Vương Phác khiếp sợ là điều có thể nghĩ.
Theo hắn đoán, lúc này tất cả binh lực Kiến Nô cũng đã tập kết ở tại tiền tuyến Tùng Sơn, ở lại Liêu Đông chẳng qua là chút người già yếu, cho dù khuya ngày hôm trước tàn binh Kiến Nô từ Thịnh Kinh chạy đi đem tin tức đưa đến Tùng Sơn, Kiến Nô lại từ Tùng Sơn điều đến kỵ binh phản công Thịnh Kinh, vậy cũng phải ít nhất năm sáu ngày thời gian, đây cũng là nguyên nhân Vương Phác dám ở Thịnh Kinh ở thêm một đêm.
Hiện tại thời gian gần hết một ngày hai đêm, kỵ binh của Kiến Nô đã xuất hiện bên ngoài thành Thịnh Kinh? Chẳng lẽ là chắp cánh bay tới hay sao?
-Đúng vậy. Đao Ba Kiểm thở dốc nói: -Chính là kỵ binh Kiến Nô, chí ít có ba nghìn kỵ binh!
-Ba nghìn kỵ?
Sắc mặt Vương Phác tái nhợt, trong lòng bắt đầu trầm xuống.
Nếu chỉ là đơn thuần thủ thành, Vương Phác căn bản cũng không e ngại ba nghìn kỵ binh Kiến Nô ngoài thành này, ba nghìn kỵ binh Kiến Nô này nếu là thật dám cường công, thì chính là muốn chết, đại pháo Hồng Di trên đầu thành cũng không phải là ngồi không. Khoa học kỹ thuật phát triển đến Minh mạt, hỏa khí uy lực đã hùng mạnh tương đương, lựu đạn do đại pháo Hồng Di này bắn ra liền làm tan vỡ một mảng lớn, ba nghìn kỵ binh còn chưa đủ bắn hơn mấy pháo.
Nhưng vấn đề hiện tại là Vương Phác vốn không muốn cũng không thể thủ thành, chẳng những không thể thủ thành hơn nữa còn phải nghĩ hết biện pháp mau rời khỏi Thịnh Kinh. Thành Thịnh Kinh này Vương Phác nhiều một khắc cũng không muốn ngây người, nguyên nhân rất đơn giản, Vương Phác và gia đinh thủ hạ của hắn hoàn toàn là một chi quân đơn độc, bọn họ căn bản cũng không có viện quân, triều đình cũng không có khả năng phái viện quân tới.
Tử thủ Thịnh Kinh có lẽ có thể sát thương kẻ thù rất lớn, thậm chí khả năng khiến Kiến Nô bị thương nặng, nhưng cuối cùng Vương Phác và thủ hạ của hắn là hơn ngàn gia đinh cũng khó lòng thoát chết. Vương Phác cũng không phải là thư sinh cổ đại đọc lý thuyết suông, hắn là một người hiện đại xuyên qua, trong đầu hắn căn bản cũng không tồn tại cái gọi là tư tưởng trung quân, hơn nữa tuổi hắn còn rất trẻ, hắn vốn không muốn làm liệt sĩ cho Sùng Trinh gia, Đại Minh đế quốc!
Tử thủ Thịnh Kinh chỉ có thể là đường chết.
Như vậy, ra khỏi thành dã chiến với Kiến Nô? Ngoài thành quân địch kỵ binh Kiến Nô đã trải qua trăm trận chiến, huống chi kỵ binh Kiến Nô còn chiếm thêm ưu thế gấp ba binh lực, phần thắng thật sự xa vời.
Làm sao bây giờ?
Nếu muốn mạng sống, liền nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết hết ba nghìn kỵ binh Kiến Nô ngoài thành trước! Hơn nữa nhất định phải mau chóng, bằng không, đợi đại quân Kiến Nô ở Tùng Sơn vừa về đến, vậy thì cái gì cũng xong rồi.
Vương Phác lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: -Đi, đi lên cổng thành xem trước đã.
