Thiết Huyết Đại Minh

Chương 227: Kế ly gián sứt sẹo (2)




- Rút lui!

Lưu Bá Đao nhận ra tình hình không ổn, khẩn trương hạ lệnh rút lui, đáng tiếc đã muộn.

Trong tiếng bước chân dồn dập và hỗn độn, những bó đuốc lốm đốm từ bốn phía đại doanh xông ra, trong ánh lửa lắc lư, quan quân đông nghìn nghịt đã lao ra từ bốn phương tám hướng. Lính hỏa thương xông lên đầu tiên chia thành từng hàng từng hàng thương ầm ầm đi qua, trong những hàng thương này đều chứa tán tử.

Tầm bắn gần, sẽ không ngộ thương quan quân đối diện, nhưng màn mưa đạn hình thành lại có thể gây tổn thương cực lớn cho tặc binh ở giữa!

Hơn một trăm tặc binh mà Lưu Bá Đao dẫn đến lần lượt trúng chiêu, ai nấy đều bị ít nhất mấy chục quả sắt nóng rực đập trúng, hơn một nửa tặc binh thoáng chốc ngã nhào trên mặt đất, dau đớn kêu rên, Lưu Bá Đao cũng bị mấy chục quả sắt đập trúng, hai mắt đã mù, hai tay ôm đầu ngã xuống vũng máu.

Hỏa thương binh mở màn xong nhanh chóng ngồi xuống, kế sau đó là Trường thương binh đánh trống reo hò lao lên, vòng tròn bao vây càng co lại càng nhỏ, rừng thương dày đặc, trước rừng mâu dày đặc như thế, căn bản không tồn tại bất cứ góc chết lẩn trốn nào, hơn hai mươi tặc binh còn lại chưa kịp phản kháng đã bị loạn thương đâm chết.

Giờ tý, cầu năm dặm.

Ba vạn tặc binh Bạch Liên do Viên Thời Trung chỉ huy đã nhân lúc trời tối đến được bên ngoài đại doanh quan quân, nhìn từ xa, chỉ thấy trong đại doanh tối đen, thậm chí ngay cả trên Viên môn cũng không có đến một cây đuốc, chỉ có thấp thoáng một ánh lửa hắt ra từ trong đại trướng trung quân, toàn bộ đại doanh yên tĩnh như đã chết.

Ba vạn tặc binh đã tản ra bốn phía, bao vây toàn bộ đại doanh quan quân.

Dưới bầu trời đêm, Viên Thời Trung nhìn Tống Hiến Sách bên cạnh, đột nhiên xoay người quỳ xuống đất:

- Mạt tướng Viên Thời Trung khấu kiến Tống Quân sư!

- Viên Tướng quân.

Tống Hiến Sách cải trang thành Lưu Bán Tiên vội lên đỡ Viên Thời Trung dậy:

- Ngươi làm cái gì vậy?

- Tống Quân sư.

Viên Thời Trung thành khẩn đáp.

- Ngài đừng giấu diếm nữa, mạt tướng biết người chính là Tống Phó quân sư thuộc hạ của Sấm Vương, mạt tướng từ lâu đã muốn dẫn các huynh đệ tới đầu quân Sấm vương, chỉ là khổ nỗi chưa có cơ hội, hôm nay rốt cuộc gặp được Quân sư, mong Quân xư giúp đỡ tiến cử.

Tống Hiến Sách thấy thái độ thành khẩn của Viên Thời Trung, không giống giả bộ, tính toán thời gian thì ba ngàn tinh binh của Lý Nham cũng sắp tới, y liền dìu Viên Thời Trung lên, cất cao giọng nói:

- Viên Tướng quân có con mắt tinh tường, sao ngươi nhìn ra?

