Thiết Huyết Đại Minh

Chương 226: Kế ly gián sứt sẹo (1)




Giờ hợi ban đêm.

Trong tiếng vó ngựa dồn dập, hơn một trăm tặc binh Bạch Liên lướt nhanh như gió tới trước Viên môn ở đại doanh phía bắc thành.

- Đứng lại!

Giáo binh Bạch Liên canh giữ ở Viên môn nghiêm nghị quát to:

- Còn tiến lên nữa sẽ bắn tên!

- Hí hí.

Trong tiếng ngựa hí vang dội, con ngựa hung hăng đi đầu được ghìm cương lại, người ngồi trên đó ngồi thẳng lên, kỵ binh theo sát phía sau lần lượt ghìm chặt cương ngựa, triển khai ra hai bên cánh, một con ngựa tiến lên trước, lớn tiếng quát:

- Mắt chó các ngươi mù hết rồi à, cũng không xem là ai tới?

Hơn một trăm kỵ binh phần phật tránh ra hai bên, trong ánh lửa đỏ bừng bừng, Lưu Bá Đao thúc ngựa thong dong tiến lên.

- Tam tướng quân?

- Là Tam tướng quân!

Tiểu đầu mục tặc binh Bạch Liên canh gác Viên môn lập tức hét lớn:

- Các huynh đệ mau mở cửa Viên môn, là Tam tướng quân đến.

Một gã tặc binh Bạch Liên lao ra, cuống quýt mở Viên môn, rồi hạ cây cầu treo trên cao xuống, ánh mắt Lưu Bá Đao lóe lên sát khí u ám, thúc ngựa xông qua cầu treo lao thẳng vào trong đại doanh, hơn một trăm kỵ binh Bạch Liên phía sau cũng tràn vào như gió cuốn mây tàn.

Vào Viên môn, Lưu Bá Đao nói với tiểu đầu mục tặc binh ra đón:

- Trương Hòa thượng đâu?

Tiểu đầu mục đáp:

- Phụng pháp chỉ của Giáo chủ, y đã bị coi giữ rồi.

- Làm tốt lắm.

Lưu Bá Đao vui vẻ nói.

- Bảo tướng lĩnh từ cấp Đội trưởng trong doanh trại trở lên lập tức tới đây tập kết!

Quân chế của tặc binh Bạch Liên bắt chước theo quân chế của quân Minh, nhưng có khác biệt, năm người là một ngũ, lập Ngũ trưởng, mười người là một Thập, lập Thập trưởng, trăm người là một đội, lập Đội trưởng, nghìn người là một kỳ, lập Kỳ tổng, trên Kỳ tổng chính là Tướng quân, cho đến giờ, tặc binh Bạch Liên chỉ có ba vị Tướng quân là Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung, Lưu Bá Đao.

- Vâng.

Tên tiểu đầu mục tặc kinh kia đáp lại một tiếng, nhận lệnh đi.

Chỉ một lát sau, Kỳ tổng, Đội trưởng trong đại doanh đã phụng mệnh tới trước mặt Lưu Bá Đao, chưa đợi đám Kỳ tổng và Đội trưởng này hành lễ, Lưu Bá Đao đã quát:

- Phụng pháp chỉ của Giáo chủ, bắt hết lũ phản đồ này!

Lưu Bá Đao ra lệnh, hơn một trăm kỵ binh phía sau ào lên phần phật, hơn một trăm người này đều là tinh binh được tuyển chọn kỹ, cộng với không có phòng bị nên đám Kỳ tổng, Đội trưởng đều tay không, sau một chút rối loạn, hiện trường đã nhanh chóng bình yên trở lại, năm mươi mấy Tổng kỳ và Đội trưởng đã bị bắt toàn bộ.

- Tam tướng quân, ngài làm gì vậy?

- Chúng ta không phải phản đồ!

- Tam tướng quân, chúng ta oan uổng.

Năm mươi mấy Kỳ tổng, Đội trưởng không hiểu tại sao bị bắt, chết đến nơi vẫn không biết chuyện gì xảy ra.

Nói ra thì đây chính là chỗ thiếu sót chết người của Bạch Liên Giáo khi khống chế quân đội, do trong giáo thiếu tướng tài dẫn quân, Bạch Liên Giáo chủ bất đắc dĩ phải giao quân đội cho Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung và Lưu Bá Đao chỉ huy, nhưng lại lo lắng ba người này lớn mạnh, vì thế tướng lĩnh từ cấp Đội trưởng trong quân toàn bộ do Bạch Liên Giáo chủ sai khiến.

Trên thực tế, người thật sự trung thành với Bạch Liên giáo chỉ có những tướng lĩnh như Đội trưởng và Kỳ tổng trong quân, còn các tiểu đầu mục từ cấp Thập trưởng trở xuống và giáo đồ Bạch Liên bình thường căn bản không tồn tại đối tượng nguyện trung thành nào, đối với họ, là binh của Bạch Liên giáo hay của đám Lý Thanh Sơn cũng không quan trọng.

Ai cho chúng ăn cơm thì bán mạng cho người dấy, sự tình đơn giản như thế.

Chính bởi vậy, hơn một trăm tặc binh Bạch Liên canh gác viên môn sửng sốt không dám manh động, chỉ trơ mắt nhìn đám Kỳ tổng và Đội trưởng trong doanh trại bị Lưu Bá Đao bắt, cũng chính vì thế, Lưu Bá Đao mới có thể không hề sợ hãi, bởi vì chỉ cần thu dọn được đám tướng lĩnh từ cấp Đội trưởng trở lên sẽ có thể quét sạch thế lực của Bạch Liên giáo về cơ bản, gã sẽ dễ dàng khống chế năm ngàn tinh binh Bạch Liên đóng quân trong đại doanh.

