Thiết Huyết Đại Minh

Chương 231-2: Được ăn cả ngã về Không (2)




Lý Nham nói:

- Chân chính có sức chiến đấu trong quân ta chỉ có hơn ba vạn người, nhưng quan quân cũng không biết điểm này, thời điểm ngày mai quyết chiến, có thể phóng hết toàn bộ gần hai mươi vạn người trong thành ra ngoài thành, tại ngoài đông môn triển khai trận thế, đến lúc đó người tráng kiện thì bày trận ở phía trước, lão ấu phụ nữ và trẻ em thì bày trận ở phía sau. Phô trương thanh thế, quan quân cũng không biết hư thật của quân ta, tưởng rằng quân ta thật sự có hai mươi vạn đại quân, chưa chiến nhưng đã có thể ra oai áp chế đối phương.

- Ừm.

Tống Hiến Sách gật đầu, ngưng thanh nói:

- Đây cũng có thể xem là một biện pháp, lần này Vương Phác tuy rằng điều động năm vạn quan quân trở lên, nhưng tinh nhuệ chân chính có sức chiến đấu trong đó chẳng qua cũng chỉ có hơn một vạn lão binh hắn mang theo từ Đại Đồng. Số còn lại hẳn là vệ sở quân được điều tới từ các vệ sở, không đáng nhắc tới.

Lý Nham và Tống Hiến Sách cũng không biết Vương Phác và Tôn Truyền Đình đã thu thập năm vạn lính mới, còn tưởng rằng phần lớn quan quân đến đây là Vệ Sở quân được triệu tập từ các Vệ Sở.

Lý Nham nói:

- Cho nên, lấy ba vạn đối một vạn, chúng ta vẫn còn có cơ hội.

Tống Hiến Sách nói:

- Nhưng vấn đề là làm sao bảo hộ hai bên sườn và hậu phương? Thời điểm ngày mai quyết chiến, nếu kỵ binh của Vương Phác đánh vòng tới từ hậu sườn, nhất định sẽ khiến cho cánh sườn cùng với hậu trận của quân ta rối loạn, kéo theo phản ứng dây chuyền. Toàn bộ trận hình bị tan tác cũng hoàn toàn có khả năng.

Trong con ngươi Lý Nham xẹt qua tia điên cuồng, ngưng giọng nói:

- Vậy cũng đừng bảo hộ hai sườn và hậu phương.

- Cái gì?

Tống Hiến Sách thất thanh nói:

- Không bảo vệ hai sườn và hậu phương?

- Đúng, không bảo vệ, dù sao có muốn hộ cũng hộ không được. Đã vậy chi bằng không bảo hộ!

Lý Nham trầm giọng nói:

- Sau khi hai quân dàn trận phòng thủ, chúng ta liền khu động mọi người đột kích tới! Quân sư ngươi nghĩ thử xem, gần hai mươi vạn quân hò reo bất ngờ tấn công tới. Thật là có bao nhiêu thanh thế? Tinh binh Đại Đồng của Vương Phác có lẽ sẽ không chịu ảnh hưởng gì, nhưng vẫn còn những Vệ Sở quân Giang Nam mà? Kỵ binh của quan quân còn chưa kịp đảo loạn trận hình của chúng ta, đám vệ sở quân chỉ sợ đã tan rã rồi! Vệ Sở quân ở đầu trận tuyến vừa loạn, tinh binh Đại Đồng của Vương Phác tất cũng sẽ chịu liên lụy, chỉ cần tinh binh Đại Đồng của Vương Phác ở đầu trận tuyến nhất thời loạn lên, cơ hội của ta đã tới!

Tống Hiến Sách nhìn Lý Nham thật sâu, ngưng thanh nói:

- Lý Nham tướng quân, ý tưởng này của ngươi rất điên cuồng. Đây quả thực là lấy hai mươi vạn đại quân làm tiền đặt cược nha, nếu như đổ thắng, chúng ta đương nhiên sẽ thắng được hết thảy! Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu như thua cuộc chúng ta sẽ thua trắng tay.

Lý Nham lạnh nhạt nói:

- Quân sư, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Hơn nữa dù cho thua cuộc, vẫn còn hơn tử thủ Trừ Châu.

- Được rồi.

Tống Hiến Sách gật đầu nói:

- Bổn quân sư sẽ cho người đi hạ chiến thư, tuy nhiên. Chúng ta cũng phải làm tốt chuẩn bị chiến bại. Ngày mai nếu thua, Trừ Châu không thể trở về. Phải lập tức chuyển tiến tới Hắc Phong Lĩnh! Bởi vậy, trước khi xuất chiến, tốt nhất lệnh cho người của ngươi toàn bộ thay trang phục thường dân.

Lý Nham ôm quyền nói:

- Quân sư lo lắng rất đúng, mạt tướng lĩnh mệnh.

Cầu Ngũ Lý, đại doanh quan quân.