Viên Thời Trung đáp:

- Mạt tướng đã nghe nói từ lâu rằng Sấm vương có một vị Tống Quân sư liệu sự như thần, có tài quỷ thần khó đoán, cũng chỉ có người cao nhân như Tống Quân sư mới nghĩ ra được kế hoạch chặt chẽ như thế, mười vạn đại quân của Bạch Liên Giáo loáng cái đã trở thành nhân mã của Sấm vương, Vương Phác thân kinh bách chiến mà cũng bị trúng kế của Quân sư.

- Ha ha.

Tống Hiến Sách vui vẻ nói.

- Viên Tướng quân, tối nay nếu thật sự bắt sống được Vương Phác, ngươi có công đầu, bản Quân sư nhất định sẽ biểu dương thành tích thay ngươi trước mặt Sấm vương.

Viên Thời Trung không kìm được vui mừng, đáp:

- Đa tạ Quân sư.

- Báo…

Viên Thời Trung vừa dứt lời, bỗng có thân tín đến báo.

- Tướng quân, phía tây bắc phát hiện rất nhiều quân đội không rõ thân phận, đang lao đến đây, cách cầu năm dặm chưa tới ba dặm nữa!

- Quân đội không rõ thân phận?

Viên Thời Trung thất thanh:

- Chẳng lẽ là quan quân?

- Viên Tướng quân không cần căng thẳng.

Tống Hiến Sách mỉm cười nói.

- Đó không phải quan quân gì đâu, là quân đội của Lý Nham Tướng quân.

- Lý Nham Tướng quân?

Viên Thời Trung ngạc nhiên hỏi:

- Lý Nham Tướng quân cũng tới Trừ Châu?

- Ha ha ha.

Tống Hiến Sách mỉm cười nói:

- Chuyện tới giờ bản Quân sư cũng không giấu Viên Tướng quân nữa, Lý Nham Tướng quân và bản Quân sư lần này tới Trừ Châu không chỉ vì mười mấy vạn quân đội của Bạch Liên giáo, mà muốn đánh hạ toàn bộ Giang Nam, cung cấp tiền lương dồi dào cho đại quân của Sấm vương.

- Thì ra là thế.

Viên Thời Trung đánh nhịp nói:

- Mạt tướng nguyện làm tiên phong.

Giờ tý, tại hành dinh Bạch Liên Giáo ở Trừ Châu.

Dưới bầu trời đêm đen kịt, vô sống bóng đen quỷ mị xông ra từ bóng tối, áp sát viên môn.

Trên viên môn, tặc binh Bạch Liên phụ trách canh gác thoáng chốc cảnh giác, lần lượt giương cung cài tên, nhắm thẳng đám bóng đen áp sát kia, tiểu đầu mục dẫn đầu nghiêm giọng quát to:

- Ai? Còn tiến lên nữa sẽ bắn tên?

- Vù!

Trả lời lại tiểu đầu mục là một mũi tên nhọn, bắn chuẩn xác xuyên qua cổ họng của tiểu đầu mục, tiểu đầu mục không kịp hừ một tiếng đã ngã nhào khỏi viên môn, lăn lông lốc dưới đất, không còn tiếng thở.

- Vù vù vù…

Không đợi tặc binh Bạch Liên trên viên môn lấy lại tinh thần, một cơn mưa tên dày đặc bắn tới từ bốn phía. Mấy chục tặc binh Bạch Liên canh gác viên môn loáng cái đã ngã xuống hơn phân nửa, còn lại vài tên lập tức lập tức khản cả cổ kêu lên:

- Ngươi đâu, mau tới…

Bạch Liên Giáo chủ bị đánh thức trong giấc mộng, chưa chờ nàng mặc xong xiêm y, đã có nữ đệ tử thất kinh lao vào, thất thanh nói:

- Sư phụ, không xong rồi…

- Xảy ra chuyện gì?

Bạch Liên Giáo chủ nghiêm giọng nói:

- Từ từ nói.

- Quan quân...

Nữ đệ tử đó hốt hoảng nói.

- Quan quân xông vào thành rồi, bây giờ đang vây đánh hành dinh.

- Nói bậy.

Bạch Liên Giáo chủ quả quyết nói.

