Thiết Huyết Đại Minh

Chương 228: Đụng mặt




Hành dinh Bạch Liên giáo trong thành Trừ Châu.

Bạch Liên Giáo chủ và hơn một trăm thân tín may mắn sống sót đã lui hết lên tháp, người của Lý Thanh Sơn đã bao vây chật như nêm cối toàn bộ năm tầng tòa tháp, Bạch Liên Giáo chủ đứng trên nhìn xuống, chỉ thấy quảng trường bốn phía toàn là tặc binh Bạch Liên đông nghịt, ánh lửa cháy hừng hực gần như chiếu sáng cả bầu trời đêm.

- Lý Thanh Sơn!

Bạch Liên Giáo chủ tìm được Lý Thanh Sơn từ trong loạn quân, quát lớn:

- Người muốn làm gì?

- Làm gì?

Lý Thanh Sơn cười ha hả, giọng nói dữ tợn:

- Liễu Khinh Yên, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Liễu Khinh Yên là tục danh của Bạch Liên Giáo chủ, rất ít người biết, càng không dám gọi thẳng tên húy của nàng, Lý Thanh Sơn gọi thẳng tên đó có thể nói là đại nghịch bất đạo, Bạch Liên Giáo chủ Liễu Khinh Yên thoáng chốc dựng chân mày lá liễu, nghiêm giọng quát:

- Lý Thanh Sơn, ngươi chẳng lẽ không muốn sống hả, đừng quên kịch độc trên người ngươi!

- Ha ha.

Lý Thanh Sơn ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, gằn giọng nói:

- Đừng nghĩ người khác đều là tên ngốc, trên đời này căn bản không có độc dược như thế, ông đây không hề trúng độc, chỉ có thuốc giải ngươi định kỳ cho uống mới là thuốc độc thật sự, hừ!

Liếu Khinh Yên trầm giọng nói:

- Xem ra ngươi quyết tâm phản bội Thánh giáo rồi hả?

Lý Thanh Sơn lãnh đạm đáp:

- Cũng có thể nói như thế.

Đôi mắt đẹp của Liễu Khinh Yên chuyển hướng xuống đám tặc binh Bạch Liên đông nghịt xung quanh tòa tháp, hét lớn:

- Các tướng sĩ Hộ giáo thánh quân, các ngươi đều là tín đồ thành kính nhất của Thánh giáo, bổn tọa biết các ngươi chỉ là chịu sự uy hiếp của tên phản đồ Lý Thanh Sơn này, hôm nay chỉ cần các ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt tên phản nghịch này, chuyện hôm nay bổn tọa sẽ bỏ qua.

Tặc binh Bạch Liên bốn phía không hề phản ứng, căn bản không ai hưởng ứng lời kêu gọi của Liễu Khinh Yên.

Lý Thanh Sơn cười to nói:

- Liễu Khinh Yên, ngươi đừng phí công, chỉ dựa vào mấy kẻ ngươi cài cắm vào cũng muốn khống chế quân đội của ông mày? Ngươi nằm mơ đi! Nói thật với ngươi, Bá Đao huynh đệ đã dẫn người tới đại doanh phía bắc thành tiếp quản năm ngàn tinh binh đó rồi. Thời Trung huynh đệ cũng đã dẫn đại quân tới cầu Ngũ Lý bắt nhân tình quan quân của ngươi, hôm nay, cả thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu!

Thần sắc của Liễu Khinh Yên lộ vẻ sầu thảm, sự tình nếu thật như Lý Thanh Sơn nói, đúng là không còn đường sống.

- Người đâu.

Lý Thanh Sơn quay đầu lại quát to.

- Chất củi, đốt cho ông mày, để đám yêu nam yêu nữ trên tháp đi thiên hạ gặp Vô Sinh lão mẫu của chúng đi.

- Vâng!

Mấy trăm tặc binh Bạch Liên ầm ầm hưởng ứng. Chúng ôm từng bó củi xếp lại, chất xong xung quanh tầng đáy của tòa tháp, một gã tặc binh khác lại ôm những thùng dầu hỏa tưới lên củi, Lý Thanh Sơn nhận lấy bó đuốc từ trong tay một gã tặc binh, ngẩng đầu nhìn lên Liễu Khinh Yên trên tháp, nói không hề tiếc nuối:

- Liễu Khinh Yên ơi Liễu Khinh Yên, thật đáng tiếc cho đại mỹ nhân như ngươi.

- Vù!

Lý Thanh Sơn đang định ném cây đuốc lên trước, khi ném đến đống củi, chỉ nghe thấy tiếng vù một cái, một mũi tên nhọn từ phía sau vút lên, Lý Thanh Sơn theo bản năng rụt cổ lại, một mũi tên Lang Nha đã lướt sát qua đầu gã, mang theo nửa chiếc tai phải của gã bay lên, Lý Thanh Sơn lập tức kêu thảm một tiếng, cây đuốc rơi xuống đất, vội vã lấy hai tay bịt tai phải.

