Thiết Huyết Đại Minh

Chương 253-1: Kịch chiến nhất phiến thạch (1)




Sơn Hải Quan.

Lúc Nam Kinh huyên náo vì việc lập tân đế, lưu tặc và Ngô Tam Quế lại kịch chiến tại Nhất Phiến Thạch ròng rã năm ngày rồi.

Cách đây sáu ngày, Lý Tự Thành suất lĩnh mười vạn lưu tặc tinh nhuệ tiến về Vĩnh Bình, hội hợp cùng hơn vạn tàn binh của Lý Quá, Lý Nham, rồi chia binh làm hai đường, hai vạn quân do cháu trai Lý Song Hỷ dẫn đầu đánh nghi binh Sơn Hải Quan, mà bản thân y thì lĩnh gần mười vạn đại quân tấn công mãnh liệt Nhất Phiến Thạch.

Nhất Phiến Thạch là cửa ải của Trường Thành phía bắc Sơn Hải Quan, dù sao Lý Tự Thành cũng là lão tặc khấu thân kinh bách chiến, về mặt chiến thuật cực kỳ già dặn. Chiến thuật của y rất đơn giản, chính là trước tiên đột phá cửa ải Nhất Phiến Thạch có phòng ngự tương đối yếu kém, sau đó từ Quan Ngoại hình thành thế gọng kìm đối với Sơn Hải Quan. Một chiêu này không thể nghi ngờ rất là lợi hại, bởi vì lưu tặc có ưu thế tuyệt đối về binh lực.

Tuy nhiên, Ngô Tam Quế càng không phải là dạng lương thiện, thông qua sự quan sát với lưu tặc trước mặt Sơn Hải Quan, y đoán được chính xác ý đồ của lưu tặc, tập kết trọng binh ở cửa ải Nhất Phiến Thạch, không phân cao thấp. Ngày hôm sau đại quân lưu tặc đồng thời phát động tấn công với Sơn Hải Quan và Nhất Phiến Thạch, nhưng lại chạm trán với đợt đón đầu công kích của quân Quan Ninh.

Sau khi kịch chiến năm ngày, hai quân đều tử thương nghiêm trọng. Quân Quan Ninh tuy có Trường Thành hiểm yếu có thể dựa vào, nhưng đại quân lưu tặc thì giờ đã khác xưa, mười vạn lưu tặc chẳng những thân kinh bách chiến, mà còn trang bị hoàng mỹ, trong trận hình có kỵ binh, cung tiễn thủ, trường thương binh, đao thuẫn thủ được bố trí hoàn thiện, thậm chị còn kéo đến mười mấy khẩu Hồng Di đại pháo từ thành Bắc Kinh đến.

Cánh cổng của cửa ải Nhất Phiến Thạch rất nhanh đã bị oanh kích nát vụn, đại quân lưu tặc ùa lên, hai quân bắt đầu chém giết nhau ở cổng thành. Trong năm ngày, trong ngoài cổng thành đã chất đống gần vạn thi thể, thi thể của tướng sỹ hai quân hầu như đã lấp đầy cửa ải, xác chết mục rữa phát ra mùi hôi thối đến nỗi cách đó ngàn bước cũng khiến người ta buồn nôn.

- Ầm ầm ầm…

Ngay sau mười mấy tiếng pháo nổ, là một trận rung chuyển kịch liệt của núi Địa Hồn, thi thể chất đống ở cổng thành thoáng chốc đã bị đạn sắt của Hồng Di đại pháo bắn cho thịt bay tứ tung, tường thành đơn giản do quân Quan Ninh suốt đêm bồi đắp lên cũng bị nổ tung thành một đống hoang tàn. Hơn mấy chục tướng sỹ quân Quan Ninh đứng dười tường thành trong tức khắc bị chôn sống dưới đống gạch đá.

Trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, đại quân lưu tặc chen chúc nhau xông lên, phát động một đợt tiến công mãnh liệt về phía cửa ải Nhất Phiến Thạch!

Trên lỗ châu mai của cửa ải Nhất Phiến Thạch, Ngô Tam Quế trợn trừng con mắt đỏ rực, hung tợn nhìn chằmc hằm vào đám lưu tặc đang mãnh liệt xông đến như thủy triều, hai hàm răng cắn chặt, y đã không ngủ ngon liên tục sáu ngày trời rồi, từ lúc lưu tặc đánh đến Nhất Phiến Thạch, y đã không có lấy một giấc ngủ ngon!

