Một lúc lâu sau, Vương Phác mới gắng gượng hết sức ngồi dậy khỏi bờ cát, lắc lắc cái đầu vẫn còn choáng váng, chỉ thấy bốn phía bờ cát đã trở thành một đống hỗn độn, con quái thú kia cũng không thấy đâu, có lẽ đã chạy trốn hoặc đã lao xuống biển chết đuối. Rất nhanh, Vương Phác nhìn thấy Hồng Nương Tử nằm không động đậy trên bờ cát.
- Hồng cô nương!
Vương Phác kinh hãi, vội vàng đứng dậy loạng chọang chạy tới bên cạnh Hồng Nương Tử, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, đôi má trắng bệch. Hắn đưa tay sờ trước mũi nàng, thấy hơi thở của nàng vẫn còn, tuy hơi yếu ớt, bèn tiếp tục kiểm tra trên người nàng, cũng không phát hiện vết thương, hắn mới yên lòng.
- Hồng cô nương.
Vương Phác bế Hồng Nương Tử lên, nhẹ nhàng lay lay người nàng, khẽ kêu:
- Tỉnh dậy đi.
Hồng Nương Tử khẽ rên một tiếng, từ từ mở đôi mắt đẹp ra, con người vốn luôn sáng ngời của nàng, bây giờ trông rất ảm đạm.
- Hồng cô nương.
Vương Phác ân cần hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
Hồng Nương Tử yếu ớt thở gấp mấy tiếng, khẽ nói;
- Vương tổng binh, tiểu nữ...không sao...không có chuyện gì, khụ khụ...
Vừa dứt tiếng, Hồng Nương Tử lập tức ho khan, một tia máu từ khóe miệng nàng nhanh chóng tràn ra, Vương Phác hoảng hồn, vôi la lên:
- Hồng cô nương, cô nương bị nội thương ư?
- Vương...Vương tổng binh.
Khuôn mặt Hồng Nương Tử chợt trắng nhợt như tờ giấy, yếu ớt nói:
- Mang...mang ta đến...hồ nước ngọt trên đảo.
- Được.
Vương Phác đáp, liền hai tay ôm nàng lên, chạy nhanh về phía hồ nước ngọt trên đảo.
Đảo này có chu vi chừng hơn mười dặm, từ năm đến bắc dài và hẹp, ở giữa có một ngọn núi nhỏ, ngay giữa sườn núi có một hồ nước ngọt, nước hồ trong có thể thấy đáy, bốn phía mọc đầy hoa cỏ bốn mùa không tàn, trong đó có rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ không thấy ở Trung Nguyên.
Vương Phác ôm Hồng Nương Tử chạy tới bên cạnh hồ nước, rồi cúi nhìn Hồng Nương Tử trong lòng mình, thở hào hển nói:
- Hồng cô nương, bây giờ làm thế nào?
Hồng Nương Tử khẽ nói:
- Để ta xuống.
Vương Phác nhẹ nhàng và cẩn thận đặt Hồng Nương Tử nằm xuống trên bãi cỏ bên cạnh hồ nước.
- Bây giờ ngươi đi tìm...
Hồng Nương Tử khẽ nói:
- Bên trái hồ nước có một cửa động hình vòm do hai tảng đá hợp lại, thấy không?
Vương Phác đưa mắt nhìn liền thấy cửa động kia, gật đầu đáp:
- Thấy rồi.
Hồng Nương Tử lại nói:
- Có phải trong động có một cây, trên cây mọc một trái cây màu đỏ?
- Đúng là có một cây như vậy.
Vương Phác kinh ngạc nói;
- Nhưng làm sao Hồng cô nương lại biết điều này?
- Trưa nay ta đã tới đây, cho nên biết.
Khóe miệng Hồng Nương Tử lại có máu tràn ra, giọng nói cũng trở nên gấp gáp, nàng thở hào hển nói:
- Bây giờ ngươi đào cây kia lên, nhất định phải đào cả gốc rễ, sau đó giã nát cả thân, lá, rễ, dùng thoa ngoài da, còn quả thì để uống.
- Được.
Vương Phác đáp lời, rồi vội vàng hái trái cây màu đỏ kia cho Hồng Nương Tử ăn, sau đó lựa một tảng đá nhọn đầu, bắt đầu ra sức đào cây kia lên. Không bao lâu sau, Vương Phác đã đào được cả gốc lẫn rễ lên, trước tiên đem rửa sạch, tìm một chỗ đá lõm xuống thành một cái cối thiên nhiên, giã nát cả cây ra.
