Thiết Huyết Đại Minh

Chương 248-1: Phiền to rồi (1)




Ngoại ô Triều Dương môn.

Trương Hòa Thượng gật đầu, lúc Kinh Mậu Thành đang định thả người, thì lại có một đám kỵ binh lưu tặc xông vào ủng thành như gió bay chớp giật, tặc tướng lĩnh quân không phải là ai khác, quả nhiên chính là tộc đệ Lý Hổ của Lý Nham. Lý Hổ liếc mắt nhìn liền thấy Trương Hòa Thượng, không khỏi giục ngựa tiến lên lớn tiếng quát:

- Trương Hòa Thượng!?

Vương Phác lẫn trong đám người không khỏi thầm kêu một tiếng thảm!

Kinh Mậu Thành đã chấp nhận thả người, không ngờ lại nảy sinh thêm phức tạp. Lý Hổ này sớm không đến muộn không đến, lại cứ đến Triều Dương môn ngay lúc này. Xem ra kiếp nạn hôm nay rất khó để thoát khỏi rồi đây! Điều duy nhất đáng mừng chính là, Vương Phác đã vứt bỏ hết những đồ đạc có liên quan đến hoàng gia trên người của bốn tỷ đệ công chúa Trường Bình, cho nên cho dù trở thành tù nhân của quân giặc, cũng chưa hẳn sẽ bại lộ thân phận, chỉ cần không bại lộ thân phận, thì nhất định có cơ hội bỏ trốn.

Lý Hổ hét một tiếng rút đao ở hông ra, xông đến chém vào Trương Hòa Thượng, nhưng lại bị Trương Mậu Thành ngăn cản.

Kinh Mậu Thành kéo Lý Hổ lại gần rồi nói nhỏ mấy câu vào tai.

Lý Hổ liền biến sắc, lạnh lùng nói:

- Thả người? Không có cửa đâu!

Kinh Mậu Thành liền vội vàng nói:

- Lý Hổ tướng quân, mạt tướng đã nhận lời huynh đệ Hòa Thượng rồi.

Lý Hổ cười lạnh nói:

- Ngươi nhận lời rồi, nhưng bổn tướng quân chưa nhận lời! Bây giờ bổn tướng quân đã tới đây, nơi này sẽ do bổn tướng quân định đoạt, không có chuyện của người. Người đâu, bắt đám người Trương Hòa Thượng lại!

- Vâng!

Hơn trăm tên lưu tặc phía sau lưng Lý Hổ dạ ran, lập tức ùa lên.

Kinh Mậu Thành liền nói:

- Lý Hổ tướng quân, không thể làm như vậy đâu!

- Kinh Mậu Thành!

Lý Hổ lãnh đạm nói:

- Đừng có quên người chỉ là Thiên tướng, bổn tướng quân mới là Đại tướng tiên phong của đại quân nam lộ. Nếu như người dám ngăn cản nữa, thì ngay cả ngươi ta cũng bắt luôn!

Sắc mặt của Kinh Mậu Thành kịch biến, ngoái đầu nhìn đám người Trương Hòa Thượng một cách áy náy, hậm hực lui ra.

Hai đầu lông mày của Trương Hòa Thượng bỗng chốc lóe ra một tia ác khí, lẳng lặng quay đầu liếc nhìn Vương Phác. Vương Phác khe khẽ lắc lắc đầu, ác khí trong con ngươi của Trương Hòa Thượng lại tan đi như băng tuyết. Hơn trăm tên lưu tặc sớm đã xông lên, ấn ngã đám người Trương Hòa Thượng, Vương Phác xuống đất, trói từng người lại như cái bánh chưng.

- Mang đi.

Lý Hổ vung tay lên, cất cao giọng nói:

- Giải bọn này ra đại doanh ngoài thành.

Quay đầu lại, Lý Hổ lại nói với Kinh Mậu Thành:

- Kinh tướng quân, ngươi cũng đừng giận, ngươi cũng biết quân ta hiện đang cần lương hưởng, nhưng Tôn Truyền Đình và Vương Phác chiếm được Giang Nam giàu có đông đúc, có tiền có lương. Tại sao không lấy vợ con của Trương Hòa Thượng còn có Tôn Truyền Đình đổi lấy lương hưởng của bọn chúng, bảo hai tên cẩu tặc này đem bạc đến chuộc người đi.

Kinh Mậu Thành có chút bất đắc dĩ đành chắp tay, miễn cưỡng nói:

- Tướng quân anh minh.