Nhưng, Ngô Tam Quế không cảm thấy khổ, mà ngược lại y còn cảm thấy một sự phấn khởi biến thái!

Sự dũng mãnh của lưu tặc nằm ngoài dự đoán của Ngô Tam Quế rất xa. Năm ba năm trước đây, đám lưu tặc này chẳng quả chỉ là đám ô hợp không chịu nổi một kích, khi đó, tùy tiện đưa đội quan quân Đại Minh nào đó cũng có thể đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy, mà quân Quan Ninh là đội quân có sức chiến đấu mạnh nhất trong quan quân của Đại Minh triều nắm giữ, khi lưu tặc có là gì chứ?

Nhưng mà, mới trôi qua mấy năm, sức chiến đấu của lưu tặc liền có sự nhảy vọt về chất! Trong trận ác đấu ở cổng thành Nhất Phiến Thạch, quân Quan Ninh tinh nhuệ nhất của Đại Minh triều không ngờ lại chịu thiệt lớn! Sau năm ngày kịch chiến, lưu tặc chẳng qua chỉ tử trận hơn bốn ngàn người, mà quân Quan Ninh lại tử trận khoảng chừng hơn tám ngàn!

Quân Quan Ninh dựa vào Trường Thành hiểm yếu, tỷ lệ tử trận lại gấp đối lưu tặc, Ngô Tam Quế vịn tay vào lỗ châu mai, thầm thở dài trong lòng. Nếu có thể mang mười khẩu Hồng Di đại pháo trên Sơn Hải Quan đến Nhất Phiến Thạch thì tốt quá, nếu có mười khẩu Hồng Di pháo này, đám lưu tặc còn dám xông lên không chút kiêng dèn nào hay không?

- Lưu tặc đến rồi!

- Các huynh đệ, hãy giữ vững tinh thần nào!

- Chết tiệt, động tác nhanh lên một chút, vác đống đá tảng kia lên đầu thành đi!

- Nói ngươi đấy, đừng có nằm trên mặt đất giả con mẹ nó chết, cẩn thận lão tử đạp vào trứng của người!

Trên tường thành cửa ải lại phát ra tiếng ồn ào, dân phu bị Ngô Tam Quế điều động lên hiệp trợ thủ thành bắt đầu khẩn trưởng vận chuyển cây lăn đá tảng lên tường thành cửa ải. Những cung tiễn thủ của quan Quan Ninh vẫn nấp trong động Tàng Binh không ra, trường thương binh và đao thuẫn thủ thì bình tĩnh ngồi dựa vào phía sau lỗ châu mai, tận lực dán chặt cơ thể vào lỗ châu mai.

Mấy tên gia đinh vây quanh, dùng cơ thể chắn trước mặt Ngô Tam Quế, đều giơ thuẫn lớn trong tay lên.

Trước khi đám gia đinh giơ thuẫn, Ngô Tam Quế thấy từ đường chân trời đằng xa đã xuất hiện một đàn “châu chấu”, đang gào thét tiến về phía cửa ải. Đương nhiên đó không phải là “châu chấu” gì, mà đó chính là mưa tên của cung tiễn thủ lưu tặc! Ngô Tam Quế không thể nào ngờ được, lưu tặc đáng chết lại có nhiều cung tiễn thủ như vậy.

Kịch chiến năm ngày nay, chính là do những cung tiễn lưu tặc này khiến cho quân Quan Ninh đau đầu, hơn tám ngàn người tử trận quá nửa chính là chết dưới làn mưa tên của lưu tặc.

- Ya ya…

- A……

Trong tiếng thét như che trời phủ đất, mấy ngàn lưu tặc chạy đến như dã thú điên cuồng ngửi được mùi máu tươi, mấy trăm quân lưu tặc tinh nhuệ thân mặc trọng giáp trực tiếp xông đến cổng thành, cùng mấy trăm quân Quan Ninh tinh nhuệ đã thủ sẵn ở đây hung hãn va vào nhau, người va chạm nhau thành tiếng, tiếng người bị lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua áo giáp kêu thảm, còn có tiếng gào thét thoáng chốc vang vọng trong ngoài cổng thành.

Cổng thành chật hẹp đã trở thành cỗ máy xay thịt tanh tưởi nhất!