- Giết…

- Giết…

- Giết…

Tiếng hò hét che trời phủ đất vang lên từ bốn phương tám hướng.

Lý Thanh Sơn bỗng quay đầu lại, chỉ thấy trên bức tường cao phía xa, Thánh cô Bạch Liên Biện Ngọc Kinh đang giương cung cài tên, lại một mũi tên bắn vèo ra.

Lý Thanh Sơn vội né người tránh, lớn tiếng quát:

- Chuyện gì thế? Con tiểu yêu nữ này từ đâu xông ra?

- Đại tướng quân!

Rất nhanh đã có đầu mục tặc binh vội vã chạy tới, thở dốc nói:

- Đại tướng quân, không xong rồi, xung quanh hành dinh đột nhiên xuất hiện rất nhiều quan quân, còn có rất… rất nhiều huynh đệ Thánh giáo cùng quan quân lao… lao tới. Chúng ta bị bao… bao vây rồi.

- Quan quân?

Lý Thanh Sơn hét to:

- Điều đó không thể nào.

Khó trách Lý Thanh Sơn không tin, lúc này ba vạn đại quân của Viên Thời Trung hẳn đã tới cầu Ngũ Lý, bao vây đám Vương Phác rồi, trong thành Trừ Châu đâu ra quan quân?

- Tướng… Tướng quân, thật… thật sự là quan quân.

Tiểu đầu mục tặc binh thở dốc nói.

- Không sai được.

- Con mẹ nó.

Lý Thanh Sơn xé qua quýt một miếng trên chiến bào băng lại tai phải bị thương, nghiêm nghị hét lớn:

- Các huynh đệ nghe cho kỹ, đốt tháp này đi, sau đó cùng ông đây phá vây phía đông, tới cầu Ngũ Lý tụ hợp với đại đội nhân mã của Nhị tướng quân.

Lý Thanh Sơn ra lệnh một tiếng, tặc binh liền ném cây đuốc về phía trước, đống củi chất cao xung quanh tòa tháp bùng cháy rừng rực, Lý Thanh Sơn lại rút đao dẫn quân đi về phía đông, mấy ngàn tặc binh Bạch Liên liền hò hét lao về cửa đông.

Cầu Ngũ Lý, phía đông thành Trừ Châu.

Đại quân hai đường không hề thấy gì, đại doanh cầu Ngũ Lý là một doanh trại trống trơn, Lý Nham, Tống Hiến Sách không dám khinh thường, đang tụ họp cùng nhau khẩn trương bàn bạc đối sách.

Tống Hiến Sách nói:

- Lý Nham Tướng quân, ngươi khá hiểu Vương Phác, theo ngươi nghĩ hắn sẽ đi đâu? Có khả năng phát hiện tình hình không ổn nên cả đêm trốn về Phổ Tử Khẩu tụ hợp với đại đội quan quân không?

- Không đâu.

Lý Nham trầm ngâm nói:

- Với hiểu biết của mạt tướng về Vương Phác, hắn tới Trừ Châu lần này là có mưu đồ khác, nếu hắn đi cả đêm trốn về Phổ Tử Khẩu tụ hợp với đại đội quan quân, cũng có nghĩa là công lao trước đây đổ xuống sông xuống biển, do đó, mạt tướng dám chắc, Vương Phác tuyệt đối sẽ không trốn về Phổ Tử Khẩu.

- Hả?

Tống Hiến Sách ngưng lại hỏi:

- Tướng quân khẳng định như thế?

Lý Nham quả quyết nói:

- Mạt tướng dám khẳng định!

Tống Hiến Sách hỏi tiếp:

- Nếu Vương Phác không trốn về Phổ Tử Khẩu, vậy bây giờ hắn đang ở đâu…hả, không xong rồi!

- Không xong rồi!

Lý Nham và Tống Hiến Sách gần như đồng thời kêu lên:

- Trừ Châu!

Lời vừa dứt, phía Trừ Châu đã xuất hiện những ánh lửa lốm đa lốm đốm, dưới bầu trời đêm hình như có đại đội nhân mã đang cuốn tới đây, rất nhanh, Viên Thời Trung vội vã chạy tới trước mặt hai người, thở dốc nói:

- Quân sư, Tướng quân, khoái mã hồi báo, Vương Phác và Bạch Liên giáo cấu kết với nhau đã chiếm được thành Trừ Châu rồi, mấy ngàn tinh binh của Lý Thanh Sơn đã bị đánh tan rã.

- Chết tiệt!

Lý Nham thở dài nói:

- Cờ kém một bậc, cờ kém một bậc rồi!