Bến tàu thủy vận ngoài thành.

Lúc đám người Hoàng Đắc Công, Thi Lang đang đợi không nổi nữa, thì bỗng thấy trên tường thành có ánh lửa ngút trời, bóng người mờ ảo, còn có một đội kỵ binh lưu tặc xông vào cổng thành nhanh như gió, hai người không khỏi chấn động. Đang ngồi trên đất đứng dậy, Hoàng Đắc Công nói:

- Xem ra nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Thi Lang nói:

- Có phải là đám người của Tướng quân không?

- Khó mà nói được.

Hoàng Đắc Công lắc lắc đầu, trầm giọng nói:

-Truyền lệnh xuống, tất cả huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không có lệnh của bổn tướng quân, không ai được phép khinh cử vọng động, bằng không xử theo quân pháp!

- Vâng.

Thi Lang trả lời một tiếng, nhanh chóng truyền đạt quân lệnh của Hoàng Đắc Công xuống dưới.

Điều khiến Hoàng Đắc Công và Thi Lang cảm thấy kỳ lạ là, trong ủng thành cũng không có truyền ra tiếng chém giết, sau khoảng một khắc lại có một đội kỵ binh lưu tặc lướt gió xông vào cổng thành, không bao lâu sau, thì nhìn thấy đại đội lưu tặc áp giải một đám người từ trong cổng thành đi ra ngoài. Một gã tướng sỹ thủy sư tinh mắt cả kinh kêu lên:

- Không ổn, hình như là mấy người Tướng quân!

- Cái gì!?

- Ừm?

Hoàng Đắc Công và Thi Lang nghe xong cũng giật mình kinh hãi, nhanh chóng ngoảnh cổ nhìn lại, chỉ thấy những bó đuốc của lưu tặc đã soi sáng trên cổng thành rõ như ban ngày. Tuy rằng khoảng cách gần trăm bước nhìn không rõ ràng lắm, nhưng Hoàng Đắc Công và Thi Lang có thị lực hơn người vẫn phát hiện, người bị lưu tặc bắt quả thật có chút giống đám người của Vương Phác.

- Con mẹ nó.

Thi Lang trở tay rút đao, lạnh lùng nói:

- Các huynh đệ, cứu người!

- Gượm đã!

Hoàng Đắc Công quát to:

- Lưu tặc trong thành ngoài thành có khoảng gần ngàn người, hơn nữa ngoài hai trăm bước chính là đại doanh lưu tặc, mấy vạn nhân mã sẽ ngay lập tức kéo đến, chỉ bằng hơn hai mươi người chúng ta căn bản không phải là đối thủ. Nếu như cứ như vậy mà xông ra, không cứu được Tướng quân thì không nói, còn không không dâng tính mạng của mình lên.

- Vậy thì làm sao bây giờ?

Thi Lang gấp gáp nói:

- Cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Vương Phác có ân tri ngộ đối với Thi Lang, Thi Lang có bán cái mạng này cho Vương Phác cũng nguyện ý.

- Như thế này

Hoàng Đắc Công suy nghĩ một chút, liền trầm giọng nói:

- Ngươi dẫn theo các huynh đệ thủ ở bến tàu, tuyệt đối không thể khinh cử vọng động, bổn tướng quân lén đi đến bên cạnh quan đạo xem xét tình hình. Nếu thật sự là đám người của Tướng quân bị bắt, chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu người, nhất định là không được khinh suất đâu.

Thi Lang gật đầu đáp ứng, lập tức hai người phân nhau hành sự.

Thân hình của Hoàng Đắc Công như con báo, mượn bóng đêm đã dần mò đến bên cạnh quan đạo. Từ phía sau chui vào một quán trà, nhìn qua khe hở của cửa trúc, thấy đám lưu tặc đang nghênh ngang áp giải người đi trên đường. Lần này thì Hoàng Đắc Công đã thấy rõ ràng, người bị lưu tặc quả nhiên chính là đám người Vương Phác!

Đợi lưu tặc vừa đi khỏi, Hoàng Đắc Công liền lui trở về bến tàu như bóng ma, Thi Lang ra trước nghênh đón, vội vã hỏi:

- Thế nào rồi?

- Đã thấy rõ ràng rồi.

Hoàng Đắc Công trầm giọng nói:

- Quả thật đúng là đám người của Tướng quân.

- Thế này thì phiền to rồi.