Ở đây, lưu tặc và quân Quan Ninh căn bản không cần nghĩ nhiều, cũng không thể nghĩ nhiều, bọn họ chỉ kịp làm một động tác, đó chính là đâm cương đao và trường mâu trong tay về phía đối thủ. Sau khi làm xong động tác này, mặc kệ ngươi mạnh bao nhiêu, cũng rất khó có cơ hội sống sót.

Đây hoàn toàn là đấu pháp lấy mạng đổi mạng, so sánh tinh thần và ý chí hai quân, xem ai không sợ chết! Nếu có một bên chịu không nổi kiểu giết chóc không có cơ hội sống sót này mà bị suy sụp tinh thần, vậy thì khoảng cách đến lúc tan tác đã không còn xa. Tuy nhiên đến lúc này, quân lưu tặc và quân Quan Ninh vẫn chưa sụp đổ.

Ngoại trừ phát động tấn công mãnh liệt về phía cổng thành, lưu tặc còn dùng mấy trăm cái thang đơn giản bắt đầu tấn công lên tường thành của Trường Thành. Cùng với lúc lưu tặc tiến công, mưa tên của cung tiễn thủ không chút ngơi nghỉ, vẫn từng đợt nối tiếp từng đợt bắn lên tường thành quan ải. Quân Quan Ninh trên tường thành quan ải vừa mới ló đầu ra, đã bị bắn thành con nhím.

Nhưng cho dù là bị bắn thành con nhím, quân Quan Ninh cũng không dám chạy xuống dưới tường thành. Thang cũng đã bắc lên, nếu như bọn họ không ló mặt ra phản kích, để cho lưu tặc giết lên tường thành, vậy thì cuộc chiến này cũng không cần đánh nữa, một khi Nhất Phiến Thạch thất thủ, Sơn Hải Quan nhất định cũng thủ không được.

Từ lúc vừa bắt đầu, cuộc chiến đã trở nên gay cấn, tên thảo khấu Lý Tự Thành này tự có suy nghĩ kiểu thảo khấu.

Lưu tặc có thể là đã quen sống những ngày thân sơ thất sở, cho nên một khi có được cung tiễn thủ mạnh mẽ mà còn tinh nhuệ, liền sử dụng một cách phấn khởi, một chút cũng không có tiết kiệm. Sự coi thường của lưu tặc đối vơi sinh mạng cũng khiến người ta tức lộn ruột, có mấy chỗ tường thành lưu tặc đã leo lên đầu thành rồi, nhưng mưa tên của cung tiễn thủ lưu tặc vẫn đang bao trùm khắp nơi!

Không ít lưu tặc ngã xuống dưới làn tên của người mình, nhưng quân Quan Ninh ngã xuống lại càng nhiều hơn.

Mắt thấy quân Quan Ninh ngã xuống từng đoàn từng đoàn, Ngô Tam Quế vừa buồn vừa giận, đấm một quyền thật mạnh vào mỏm đá trên tường thành. Đấu pháp kiểu này của lưu tặc trong mắt y hoàn toàn loạn xạ, không có một chút kết cấu.

Giả như do Ngô Tam Quế chỉ huy đại quân lưu tặc tiến công, y sẽ cho cung tiễn thủ và bộ binh luân phiên tiến công, như vậy hiệu quả sát thương sẽ cao hơn, thương vong của bên ta cũng sẽ càng nhỏ hơn, đồng thời lại chia đại quân thành mấy tốp, mỗi đợt tiến công chỉ đưa vào một tốp, trong đó có đánh nghi binh, có cường công. Đánh nghi binh có thể làm lơ là ý chí của quân phòng thủ, cường công thì có thể giết cho quân phòng thủ trở tay không kịp, công kích như thế hiệu quả mới tốt hơn được.

Nhưng quân giặc thì hoàn toàn không dùng bộ đấu pháp này, đám tặc khấu này vừa lên thì đã tấn công mãnh liệt không ngừng, muốn dốc một hơi đánh chết quân Quan Ninh, cũng không có chút thương hại đối với tướng sỹ dưới trướng. Nhưng chính là đấu pháp không có kết cấu này, đã khiến cho quân Quan Ninh của Ngô Tam Quế đánh đến hao binh tổn tướng, tử thương thảm trọng.

- Ôi.

Ngô Tam Quế thở thật dài một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Liêu Đông, thầm nghĩ nếu như Kiến Nô còn không đến, y và quân Quan Ninh thật sự phải giải thích về việc xảy ra ở cửa ải Nhất Phiến Thạch.