Đao Ba Kiểm mang theo Vương Phác và Chân Hữu Tài đi vào cửa nam Thịnh Kinh, đứng ở trên lầu địch nhìn hướng ra phía ngoài quả nhiên thấy được kỵ binh Kiến Nô đông nghìn nghịt. Vương Phác thô sơ giản lược đoán chừng khoảng cách một chút, kỵ binh Kiến Nô cách cửa thành chí ít có mấy ngàn mét, hơn nữa trước sau chỉ chạy trong khoảng cách mấy ngàn mét, cũng không dễ dàng tới gần, xem ra Kiến Nô đối với uy lực của Hồng Di đại pháo có hiểu biết rất rõ ràng.
Nghiêng đầu nhìn mặt trời từ phương Đông mới lên, Vương Phác chau mày, hỏi Đao Ba Kiểm: -Ba phương hướng khác có phát hiện kỵ binh Kiến Nô hay không?
Đao Ba Kiểm nói: -Không có, tuy nhiên có du kỵ Kiến Nô đang tuần tra.
-Lũ Kiến Nô giảo hoạt này. Vương Phác oán hận mắng: -Xem ra ý định của bọn họ là đem chúng ta vây ở Thịnh Kinh.
Đao Ba Kiểm hung tợn nện một quyền ở trên tường thành, quát:-Tướng quân, chúng ta đây đơn giản liền không đi, dù sao đạn dược và lương thực trong thành đều rất sung túc, đủ các huynh đệ chống đỡ một năm còn có dư.
-Nói bậy. Vương Phác quát mắng: -Ta cũng không muốn chết ở chỗ này, nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, hơn nữa nhất định phải mau chóng!
Đao Ba Kiểm nói: -Vậy thì chờ trời tối, buộc bao vải vào miệng và vó ngựa, âm thầm ra khỏi thành.
-Sự việc không đơn giản như vậy. Vương Phác lắc đầu nói: -Lần trước ở Tùng Sơn là vì Kiến Nô đem tất cả lực chú ý đều tập trung vào trên người hơn mười vạn đại quân, mới bị chúng ta chui chỗ trống, nhưng lúc này lại không giống, lần này du kỵ Kiến Nô nhất định sẽ không ngủ nghỉ đêm mà chạy ở bên ngoài thành Thịnh Kinh, tuyệt đối sẽ không cho chúng ta bất chỗ trống nào.
Đao Ba Kiểm nói: -Vậy làm sao bây giờ?
-Tướng quân. Chân Hữu Tài bỗng nhiên bu lại, thấp giọng nói: -Tiểu nhân thật ra có một ý tưởng.
Vương Phác cũng không quay đầu lại hỏi han: - Ý tưởng gì?
Chân Hữu Tài nói: -Kiến Nô đem kỵ binh chủ lực bố trí ở cửa nam, còn lại ba phương hướng chỉ để lại chút ít du kỵ, dùng sách lược chính là lấy tịnh chế động, chúng ta không ra thành bọn họ sẽ không động, chúng ta vừa ra thành bọn họ sẽ theo đuôi tới, đuổi cùng giết tận. Tiểu nhân cảm thấy chúng ta có thể chọn dùng chiến thuật dương đông kích tây phá giải Kiến Nô lấy tịnh chế động.
Vương Phác cau mày nói:-Dương đông kích tây như thế nào?
-Dương đông kích tây này cũng không phải là đơn thuần dương đông kích tây, mà là trong kế lại có kế khác nữa, dương đông kích tây bên trong còn bao hàm liên hoàn kế. Chân Hữu Tài hơi có chút đắc ý nói: -Tướng quân có thể phái người đem xe ngựa và ngựa bên trong thành tụ tập lại, trước tiên ở trên xe trang bị mấy trăm thùng hỏa dược, đợi sau khi trời tối âm thầm ra cửa Đông, đợi khi kỵ binh Kiến Nô đuổi theo, binh lính đánh xe liền đốt cháy ngòi lửa rồi lui vào bên trong thành. Bởi vì uy hiếp của đại pháo Hồng Di, Kiến Nô khẳng định không dám đuổi theo không bỏ, bọn họ sẽ đi chặn lại xe ngựa này, lúc này mấy trăm thùng hỏa dược trên xe ngựa sắp nổ, oanh...
-Tốt! Đao Ba Kiểm vỗ mạnh đùi, hưng phấn mà hét lớn: -Kế này không tệ, đủ độc.
Mặt Vương Phác không chút cảm xúc hỏi han: -Sau đó thì sao?