Thi Lang gấp gáp nói:

- Khẩn trương nghĩ cách cứu người đi!

- Đừng nóng vội.

Hoàng Đắc Công khoát khoát tay, nói:

- Vừa rồi nghe mấy tên lưu tặc nói, muốn áp giải đám người của Tướng quân đến đại doanh, cho nên phải nghĩ cách trà trộn vào đại doanh.

Lúc hai người đang thương lượng, một tiểu đội lưu tặc mang theo mấy cái thùng gỗ bộ dạng uể oải đặt xuống chỗ bến tàu.

Thi Lang trở tay lại muốn rút đao, nhưng lại bị Hoàng Đắc Công ngăn cản. Đám lưu tặc kia đã bước lên bến tàu, một tên lưu tặc trong số đó tức giận nói:

- Còn thất thần cái gì chứ, qua đây ăn con mẹ nó điểm tâm đi.

Hoàng Đắc Công và Thi Lang đứng yên không động đậy, còn hai mươi mấy tướng sỹ thủy sư còn lại cũng đứng yên.

- Này, các ngươi điếc con mẹ nó tai rồi hả?

Tên lưu tặc kia ném thùng gỗ xuống đất một cái, lớn tiếng mắng:

- Cái đồ khốn kiếp các ngươi, đừng cho rằng các ngươi bây giờ cũng là người của nghĩa quân, là có thể kén cá chọn canh rồi. Nói cho các ngươi biết, nghĩa quân chúng ta là xét theo kinh nghiệm lý lịch, người vừa với đầu hàng giống như các ngươi, chỉ xứng đáng ăn thứ này thôi!

Đám lưu tặc này chỉ là hỏa phu đến đưa cơm, mà người thủ bến tàu lại là một đám quan quân vừa mới đầu hàng không lâu, cho nên đám hỏa phu lưu tặc này không phát hiện điều khác thường, hai đám người mà tưởng là một.

Hoàng Đắc Công suy nghĩ, quay đầu lại vỗ lên sau ót của Thi Lang, mắng:

- Tiểu tử thối không có mắt, có cái ăn đã là không tồi rồi, còn được voi đòi tiên sao? Ngươi cũng không nghĩ đến lúc ngươi bán mạng cho triều đình thì đến cái này cũng không được ăn! Ngươi không ăn? Ngươi không ăn thì chi ra đi, các huynh đệ, chúng ta ăn.

Nói xong, Hoàng Đắc Công liền đi lên phía trước, cầm lấy một cái bát sứ lớn, múc một bát cháo lỏng trong đến mức có thể thấy cái bóng của mình, uống ừng ực như mưa tuôn, hai mươi mấy huynh đệ còn lại kỳ thực cũng đã hơi đói, cũng vây quanh, uống ừng ực như mưa tuôn.

Tiểu đầu mục của đám hỏa phu lưu tặc đắc ý nói:

- Thế thì thì đúng rồi, chiếu theo quy củ của nghĩa quân chúng ta, vừa mới vào làm hỏa đầu được hai tháng các ngươi chỉ có thể ăn cái này, sau nửa năm mới có thể ăn đàng hoàng, đã làm đội trưởng mới có thể ăn ngon! Ăn, khẩn trương ăn đi, ăn xong rồi còn phải làm việc đấy.

- Vị đại ca này.

Hoàng Đắc Công thăm dò, hỏi:

- Có thể hỏi là làm gì để sống không?

- Làm gì để sống?

Tên tiểu đầu mục lưu tặc nghiêng người liếc mắt nhìn Hoàng Đắc Công, khinh khỉnh:

- Cái đám nhơ nhớp các ngươi không leo nổi lên tường, mấy ngàn người còn không bằng mấy trăm lão huynh đệ chúng ta, thì còn có thể làm gì? Chẳng lẽ còn trong cậy các ngươi đánh giặc? Thật là, cái thứ như các ngươi, cũng chỉ giúp bắt bớ, đuổi trộm.

- Bắt bớ, đuổi trộm?

Hoàng Đắc Công nói thàm hai tiếng, lúc đang sắp múc thêm một bát cháo trong thùng, lại bị tên tiểu đầu mục lưu tặc kia không khách khí đoạt lấy cái bát lớn trong tay, còn mắng:

- Mỗi người một bát, ai cũng không được ăn nhiều! Con mẹ nó ai dám ăn nhiều, lão tử sẽ đánh gãy cái chân chó của kẻ đó, hừ!