Vương Phác triệu tập Triệu Tín, Mặt Sẹo, Đường Thắng, Hoàng Đắc Công và mấy vị tướng lĩnh chủ yếu đến họp hội nghị tác chiến, theo tình hình quân đội từng bước chuyển tiếp từ vũ khí lạnh sang vũ khí nóng, cùng với phối hợp chiến thuật tất phải điều chỉnh tương ứng đường lối tư duy của tướng lĩnh lãnh binh, khiến Vương Phác cảm thấy tiếc nuối chính là, hiện tại hắn còn không có biện pháp lập ra một học viện quân sự cận đại hóa.

Nếu có học viện quân sự, sẽ có thể thay quân đội bồi dưỡng ra số lượng lớn quan quân trung hạ cấp cùng với nhân viên tham mưu xuất sắc.

Hiện tại, Vương Phác cũng chỉ có thể cùng đám người Mặt Sẹo vô học này xúm lại nghiên cứu chiến thuật, cũng may bọn người kia coi như là lão binh dày dạn kinh nghiệm đi lính, tuy rằng đều không qua hệ thống học viện quân sự đào tạo sâu, cũng không có văn hóa gì, nhưng ở kiếp sống quanh năm suốt tháng trong quân lữ, cả đám đều rèn luyện ra năng lực chỉ huy chiến thuật xuất sắc.

Vương Phác cho người xếp đặt một cái sa bàn to tướng trong đại trướng, đem phạm vi năm mươi dặm địa hình thành Trừ Châu đơn giản mô phỏng ra.

Gặp này, Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng, Hoàng Đắc Công liền vây quanh món "đồ chơi mới mẻ" không kiêng nể gì phát biểu kiến giải của bản thân, bởi xuất thân bất đồng, tính cách bất đồng, phương thức suy xét vấn đề tự nhiên cũng bất đồng, cho nên chiến thuật bọn họ nói ra cũng là đa dạng đủ loại, nhưng đều có điểm đặc sắc riêng.

Chiến thuật của Triệu Tín ổn thỏa nhất, y đề nghị chia quân bao vây Trừ Châu, chặn đại quân lưu tặc ở trong thành không cho bọn họ đi ra, một khi lương thực trong thành hao hết, lưu tặc cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.

Đường Thắng hiếu chiến thành tính, đề nghị phát động cường công đông môn, trước tiên đuổi hết lưu tặc ra ngoài thành, sau đó lợi dụng ưu thế linh hoạt của kỵ binh tiêu diệt tại chỗ lưu tặc chạy trối chết.

Hoàng Đắc Công là tướng lĩnh thủy quân, kiến nghị Vương Phác để y điều thủy quân của mình theo sông Thanh Lưu đến Trừ Châu, phát động công kích theo cửa thủy.

Mặt Sẹo đi theo Vương Phác thời gian dài nhất, đối với phong cách tác chiến của Vương Phác quen thuộc nhất, đưa ra chiến thuật cũng tương đối tiếp cận tư tưởng chiến thuật của Vương Phác, Mặt Sẹo đề xuất dụ lưu tặc ra ngoài thành, sau đó tiêu diệt tại chỗ.

Đang lúc mấy người náo nhiệt thảo luận, Lã Lục đột nhiên bước nhanh vào trướng, lớn tiếng bẩm:

- Tướng quân, lưu tặc phái người đến.

- Hả?

Thần sắc Vương Phác khẽ động, lớn tiếng nói,

- Đưa vào.

Lã Lục lĩnh mệnh đi, rất nhanh liền mang theo một gã lưu tặc vào đại trướng.

Lưu tặc kia lấy từ trong ngực ra một phong thư, nhìn Vương Phác lãnh đạm nói:

- Các hạ chắc hẳn chính là Vương Phác? Đây là chiến thư quân sư nhà ta lệnh cho ta chuyển giao!

- Chiến thư?

Vương Phác ngạc nhiên nói:

- Các ngươi muốn ước chiến với quân ta? Khi nào, địa điểm ở đâu?

- Trên thư đều có viết.

Lưu tặc vừa dứt lời liền ném thư tới Vương Phác, trầm giọng quát:

- Cầm đi!

Một phong thư mỏng manh, lưu tặc kia thuận tay ném đến lại tựa như phi tiêu, mang theo gió lạnh sưu sưu phóng thẳng đến yết hầu Vương Phác, Nộn Nương nữ cải nam trang, đứng hầu một bên nhanh chân tới trước một bước, khẽ quát một tiếng tiếp được phong thư, sau đó xoay người đưa cho Vương Phác. Vương Phác mở ra thư vội vã đọc, cười to nói:

- Tốt, mời ngươi hồi cáo Tống Hiến Sách và Lý Nham, trưa mai, bản tướng quân nhất định phụng bồi!

- Cáo từ.

Lưu tặc kia ôm quyền vái chào, xoay người nghênh ngang rời đi.

Vương Phác nhìn quanh chư tướng, cười ha hả nói:

- Xem ra Tống Hiến Sách và Lý Nham là chuẩn bị được ăn cả ngã về không rồi! Hai tên không biết sống chết này, cũng dám ước chiến quân ta, ngày mai vừa lúc cho bọn họ nếm thử một chút lợi hại của Hồng Di đại pháo và Phật Lãng cơ pháo, lại để cho những tân binh đản tử kia mở mang tầm mắt, cái gì mới là chiến tranh chân chính!