Chân Hữu Tài nói: -Sau đó tướng quân lại phái thuộc cấp đắc lực dẫn số ít binh lính xua đuổi mấy trăm ngựa gióng trống khua chiêng ra cửa Tây. Để mê hoặc cơ sở ngầm Kiến Nô, trên lưng mỗi con ngựa còn phải cột lên rối gỗ, lại cho rối gỗ phủ thêm chiến bào quân Minh, sau khi ra cửa Tây lập tức chạy như điên về phía trước không ngừng, triển khai tư thế chạy trốn về hướng Liêu Tây. Kiến Nô ngoài cửa Nam tất nhiên sẽ tin là thật, bỏ thành theo đuổi không bỏ, đợi đại đội kỵ binh Kiến Nô truy xa, tướng quân lại suất quân theo cửa Đông ra khỏi thành, quân ta vừa mới ở cửa Đông phá vây thất bại, Kiến Nô khẳng định không thể tưởng được quân ta sẽ lại theo cửa Đông phá vây, cứ như vậy là có thể thần không biết quỷ không hay thoát khỏi dây dưa của Kiến Nô.
-Hay! Đao Ba Kiểm hét lớn: -Chân Hữu Tài, con mẹ nhà ngươi đích thực là rất có tài đấy!
Vương Phác quay đầu lại nhìn Chân Hữu Tài thật sâu một cái, nghĩ thầm rằng lòng dạ lão tiểu tử này thật là có chút sâu xa, từ “Quân sư quạt mo” thình lình hiện ra trong đầu Vương Phác. Đúng, Chân Hữu Tài này chính là một quân sư quạt mo, ngươi coi y cúi đầu khom lưng có vẻ ti tiện, còn có hai chùm râu hồ kia, hiển nhiên chính là tiêu chuẩn hình tượng “Quân sư quạt mo” nha a.
-Mặt Sẹo. Vương Phác nói với Đao Ba Kiểm: -Lập tức phái người tập hợp xe ngựa và ngựa trong thành, rồi đem toàn bộ hỏa dược Kiến Nô cất giữ trong kho hàng chuyển ra chất lên xe ngựa, đừng quên ở trên xe ngựa bày nhiều chút bao bố, trong bao bố phải thả thêm vôi, đinh sắt, mảnh sứ vỡ và đá dăm, chúng ta thả cho Kiến Nô một pháo hoa lớn siêu cấp.
-Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.
Đao Ba Kiểm lĩnh mệnh mà đi, Vương Phác nhìn về phía bóng lưng của y lại hô:-Ngươi thấy Râu Rậm thì bảo gã lập tức tới gặp ta.
Thịnh Kinh, phía tây nam một trăm dặm, hành trướng của Hoàng Thái Cực.
Át Tất Long vào trướng bẩm: -Hoàng thượng, ba nghìn kỵ binh Mông Cổ đã chạy tới bên ngoài thành Thịnh Kinh trước khi trời sáng, và dựa theo ý chỉ của ngài ở ngoài cửa nam năm dặm hạ doanh trại, còn lại ba phương bắc, tây, đông cũng đã phái ra hơn mười nhóm thám mã tiến hành tuần tra ngày đêm không gián đoạn, uân Minh bên trong thành có chạy đằng trời rồi.
-Ừ, tốt. Hoàng Thái Cực mỏi mệt gật gật đầu, uể oải nói: -Ba nghìn kỵ binh Mông Cổ của Mãn Chu Tập Lễ tới rất đúng lúc, không để cho trẫm thất vọng.
-Hoàng thượng. Át Tất Long thân thiết nói: -Hiện tại kỵ binh Mông Cổ cũng tới rồi, Đồ Chiêm và Ngao Bái cũng đã tiến đến Thịnh Kinh hội hợp với Mãn Chu Tập Lễ Vương gia, Hoàng thượng ngài cũng có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi.
Hoàng Thái Cực nhíu mày trầm tư một lát, bỗng nhiên lắc đầu nói: -Không, không được.
Át Tất Long ngạc nhiên nói: -Hoàng thượng, làm sao vậy?
Hoàng Thái Cực xoay thân thể mập mạp hai cái, vươn hai tay nói với Át Tất Long và Tháp Chiêm đứng hầu bên cạnh: -Át Tất Long, Tháp Chiêm, mau đỡ trẫm đứng lên.
Át Tất Long và Tháp Chiêm vội vàng xông về phía trước trước đỡ Hoàng Thái Cực dậy.