Vẻ mặt Tống Hiến Sách u ám, trầm ngâm nói:

- Quan quân của Vương Phác sau khi rời khỏi đại doanh ở cầu Ngũ Lý mà thần không biết quỷ không hay, tất nhiên là đi tới đại doanh phía bắc thành, hơn nữa còn khống chế được năm ngàn tinh binh trước cả Lưu Bá Đao! Lưu Bá Đao e là đã lành ít dữ nhiều, sau đó Vương Phác quay lại Trừ Châu, đánh tan quân đội của Lý Thanh Sơn… Một loạt các động tác từng bước hành động trước cả chúng ta, Lý Nham Tướng quân, ngài không thấy hơi kì quái sao?

Lý Nham cau mày nói:

- Quân sư, ý ngài là gì?

- Đây chỉ có một khả năng.

Tống Hiến Sách trầm giọng nói:

- Đó là Vương Phác đã biết trước toàn bộ kế hoạch của chúng ta, nếu không, rất khó giải thích hợp lý tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay!

- Ý ngài là…

Lý nham ngưng lại nói:

- Trong nghĩa quân chúng ta có gian tế?

- Nhất định là thế.

Tống Hiến Sách nói.

- Người biết toàn bộ kế hoạch không nhiều, bên này chỉ có bốn người là ta, Lý Thanh Sơn, Lưu Bá Đao và cả Viên Tướng quân biết rõ tình hình, còn phía ngài?

Lý Nham trầm giọng nói:

- Ngoại trừ mạt tướng, còn có Lý Hổ, Lý Huyền, Kinh Mậu Thành và Sơn Lý Báo Tử biết toàn bộ kế hoạch, có điều mạt tướng có thể đảm bảo, bốn người này tuyệt đối sẽ không bán đứng nghĩa quân!

- Quân sư.

Viên Thời Trung vội la lên:

- Chuyện gian tế để sau hãy điều tra, bây giờ nên làm thế nào?

- Điều quân về Trừ Châu.

Tống Hiến Sách quả quyết nói:

- Nhân lúc Vương Phác còn chưa đứng vững, giành lại Trừ Châu.

- Quân sư.

Lý Nham bỗng nói.

- Còn đại doanh phía bắc thành, mạt tướng sẽ dẫn một chi quân yểm trợ tới đại doanh phía bắc thành.

- Ý kiến hay.

Tống Hiến Sách mắt sáng bừng lên, vui vẻ đáp.

- Ngài dẫn đội súng kíp đi.

Hành dinh Bạch Liên giáo, Trừ Châu.

Khi Vương Phác và Biện Ngọc Kinh dẫn binh tới, tầng một và hai của tòa tháp cao đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, cũng may chủ thể của tòa tháp là kết cấu gạch đá, tạm thời chưa có nguy cơ sập xuống, tuy nhiên dập tắt lửa là chuyện không thể.

Rơi vào đường cùng, Vương Phác đành bảo các tướng sĩ lôi rất nhiều cỏ khô trong nhà ra để chất đống lên, sau đó bảo người trên tháp nhảy xuống, cuối cùng chỉ có Bạch Liên Giáo chủ Liễu Khinh Yên và mười mấy đệ tử nam nữ được cứu, số còn lại không phải bị khói đặc hun chết thì cũng không nhảy chúng đống cỏ mà ngã chết.

Biện Ngọc Kinh lao lên, dìu Bạch Liên Giáo chủ mặt mũi xám xịt từ trong đống cỏ dậy.

Vương Phác chẳng thèm quan tâm lúc này Bạch Liên Giáo chủ và Biện Ngọc Kinh có tâm trạng gì, lập tức hạ lệnh toàn quân rút lui, rút ra khỏi Trừ Châu từ cửa bắc, trước khi đi còn thả một mồi lửa, đốt sạch toàn bộ lương thảo trong hành dinh, giờ không phải như khi ở Đại Đồng, đã không mang được lương thực đi thì cũng không thể để lại cho đám Lý Nham.

Vương Phác không phải không muốn ở lại cố thủ thành Trừ Châu, nhưng hắn biết lúc này muốn giữ vững Trừ Châu căn bản không thể nào.

Năm ngàn tặc binh Bạch Liên ở đại doanh phía bắc thành đều bàng hoàng, uy hiếp chúng để phô trương thanh thế, hù dọa loại mãng phu không có đầu óc như Lý Thanh Sơn còn được, chứ dùng để đối phó với đám lưu tặc thân kinh bách chiến như với Lý Nham, Tống Hiến Sách thì không ổn. Vương Phác không gửi gắm hy vọng gì vào năm ngàn tặc binh này.