Lưu Bá Đao nhìn đám Đội trưởng, Kỳ tổng đang quỳ dưới đất, gương mặt thản nhiên lướt qua một tia sát khí dữ tợn, lạnh lùng nói:

- Phụng pháp chỉ của Giáo chủ, đem những phản đồ này… tử hình tại chỗ!

- Chậm đã!

Lưu Bá Đao vừa dứt lời, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên cách đó không xa. Lưu Bá Đao quay đầu lại, chỉ thấy Thánh cô Bạch Liên Biện Ngọc Kinh bước ra từ bóng tối, lúc này Biện Ngọc Kinh trông thật đẹp với má lúm đồng tiền, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Bá Đao, mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, vẻ tức giận cũng đặc biệt quyến rũ.

- Dừng tay, Tam tướng quân muốn làm gì thế?

Lưu Bá Đao làm ngơ trước lời nói của Biện Ngọc Kinh, giơ cao cánh tay phải hung hăng vung lên, hung dữ quát:

- Chém!

- Sa sa sa…

Hàn quang kinh người lóe lên, máu bắn tung tóe dưới bầu trời đêm, năm mươi mấy đầu người lập tức rơi xuống đất, mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng tràn ngập trong đại doanh, tặc binh canh giữ viên môn đứng nhìn ngây người, Biện Ngọc Kinh không kịp ngăn cản, lúm đồng tiền đẹp thoáng chốc trắng bệch, tức đến nỗi cơ thể run rẩy:

- Lưu Bá Đao, ngươi muốn phản bội Thánh giáo sao?

- Ha ha.

Lưu Bá Đao nhe răng cười ác độc, giơ tay chỉ về phía Biện Ngọc Kinh, lãnh đạm quát:

- Bắt luôn cả con yêu nữ này!

- Ai dám!

Biện Ngọc Kinh rút kiếm rào rào, vắt ngang trước ngực, trong tiếng bước chân dồn dập, năm mươi nam nữ đệ tử trong giáo đã ùa ra, bảo vệ trước mặt Biện Ngọc Kinh. Biện Ngọc Kinh quay sang hơn một trăm tặc binh Bạch Liên trong viên môn, nhẹ nhàng quát:

- Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau bắt tên phản đồ này!

Hơn một trăm tặc binh Bạch Liên đưa mắt nhìn nhau, không ai dám manh động.

- Ha ha.

Lưu Bá Đao ngửa mặt lên trời cười dài hai tiếng, rồi đột nhiên quát to:

- Các huynh đệ nghe kỹ đây, bao vây lũ yêu nam yêu nữ này cho ông mày.

- Vâng!

Hơn một trăm tặc binh Bạch Liên đáp lại rền vang, đồng loạt giơ đao kiếm, ào ào xông lên, bao vây Biện Ngọc Kinh và năm mươi đệ tử thuộc hạ của nàng lại.

Đám tặc binh Bạch Liên này chọn lựa như vậy vì lý do rất đơn giản, mặc dù chúng là thánh quân hộ giáo của Bạch Liên giáo, nhưng Giáo chủ và Thánh cô đối với chúng quá xa vời, giống như thần tiên trên trời, còn Lưu Bá Đao lại là Tướng quân của chúng, trên chiến trường, gã cùng các huynh đệ chém giết đẫm máu, đánh thắng trận, gã cùng các huynh đệ ăn thịt uống rượu, chỉ dựa vào điểm này, đám tặc binh Bạch Liên này càng muốn đi theo Lưu Bá Đao hơn.

Biện Ngọc Kinh giật mình há hốc mồm, nàng dù thế nào cũng không ngờ tới sẽ có cục diện thế này.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên ở viên môn:

- Ngọc Kinh cô nương, giờ thì cô tin rồi chứ? Bạch Liên giáo các cô căn bản không nên xé cờ tạo phản, bởi vì các cô khống chế quân đội quả thực là quá tệ!

- Ai?

Lưu Bá Đao đột ngột quay người lại, chỉ thấy trên viên môn đã có thêm một bóng người, dựa vào ánh đuốc cắm trên cửa, bóng người đó hình như khá quen mặt, Lưu Bá Đao nghĩ một lát bỗng biến sắc mặt, khàn giọng nói:

- Vương Phác?

- Lưu Bá Đao.

Vương Phác lãnh đạm nói.

- Xem ra hơn một năm nay ngươi cũng không có tiến bộ nhỉ.

- Vương Phác!

Lưu Bá Đao giận dữ:

- Ngươi đừng quá kiêu ngạo, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

- Ha ha.

Vương Phác cười sang sảng đáp:

- Nói ngươi không tiến bộ vẫn là cất nhắc ngươi đó, xem ra ngươi thật sự còn ngu hơn cả lợn! Ngươi ở đây giết người bắt người, gây động tĩnh lớn như thế, trong quân đội trong đại doanh lại không hề phản ứng, ngươi không thấy kỳ quái sao?

- Ồ?

Lưu Bá Đao ồ lên kinh sợ, lúc này mới ý thức được tình hình không ổn, đáng lý ở đây có động tĩnh lớn như thế, các tướng sĩ trong đại doanh phải kinh động từ lâu, tại sao giờ vẫn không có bất cứ phản ứng gì? Điều này chỉ có hai khả năng, một là tướng sĩ trong đại doanh đã bị điều đi rồi, hai là bị người khác khống chế.

Bất kể tình huống nào, đều không phải là tin tức tốt lành cho Lưu Bá Đao.