Bên cạnh, thái y lo lắng định ngăn cản lại không dám, chỉ đành khuyên nhủ: -Hoàng thượng ngài hiện tại long thể suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều ạ.
-Không được. Hoàng Thái Cực thở hào hển lắc lắc đầu, thân thể mập mạp khiến ông ta vừa cử động đã phải thở gấp: -Trẫm không thể nghỉ ngơi, trẫm phải tiến đến Thịnh Kinh tự mình chỉ huy trận chiến tranh này.
-A? Hoàng thượng ngài muốn đi Thịnh Kinh? Át Tất Long vội khuyên nhủ: -Nô tài cho là có Mãn Chu Tập Lễ Tước Gia và Đồ Chiêm, Ngao Bái bọn họ ở đó, còn có ba nghìn thiết kỵ Mông Cổ, muốn thu thập không đến một ngàn tàn quân quân Minh bên trong thành là hết sức dễ dàng, làm sao cần Hoàng thượng ngài ngự giá thân chinh?
-Các ngươi không hiểu. Hoàng Thái Cực suy yếu khoát khoát tay, thở dốc nói: -Chủ tướng lĩnh quân chi quân Minh này không đơn giản, chỉ dựa vào một đội quân Minh nhỏ bé lại dám xâm nhập giữa Liêu Đông, kỳ binh đánh lén đô thành Đại Thanh ta, đây là chuyện từ khi khởi binh mấy chục năm tới nay chưa bao giờ xảy ra, can đảm, nhận thức và mưu lược của người này không thể khinh thường, đơn giản là gan dạ sáng suốt và dụng binh mà nói, người này thậm chí còn ở trên cả Viên Sùng Hoán và Hồng Thừa Trù!
-A? Át Tất Long quá sợ hãi nói: -So với Viên Sùng Hoán và Hồng Thừa Trù còn lợi hại hơn?
Hoàng Thái Cực gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói:-Viên Sùng Hoán có thể văn có thể võ, trị quân cẩn thận, nghiêm túc, ngày xưa trẫm trước sau hai lần bại dưới tay gã, người này có thể nói là đại tướng tài trẫm ít thấy trong cuộc đời. Nhưng người này hay nói mạnh miệng, hơn nữa dáng vẻ thư sinh quá nặng, làm người bộc lộ tài năng, làm quân thầnMinh quốckhông dung, cho nên trẫm chỉ dùng tiểu kế liền mượn tay Sùng Trinh trừ đi gã. Hồng Thừa Trù cũng là người trị quân cẩn thận, nghiêm túc, hơn nữa làm người khiêm tốn, giỏi về làm người, nhưng gã dùng binh quá mức cầu ổn, khuyết thiếu tâm tiến thủ, Sùng Trinh thúc giục gã liền rối loạn đầu trận tuyến, gã thua ở trong tay trẫm cũng không tính oan.
-Đúng vậy đúng vậy. Bên cạnh, Tháp Chiêm và Át Tất Long khẩn trương nịnh hót:; -Hoàng thượng anh minh thần võ, không ai bằng.
Hoàng Thái Cực nói tiếp:-Trẫm tuy rằng còn không biết chủ tướng đội quân Minh nhỏ này là ai, nhưng người này có đảm lược có nhận thức, hữu dũng hữu mưu, có thể dẫn cỗ quân Minh nhỏ như vậy tập kích bất ngờ đô thành nước Đại Thanh ta và một lần đã thành công, chỉ bằng điểm này cũng đã hơn xa Viên Sùng Hoán và Hồng Thừa Trù gấp trăm lần rồi. Người này chưa trừ diệt, ngày khác chắc chắn trở thành họa lớn của nước Đại Thanh ta!
Vẻ mặt Tháp Chiêm và Át Tất Long ngưng trọng, Hoàng Thái Cực nhìn xa trông rộng khiến hai người khâm phục không ngừng.
Hoàng Thái Cực nói:-Mãn Chu Tập Lễ, Đồ Chiêm và Ngao Bái bọn họ tuy rằng năng chinh thiện chiến hơn nữa đầy kinh nghiệm sa trường, nhưng bọn họ chưa chắc là đối thủ của người này, cho nên trẫm nhất định phải tự mình đi tới Thịnh Kinh trấn thủ.