Cuối cùng, Vương Phác hái hai chiếc lá to bỏ thuốc lên, mang tới trước mặt Hồng Nương Tử, hỏi:
- Hồng cô nương, vết thương của nàng ở đâu?
Hồng Nương Tử khẽ khép mí mắt lại, thấp giọng đáp:
- Ở ngực, cả bên đùi nữa.
- Ồ?
Vương Phác khó xử:
- Vậy...
Vương Phác khó xử là phải, Hồng Nương Tử bị thương ở ngực và đùi, muốn rịt thuốc cho nàng, hắn phải cởi y phục của nàng ra, kể cả áo lót, thậm chí còn phải cởi cả áo ngực của nàng.
Lúc ở núi Bạch Đăng, thật ra chỉ là sự hiểu lầm, Vương Phác còn chưa nhìn thấy thân thể của Hồng Nương Tử.
Hôm qua trên hoang đảo này, Vương Phác đã nhìn thấy thân thể của nàng, thậm chí còn hút chất độc cho nàng, nhưng dù sao đó cũng không phải là vị trí “quan trọng”, hơn nữa lúc đó là vì cứu người, nghiêm khắc mà nói cũng không thể coi là phi lễ, nhưng lần này thì khác, nếu Vương Phác muốn đắp thuốc cho Hồng Nương Tử, thì phải nhìn thấy và có sự tiếp xúc thịt da với nàng.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hồng Nương Tử lại hiện lên một màu đỏ khác thường, nàng nhắm chặt đôi mắt đẹp, không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Phác, trong lòng cũng không có bao nhiêu ý kháng cự. Đây chính là nhược điểm của con người, có một lần sẽ có lần thứ hai, thứ ba, nếu một phụ nữ đã để cho một người đàn ông đụng chạm tới thân thể của mình một lần, nhất định sẽ có lần sau và sau nữa.
Về phần người đàn ông đó không phải là chồng của nàng, cũng không quan trọng lắm.
Hồng Nương Tử chỉ có thể vô vọng tự an ủi mình, đây là do số mệnh trêu cợt, mặc dù giữa nàng và Vương Phác có chuyện hiểu lầm phức tạp, nhưng dù sao cũng chưa đến mức quan hệ bất chính, nàng cũng không làm chuyện thật sự có lỗi với Lý Nham.
- Hồng cô nương.
Vương Phác cắn răng, dứt khoát đưa ra quyết định, nói:
- Tại hạ thất lễ.
Vừa nói, Vương Phác liền đưa tay cởi chiếc váy đỏ của Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử nhắm đôi mắt đẹp, để mặc Vương Phác làm gì thì làm. Đầu tiên là hắn cởi chiếc áo tơ đỏ như lửa, rồi đến áo lót màu hồng phấn, trong thoáng chốc trên người Hồng Nương Tử chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đỏ, từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết khiến ánh mắt Vương Phác như say như ngây, nhưng hắn không tìm thấy vết thương.
Hồng Nương Tử mặc áo ngực bó sát, xem ra nếu muốn tìm vết thương thì phải cởi nốt chiếc áo cuối cùng này.
- Hồng cô nương.
Vương Phác kiên quyết nuốt xuống một ngụm nước miếng, đưa tay cởi áo ngực của Hồng Nương Tử, vừa cởi vừa nói;
- Khổng Tử nói “Chị dâu bị đắm chìm, đưa tay ra vớt”(1), ta làm như thế này chỉ vì cứu người, hoàn toàn không có ý khinh nhờn cô nương, cho nên, giữa chúng ta hoàn toàn là trong sạch.
Vương Phác nói xong những lời này, tự mình cảm thấy hơi đỏ mặt.
Hồng Nương Tử không nói tiếng nào, không tỏ vẻ tán thành, cũng không cự tuyệt, nhưng thật ra là nàng ngầm đồng ý, bị Vương Phác nhìn một lần so với nhìn hai lần thì có gì khác nhau? Hồng Nương Tử không biết là chuyện trên núi Bạch Đăng chỉ là hiểu lầm, thật ra Vương Phác cũng không nhìn thấy da thịt của nàng, chứ đừng nói là thấy bộ phận kín đáo nhất của nàng!
