, sao cô biết trong quân Sơn Đông có hai người đó? Rồi làm sao biết hai người này là chính nhân quân tử, không phải là cá mè một lứa với Lưu Trạch Thanh?

- Haizz.

Liễu Như Thị khẽ thở dài một hơi, trên khuôn mặt trắng nõn chợt hiện lên một chút u oán, hạ giọng nói:

- Lẽ nào Tướng quân đã quên, tiểu nữ trà trộn vào chỗ ăn chơi đã nhiều năm, người lui tới đấy vàng thau lẫn lộn, tin tức có thể nghe ngóng được đương nhiên cũng thượng vàng hạ cám, không có chỗ nào là không có.

Vương Phác nói:

- Nhưng dù sao thì tin tức này cũng là đồn đãi, chưa thể chứng thực được.

Liễu Như Thị nói:

- Nếu là như thế, tiểu nữ vẫn còn một kế sách, có thể giúp Tướng quân khiến cho quân Đông Sơn của Lưu Trạch Thanh phân hóa rồi tan rã.

- Hả?

Vương Phác mừng rỡ nói:

- Nói ta nghe thử.

Liễu Như Thị nói:

- Không lâu sau, Thái Tử sẽ cử hành nghi thức đăng cơ, Tướng quân có thể dựa trên danh nghĩa mời xem lễ mà mời Tổng binh các trấn dẫn theo bộ tướng thân tín đến Nam Kinh, sau đó cho bộ tướng thân tín của Tổng binh các trấn thăng quan tiến chức, lại cho Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, Lưu Trạch Thanh, Tả Lương Ngọc thêm cái chức suông ở lại Nam Kinh, chỉ phải bộ tướng của bộ tướng của bọn họ quay về cầm binh, không phải là có thể thực hiện mục đích phân hóa tan rã sao?

Chiêu này của Liễu Như Thị quả cao minh, sau khi thăng chức tước quyền của đám người Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, Tả Lương Ngọc, bộ tướng thân tính dưới trướng bọn họ liền có cơ hội một mĩnh lãnh quân, đối với võ tướng mà nói, mơ ước lớn nhất không thể nghi ngờ chính là độc lĩnh một quân, chinh chiến thiên hạ!

Chỉ cần Vương Phác trao binh quyền cho thuộc cấp, để bộ tướng thân tín dưới trướng Tổng binh bốn trấn vừa có năng lực lại có dã tâm lĩnh binh, bọn họ sẽ vô cùng vui mừng mà chấp nhận kết quả như vậy.

Ngoài ra, sau khi xử lý xong bốn tên Lưu Trạch Thanh, đại quân bốn trấn liền mất đi tâm phúc, ắt sẽ vào thế phân chia thành các đoàn thể quân sự tương đối độc lập. Thực lực của mỗi đoàn thể quân sự sẽ yếu đi nhiều, hơn nữa mối liên hệ với nhau cũng không thể bền chặt như thép, ắt sẽ phát sinh va chạm. Lúc này, Vương Phác có thể mượn lợi thế điều đình để khống chế quân đội của bốn trấn này.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đều có một điều kiện tiên quyết, đó chính là phải làm sao cho đám người Lưu Trạch nguyện ý đến Nam Kinh, nếu bọn họ không đến, Vương Phác không có cách nào đụng đến sợi lông của bọn họ.

Vương Phác nói:

- Nếu như bọn họ không đến thì sao?

Liễu Như Thị nói:

- Vậy thì Tướng quân hãy tìm cách lấy được lòng tin của bọn họ, khiến cho bọn họ yên tâm mà đến.

Lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Nộn nương tiến vào bẩm báo:

- Tướng quân, có thư cấp báo.

- Thư cấp báo?

Vương Phác thuận miệng hỏi:

- Là ở đâu gửi đến?

Nộn nương nói:

- Hoài An Lưu Trạch Thanh.

- Lưu Trạch Thanh?

Vương Phác liền hỏi:

- Mau đem qua đây.

Vội vã xem xong thư, Vương Phác không khỏi vui mừng nhướng mày, nói với Liễu Như Thị:

- Liễu cô nương, đang lo lắng tìm cách khiến Lưu Trạch Thanh đến Nam Kinh, nào ngờ, tên khốn này lại tự mình tìm đến cửa, ha ha.

Nói xong, Vương Phác đưa bức thư cho Liễu Như Thị.

Liễu Như Thị xem xong bức thư sắc mặt cũng biến hóa. Kỳ thực bức thư này chính là thư tranh công của Lưu Trạch Thanh, nói y đã tiếp đón Vĩnh Vương, Định Vương cùng công chúa Trường Binh ở phủ Hoài An, đang đích thân dẫn binh hộ tống đến Nam Kinh, đồng thời bán rẻ phục xã Đông Lâm không chút lưu tình. Bức mật thư do Chu Tiêu đọc, Tiền Khiêm Ích chấp bút, Trương Phổ, Lữ Đại Khí ký tên cũng đính vào mặt sau.