- Tuyệt đối không thể.

- Nhưng…

Nữ đệ tử vội la lên.

- Nhưng thật sự có người đang vây đánh hành dinh.

- Truyền lệnh xuống.

Bạch Liên Giáo chủ quyết đoán kịp thời.

- Tất cả đệ tử lui lên trên tháp.

Lúc này bên cạnh Bạch Liên Giáo chủ chỉ có chưa đến năm mươi đệ tử và hơn hai trăm tặc binh thân tín, may mà hành dinh của Bạch Liên Giáo chủ đặt ở trong một ngôi miếu trong thành Trừ Châu, trong miếu có một tòa tháp cao, dễ thủ khó công, Bạch Liên Giáo chủ ra lệnh một tiếng, các đệ tử trong giáo và tặc binh thân tín lập tức rời khỏi vị trí canh gác ở tường vây quanh miếu và cửa chính, toàn bộ rút lên trên tháp.

Giờ tý, ở cầu năm dặm.

Ba ngàn tinh binh của Lý Nham cuối cùng đã tới kịp giờ. Nhân mã hai bên đường sau khi tụ họp lập tức phát động tấn công vào đại doanh quan quân. Điều khiến mọi người bất ngờ là, trong đại doanh quan quân lại không một bóng người. Năm ngàn tinh binh của Viên Thời Trung không cần tốn sức đã xông được vào đại doanh, lao thẳng tới đại trướng trung quân của Vương Phác.

Viên Thời Trung bổ một đao vào đại trướng trung quân, chỉ thấy bó đuốc trong trướng sáng trưng, mười mấy “người” đang nâng bát uống rượu, đáng tiếc đó chỉ là hình nộm khoác áo giáp.

Chỉ có một tấm bảng gỗ lớn dựng sừng sững giữa đại trướng, trên bảng gỗ viết mấy chữ rõ ràng: “Lý Nham huynh đệ, khi ở phủ Đại Đồng ngươi mượn lương thực mượn quân còn mượn binh khí chiến mã của ta, nói là muốn thay thế Sấm vương, tại sao lại chạy tới Giang Nam cướp địa bàn với ta?”

Viên Thời Trung biến sắc mặt, vội vã bảo người đậy kỹ tấm bảng gỗ lại, sau đó tự mình dẫn người khiêng tới trước mặt Lý Nham.

Lý Nham và Tống Hiến Sách ngoài đại doanh đã ý thức được tình hình bất ổn, sau khi thấy Viên Thời Trung hai người đều đồng thanh hỏi:

- Viên Tướng quân, tình hình bên trong thế nào?

- Bên trong không một bóng người.

Viên Thời Trung nói xong liền chỉ vào tấm bảng gỗ được đậy miếng vải phía sau, khẽ nói:

- Chỉ nhìn thấy cái này ở trong đại trướng trung quân của Vương Phác.

- Cái gì vậy?

Lý Nham lớn tiếng quát:

- Mở ra.

- Cái này…

Viên Thời Trung nhìn quanh, khó xử đáp:

- Tướng quân, có thể lánh đi nói chuyện được không?

Lý Nham thoáng chốc chau mày, lạnh lùng nói:

- Mở ra!

Viên Thời Trung bất đắc dĩ, đành giơ tay kéo miếng vải che tấm bảng gỗ ra, nhờ ánh lửa chiếu sáng, Lý Nham, Tống Hiến Sách và cả Hồng Nương Tử, Lý Hổ, Lý Huyền, Kinh Mậu Thành đứng sau, cùng mấy chục tinh binh Báo Tử Lý Sơn vây xung quanh đều nhìn rõ nét chữ trên tấm bảng gỗ.

Bao gồm cả Tống Hiến Sách, tất cả mọi người đều biến sắc mặt, chỉ có thần sắc Lý Nham vẫn như thường, mỉm cười nói:

- Kế ly gián sứt sẹo thế này, chỉ có Vương Phác nghĩ ra.