Thấy Hồng Nương Tử không cự tuyệt, Vương Phác thở phào một cái, yên lòng bắt đầu cởi áo ngực của Hồng Nương Tử. Từng vòng vải bố bó chặt được tháo dần ra, đến vòng cuối cùng, khó khăn lắm hắn mới tháo ra được, rốt cuộc đôi vú kiêu hãnh của Hồng Nương Tử cũng thoát khỏi trói buộc, bật ra ngoài.
Giờ phút này, Vương Phác không cách nào dời ánh mắt của mình đi, da thịt trên đôi vú của Hồng Nương Tử chẳng những nhẵn bóng như mỡ đông, mà còn có kích thước kinh người, tròn trịa đến mức gần như hoàn mỹ, mà lại không rủ xuống dù chỉ một chút! Trong không khí tràn ngập mùi thơm da thịt như hương trầm (2). Kìm lòng không đậu, Vương Phác hít một hơi thật sâu, trong đầu không thể không hiện lên những ý niệm hương diễm.
- Vương tổng binh.
Vương Phác hầu như sắp mất đi lý trí, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói yếu ớt của Hồng Nương Tử:
- Nhìn thấy vết thương chưa?
Vương Phác chợt tỉnh táo lại, thầm nghĩ mình thật là đáng chết, Hồng Nương Tử đã bị thương ra nông nỗi như vậy, mình lại còn có những ý nghĩ không đứng đắn.
Lắc mạnh đầu, Vương Phác cố gắng định thần, chăm chú nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên đường rãnh giữa hai vú của Hồng Nương Tử có một vệt đỏ hơi mảnh, nhìn kỹ lại thì trong màu đỏ còn pha lẫn một chút màu đen, liền vội vàng đáp:
- Thấy rồi.
Hồng Nương Tử vẫn nhắm chặt đôi mắt đẹp, yếu ớt nói:
- Bây giờ đắp thuốc lên giúp ta.
Vương Phác đáp lời, rồi bốc một ít thuốc đắp vào giữa khe vú của Hồng Nương Tử, sau đó xé một mảnh vải từ áo ngực của Hồng Nương Tử, băng chéo lại thành hình chữ thập chắc chắn. Băng thuốc trên ngực cho Hồng Nương Tử xong, Vương Phác định cởi quần dài của nàng, nhưng nàng đã ngăn lại:
- Vương tổng binh, vết thương trên đùi của tiểu nữ không nặng, không cần đắp thuốc.
Vương Phác không chút nghĩ ngợi nói:
- Như vậy sao được, bị thương thì phải đắp thuốc.
Vừa nói Vương Phác vừa đưa tay ra cởi quần Hồng Nương Tử, Hồng Nương Tử bỗng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Phác, thấp giọng nói:
- Vương tổng binh!
- Hơ...
Vương Phác bị Hồng Nương Tử nhìn chăm chú, trong lòng chấn động, ngượng ngùng nói:
- Vậy...thì thôi vậy.
Hồng Nương Tử thở phào một cái, vô lực nói;
- Vương tổng binh, giúp ta mặc quần áo vào, đưa ta trở về hang.
Vương Phác theo lời mặc lại áo tơ cho Hồng Nương Tử, rồi ôm thân thể mềm mại của nàng trở về hang.
Vương Phác bước chân vào hang, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó khác thường, mặt liền biến sắc, quát lớn:
- Ai?
(1) Nguyên văn: tẩu nịch viên chi dĩ thủ. Tuy nhiên có lẽ tác giả có sự nhầm lẫn, câu trên là của Mạnh Tử chứ không phải Khổng Tử. Mạnh Tử nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, lễ dã, tẩu nịch viên chi dĩ thủ, quyền dã: Nam nữ trao và nhận không được trực tiếp gần gũi với nhau, đó là lễ; chị dâu bị đắm chìm đưa tay ra vớt, đó là “quyền”.
(2) Nguyên văn “Không khí lý di mạn khởi dụ nhân đích nhũ hương”, ở đây có lẽ tác giả chơi chữ, “nhũ hương” là “cây hương trầm” nhưng “nhũ” nghĩa là “vú”, “hương” là “mùi thơm”, như vậy “nhũ hương” còn có có thể hiểu là...(Xin độc giả tự hiểu và người dịch cáo lỗi không cách nào dịch chỗ này mà giữ được cả hai nghĩa như trong nguyên văn)