Có lẽ Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung kêu gọi ở ngoài cửa thành, có thể khiến đám tặc binh này bất ngờ tạo phản trước trận, dù sao chúng đều được chọn ra từ quân đội của Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung và Lưu Bá Đao, một khi tình hình bất ổn, đảo hướng lại về phía đám Lý Thanh Sơn là điều hoàn toàn có khả năng.

Năm ngàn tặc binh dùng thì không yên tâm, nhưng lại không thể để chúng phản bội lại tới đầu quân doanh trận của địch lần nữa, vì thế cách ổn thỏa nhất là bảo Trương Hòa thượng dẫn chúng ra thành, nhân lúc quân địch còn chưa đuổi tới, trốn đi thật xa!

Không có năm ngàn tặc binh này, dưới tay Vương Phác cũng chỉ còn lại năm trăm quan quân, cho dù Trương Hòa thượng đã rút ra hai trăm người từ trong năm trăm lão binh của y để chi viện cho Vương Phác, nhưng chỉ dựa vào bảy trăm người nếu muốn bảo vệ Trừ Châu rõ ràng quá khó khăn! Bảy trăm người phân tán lên tường thành bốn phía, mỗi hướng chỉ có hơn một trăm người, binh lực quả thực quá mỏng manh.

Cho nên, lựa chọn sáng suốt nhất vẫn là rút khỏi Trừ Châu, tử thủ ở đại doanh phía bắc thành, yên lặng chờ đại quân của Triệu Tín tới tụ hợp.

Sau khi ra khỏi cửa bắc, Vương Phác và Trương Hòa thượng lập tức chia binh ra hai đường, Vương Phác dẫn bảy trăm quan quân thẳng tiến tới đại doanh phía bắc thành, Trương Hòa thượng dẫn năm ngàn tặc binh Bạch Liên lao về phía tây, đi phía tây đương nhiên là để tránh lưu tặc của Lý Nham và tặc binh Bạch Liên của đám Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung.

Để giấu kín hành tung, Vương Phác nghiêm lệnh không được châm đuốc, toàn quân đi trong đêm tối.

Dưới bầu trời đêm đen nhánh, một nhánh quân khác cũng đang mò mẫm bóng đêm rón rén tiến về đại doanh phía bắc thành, khi hai nhánh quân cách nhau hơn một trăm bước, quân đọi này là ba ngàn tinh binh do Lý Nham chỉ huy, để không bại lộ hành tung, Lý Nham tương tự cũng nghiêm lệnh toàn quân không được châm đuốc.

Trong lúc nguy hiểm này, ưu thế trang bị lại phát huy tác dụng ngược lại không ngờ tới.

Bởi vì mò mẫm hành quân, trên đường khó tránh khỏi gặp trở ngại, tướng sĩ hai quân cũng khó tránh bị ngã bầm dập mặt mũi.

Nghĩa quân Lý Nham đều được trang bịlà hỏa thằng thương, khi hành quân ngòi lửa bị tắt, chỉ có lúc đánh nhau mới châm ngòi lửa, vì thế ngã thảm nữa cũng sẽ không cướp cò.

Còn quan quân Vương Phác toàn trang bị toại phát thương, mặc dù khi hành quân súng đều được bịt kín, kể cả súng rơi xuống đất cũng không thể cướp cò, hơn nữa các lão binh đều rất cẩn thận, kể cả ngã cũng sẽ bảo vệ khẩu súng.

Thế nhưng có câu: đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Té ngã nhiều cũng khó tránh khỏi cướp cò.

Có một lão binh không cẩn thận bị ngã, súng trong tay đúng lúc kẹp vào một viên đá nên bật ra, khi lão binh cầm súng kíp lên, máy súng ép xuống, đá lửa trên đầu súng chà mạnh vào tấm chắn, bỗng chốc nổ ra một tia sáng trắng, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, dưới trời đêm lâp tức phát ra mảng hồng quang chói mắt, cướp cò rồi.

Sự việc xảy ra bất ngờ, hai đội quân đang tiến về phía trước gần như đồng thời dừng lại.

Lẽ ra phía cướp cò là quan quân của Vương Phác thì gặp xui xẻo cũng nhên là quan quân mới đúng, thế nhưng sự thật không phải như thế, bởi vì lúc này đã xảy ra một cảnh tượng hài kịch!

Ba ngàn nghĩa quân thuộc hạ của Lý Nham cũng là tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, tốc độ phản ứng rất nhanh, quan quân bên này vừa cướp cò, bọn chúng đã đốt ngòi dẫn lửa với tốc độ nhanh nhất, lần lượt đốt hết ngòi lửa trên súng, hay rồi, bầu trời đêm đen kịt bỗng xuất hiện mấy ngàn ngòi dẫn lửa, giống như quỷ lửa lốm đa lốm đốm, kéo dài một vùng!